Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Lão Đại, Hay Là Chúng Ta Chia Hành Lý Đi Thôi

Chương 39: Lão Đại, Hay Là Chúng Ta Chia Hành Lý Đi Thôi


Hắc Diệu Đế Quân đứng ở trên Quan Tinh Đài, trầm ngâm chốc lát.

Nếu mượn lực lượng của Vận Mệnh Kỳ Bàn, lão có lòng tin suy tính ra chân chính nhân quả. Chẳng qua, mỗi lần sử dụng Vận Mệnh Kỳ Bàn đều phải huỷ đi một mai quân cờ, có chút phiền toái.

Hắc Diệu Đế Quân cả đời tính kế vô số người, mục đích cuối cùng là để hoàn thiện Vận Mệnh Kỳ Bàn.

Năm xưa, lão từng thí sát một gã Vương Huyết Vô Lượng Kiếp Linh, từ trên người đối phương rút ra Kiếp Huyết, đồng thời đoạt được một cái bàn cờ bị tổn hại. Mặc dù bàn cờ không phải hoàn chỉnh, nhưng cấp bậc càng đạt tới hạ phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.

Nếu như hoàn chỉnh, rất có khả năng là trung phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, thậm chí là trong truyền thuyết thượng phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.

Hơn nữa, bên trên bàn cờ, cất giấu hai loại đạo nguyên lực lượng là Vận chi đạo nguyên và Mệnh chi đạo nguyên.

Hắc Diệu Đế Quân đem bàn cờ đặt tên là Vận Mệnh Kỳ Bàn.

Sau khi trốn về Đông Hoang, lão dứt khoát chuyển tu Vận Mệnh hai đạo, đồng thời bắt đầu tìm cách tu bổ Vận Mệnh Kỳ Bàn.

Vận Mệnh Kỳ Bàn tổng cộng có bảy mươi hai mai quân cờ.

Quân trắng gọi là Vận, quân đen gọi là Mệnh.

Trong đó, ba mươi sáu mai quân trắng, lão đã tu bổ đủ ba mươi lăm mai, đợi mai quân cờ cuối cùng tu bổ xong, lão liền thành tựu Chưởng Vận Đạo Vị, trở thành Chưởng Vận Đại Đế.

Mà quân cờ cuối cùng kia không ai khác chính là Dương Thiết Hoành, đáng tiếc y đã bị Khương Ly làm thịt.

Nhiều năm cố gắng, đại đạo sắp thành lại bại, Hắc Diệu Đế Quân không giận dữ mới là lạ.

Đối với võ giả mà nói, ngăn cản đạo lộ chính là thù không đội trời chung.

Cho nên để tìm ra h·ung t·hủ, báo thù rửa hận, lão cam lòng vận dụng Vận Mệnh Kỳ Bàn.

Vận Mệnh Kỳ Bàn, mỗi lần vận dụng đều phải hủy đi một mai quân cờ.

Ba mươi sáu mai quân cờ đen, đến nay lão mới tu bổ được chín viên, viên thứ mười là Khương Ly, vốn đã thành công, ai nghĩ Khương Ly càng chém mất nhân quả, đem quân cờ thứ mười bổ làm đôi. Lần thôi diễn nhân quả này, phải hi sinh thêm một mai quân đen, dẫn đến chỉ còn tám mai.

Hắc Diệu Đế Quân nhíu nhíu mày, đưa tay hướng về phía bầu trời điểm ra một chỉ, chớp mắt sấm gió nổi lên xen lẫn bốn phía.

Từ trong hố đen trên không trung chợt thả xuống một cái bàn cờ rộng chừng ngàn trượng, trắng đen giao cách.

Bên trên bàn cờ, tổng cộng có ba mươi lăm quân cờ trắng, chín quân cờ đen, mỗi một quân cờ đều ẩn chứa kỳ hồn, quanh thân mỗi tên kỳ hồn ầm ầm bốc lên trùng thiên oán khí.

Kỳ hồn của ba mươi lăm quân cờ trắng, hết thảy đều là hạng người số mệnh kinh thiên, khí vận tối thiểu là màu tím.

Chín quân cờ đen, kỳ hồn hoặc là hình người, hoặc là hình thú, hết thảy đều là kẻ mang hung mệnh, một đời ma đầu, hung thú, chém g·iết vô số, trải qua đủ loại gió tanh mưa mấu. Tu vi thấp nhất cũng là tam phẩm Chân Vương.

Nếu Hắc Diệu Đế Quân có thể bù hết tất cả bảy mươi hai quân cờ, thì lão sẽ chính thức chấp chưởng thiên địa Vận Mệnh, Thánh Nhân phía dưới, Hắc Diệu Đế Quân vô địch.

Trên thế gian, người có khí vận tốt, không ít!

Những người nắm giữ hung mệnh cũng rất nhiều. Nhưng những kẻ này nếu trưởng thành lên đều cực kỳ quỷ kế đa đoan, khó lòng khống chế.

Cho nên mấy ngàn năm nay, Hắc Diệu Đế Quân chỉ tu bổ được chín viên quân đen, trong đó có vài lần sắp thành lại bại, thậm chí giống như Khương Ly, trực tiếp chặt đứt nhân quả, bổ đôi quân cờ.

Dương Thiên Hoành tiên thiên khí vận màu tím, càng truyền thừa huyết mạch của Côn Bằng, được lão truyền thụ Côn Bằng Bảo Thuật, Bắc Minh Hắc Diệu Quyền.

Hắc Diệu Đế Quân vốn định chờ Dương Thiên Hoành đột phá tứ phẩm, sẽ rút lấy hồn phách, sung làm cái kỳ hồn cuối cùng của Vận đạo, tấn thăng Chưởng Vận Đại Đế.

Sau đó, mượn Chưởng Vận lực lượng bố trí những kẻ khác, tất nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đáng tiếc, mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, đại kế lão bố trí hơn năm trăm năm thoáng chốc tan thành mây khói.

"Tế!"

Hắc Diệu Đế Quân hướng về phía trời cao quát lớn, rồi sau đó lại hướng xuống dưới mặt đất truyền âm vài câu.

Nháy mắt, bên dưới Quan Tinh Đài vang lên từng tiếng kêu la thảm thiết, huyết quang đầy trời, có chừng ba vạn sinh linh bị đám người Thái Nhất Thần Quân huyết tế, khởi động Vận Mệnh Kỳ Bàn.

Huyết quang giống như nước chảy, khiến cho hư không trở nên đỏ rực yêu dị.

Nghìn trượng bàn cờ đột nhiên rung động, vô số vận mệnh, nhân quả lực lượng từ bốn phương tám hướng bị hút tới, rót vào một quân cờ đen.

Hắc Diệu Đế Quân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vươn tay đem quân cờ đen kia nh·iếp tới, trong miệng lẩm bẩm, bắt đầu lần thứ ba thôi diễn.

Bên dưới Quan Tinh Đài, đám người Thái Nhất Thần Quân ánh mắt nóng bỏng nhìn lên bầu trời.

Dưới đài, tổng cộng có mười hai người, mỗi người tu thấp nhất cũng là tam phẩm Chân Vương.

Trong đó, ba kẻ đứng ở hàng đầu là Thái Nhất Thần Quân, Mặc Ảnh Huyết Vương và Cơ Tạo Chân Vương đều tương đương với ngũ phẩm Chân Vương. Mà mạnh nhất Thái Nhất Thần Quân càng là một vị Chuẩn Đế.

Mười hai người bọn họ đối với chiêm bặc một đạo, đều đọc lướt qua, nhưng có thể tận mắt chứng kiến Hắc Diệu Đế Quân thôi diễn nhân quả, quả thực là cơ hội ngàn năm có một.

"Thực là khủng bố vận mệnh lực lượng, lấy vận mệnh thôi diễn nhân quả, thế gian không có gì qua được mắt của Đế Quân"

"Đúng vậy, ngàn năm nay, đây là lần thứ hai Đế Quân vận dụng Vận Mệnh Kỳ Bàn để thôi diễn. Kỳ Bàn vừa khởi động, coi như Chân Đế cường giả cũng đừng mơ tránh được bặc thuật của Đế Quân."

....

Ngô quốc đông bộ, Khương Ly mở ra thần niệm, lặng lẽ quan sát Ô Thiên Phong.

Mặc dù để con hàng này thay mình cõng nồi, nhưng trong lòng Khương Ly lại càng ngày càng thêm bất an.

Đúng lúc này, vốn đang chạy trối c·hết Ô Thiên Phong đột nhiên ngừng lại, dùng Chân Lực ngưng tụ ra một cái kính, soi soi mặt mình, tiếp theo giống như trút được gánh nặng, hạ xuống mặt đất thở dốc.

Huyết Ấn trên ấn đường của gã, đã biến mất vô tung.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Khương Ly ngưng lại, làm sao không biết, hành vi hoạ thuỷ đông dẫn của chính mình, không giấu diếm được Hắc Diệu Đế Quân.

Thở dài một hơi, hắn vận dụng Túng Địa Kim Quang, xuất hiện trước mặt Ô Thiên Phong.

"Ai!"

Ô Thiên Phong đang thở hổn hển, vội vàng cảnh giác nhìn bốn phía, lúc phát hiện ra người đến là Khương Ly, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi. Nhưng rất nhanh, tròng mắt xoay chuyển, gã lộ ra biểu cảm vô cùng uỷ khuất nói:

"Lão đại, tiểu Ô ta thế nhưng là đệ nhất trung phó của ngươi, ngươi lại nỡ lòng nào hại ta thảm như vậy ah?"

Khương Ly có chút áy náy nhìn gã một chút, nghiêm nghị đáp:

"Lần này xem như Khương mỗ nợ ngươi một cái ân tình"

"Nghe nói Ô đạo hữu tinh thông bói toán, mời thay Khương mỗ bói một quẻ"

"Bói toán?"

Ô Thiên Phong ngẩn người chốc lát, hồi đáp:

"Tiểu Ô đối với chiêm bặc nhất đạo, đúng là hiểu sơ một hai, có điều nơi đây không thích hợp để xem bói cho lắm"

Khương Ly không nói gì, phất tay, cả hai nháy mắt đã xuất hiện ở trong Lạc Thần Giới.

"Nơi này đã thích hợp chưa?"

Khương Ly lạnh nhạt hỏi.

"Thích hợp, thích hợp hắc hắc!"

Ô Thiên Phong cười tủm tỉm, vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái mai rùa trở tay bấm quyết, tiếp theo ánh mắt trở nên cổ quái nhìn Khương Ly.

"Kết quả thế nào?"

Ô Thiên Phong nuốt một ngụm nước miếng, cười khổ đáp:

"Quẻ tượng biểu hiện ra một câu như sau: Nhân Quả Nan Đoạn, Đại Hung Tương Chí! Khụ khụ lão đại, nếu ta đoán không lầm, đại nạn của ngươi sắp tới rồi, hay là chúng ta chia hành lý đi thôi"

Ô Thiên Phong một bộ tiếc nuối nói.

Sắc mặt Khương Ly xạm xuống, còn chưa nói gì, bên cạnh đã vang lên tiếng quát mắng của Nghiệt Long.

"Chia hành lý! Hừ, tiểu Ô, ca không nghĩ ngươi lại là người như vậy, lại dám đánh chủ ý lên tài sản của chủ nhân"

Thấp thoáng, một cái bóng đỏ bay tới bên cạnh hai người bọn họ. Nghiệt Long trợn mắt, khinh bỉ liếc Ô Thiên Phong, sau đó một bộ đại khí lẫm nhiên ôm quyền nói với Khương Ly:

"Chủ nhân yên tâm, dù gặp phải bất cứ khó khăn gì, tiểu Long ta quyết sẽ không rời bỏ ngươi mà đi"

"Khụ khụ, Long lão ca, cũng không phải lão Ô ta tham sống s·ợ c·hết, mà là lão đại chọc phải địch nhân quá mạnh"

"Hừ! Chớ nên nguỵ biện!" Nghiệt Long hừ lạnh phất tay nói: "Chủ nhân của ta anh minh thần võ, kẻ địch dù mạnh hơn nữa thì đã làm sao?"

"Lão ca không biết, lão đại thế nhưng chọc phải một tên thất phẩm Đế Quân, hơn nữa còn tinh thông chiêm bặt thuật Đế Quân à. Hiện tại, đối phương chỉ sợ đã tính ra vị trí của chúng ta rồi...."

"Cái gì?" Nghiệt Long nghe thế, sắc mặt đại biến, mắt rồng xoay vòng vòng, tiếp theo chắp tay nói với Khương Ly:

"Chủ nhân, tiểu Long cảm thấy Ô hiền đệ nói khá đúng, đại nạn của ngài sắp đến. Trước khi lâm chung, cầu mong chủ nhân lưu lại một phần di chúc, tiểu Long ta chỉ cần một phần mười tài sản, chín phần còn lại ta sẽ giao tận tay cho các vị chủ mẫu, quyết không tàng tư..."

"Long ca, phần của ta thì sao?"

"Tốt, vậy cũng phân cho ngươi một phần, ta một phần, các vị chủ mẫu tám phần!"

Mình còn chưa c·hết, hai con hàng này đã nháo nhào phân chia tài sản. Khương Ly sầm mặt xuống, nhấc chưởng đem cả hai đập bay ra xa, mỗi người một góc.

Cùng lúc này, hắn dần dần chú ý tới, thiên cơ trên người mình hơi rung động, cảm giác có kẻ đang suy tính chính mình.

"Không hổ là Đế Quân cường giả, ngay cả chém đứt nhân quả, cũng không giấu diếm được người này thôi diễn. Chỉ bằng Quảng Hàn Khăn, muốn che lấp lần thôi diễn này, hoàn toàn chưa đủ."

Chương 39: Lão Đại, Hay Là Chúng Ta Chia Hành Lý Đi Thôi