Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Ma Tai Khó Đoán, Đồ Thành Rút Huyết

Chương 50: Ma Tai Khó Đoán, Đồ Thành Rút Huyết


Trần Huyền Tông nhíu nhíu lông mày, bước ra đầu thuyền, nhìn đối phương một chút, hồi đáp:

"Đúng là trẫm, đạo hữu tìm ta là có gì muốn chỉ giáo?"

"Chỉ giáo ngược lại không dám, Việt Vương tuổi còn trẻ đã đột phá tam phẩm Chân Vương, thế gian đều cho rằng, ngươi chính là nhân vật đầu lĩnh của thế hệ chúng ta ở Kiêu Dương Vực. Đặng mỗ trong lòng không phục, nên muốn tới tìm Việt Vương, lĩnh giáo một chút cao chiêu..."

Lời vừa nói ra, lập tức toàn trường oanh động.

Tất cả mọi người đều dự đoán, Quán Quân Hầu tới đây là muốn làm khó dễ Việt Vương, nhưng không ai nghĩ tới, y lại thẳng thắn như vậy.

Vừa gặp mặt liền trực tiếp khiêu chiến.

Trần Huyền Tông nhíu mày càng chặt, nội tâm trầm xuống.

Một trận chiến này, dù thắng hay thua, đối với hắn đều không có lợi.

Nếu thắng, mọi người đều sẽ cho là điều hiển nhiên, dù sao tam phẩm Chân Vương và nhị phẩm Chuẩn Vương chênh lệch quá nhiều.

Nhưng nếu lỡ thua, vậy thanh danh của mình trực tiếp quét rác, đường đường là Chân Vương đại tu lại bại bởi một gã Chuẩn Vương, bản thân hắn tất sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Hiển nhiên, Quán Quân Hầu rõ ràng không có ý tốt, muốn đem hắn trở thành bàn đạp.

Trần Huyền Tông suy nghĩ chốc lát nói:

"Luận bàn một trận có thể. Nhưng trẫm thân là Chân Vương cường giả, lấy tu vì Chân Vương giao đấu cùng đạo hữu, chẳng khác nào ỷ lớn h·iếp nhỏ"

"Vì thế, để cho công bằng, trẫm sẽ hạ thấp tu vi xuống Chuẩn Vương, cùng đạo hữu luận bàn, như thế nào?"

"Hạ thấp tu vi?" Ánh mắt của Quán Quân Hầu hơi biến ảo.

Đúng như dự đoán của Trần Huyền Tông, y vô duyên vô cớ chạy đến biên giới, đưa ra lời thách đấu, là muốn đem Việt Vương trở thành bàn đạp nâng cao danh tiếng, đồng thời tăng cường chân ý của chính mình.

Quán Quân Hầu tu luyện Chân ý là Ngạo, Ngạo ý của y dựa trên thực lực cùng vô số chiến thắng mà tạo nên.

Hiện tại Ngạo ý đã đạt tới đại thành, chỉ thiếu nửa bước liền đạt tới viên mãn.

Ngạo ý muốn đột phá, y cần một trận thắng vẻ vang, oanh động thiên hạ.

Bản thân Quán Quân Hầu là nhị phẩm Chuẩn Vương, tu luyện tứ tinh công pháp cùng vũ kỹ. Toàn bộ Kiêu Dương Vực, Chân Vương phía dưới y gần như vô địch, coi như những nhân vật thiên kiêu chi tử, cũng căn bản không thể trợ giúp y mài giũa chân ý.

Về phần mấy vị Chân Vương cường giả, tu vi thấp nhất đều là tam phẩm trung kỳ, từng người kinh nghiệm chiến đấu dày dặn.

Quán Quân Hầu mặc dù tự tin, cũng chưa tự tin tới mức, có thể lấy tu vi Chuẩn Vương chiến thắng tam phẩm trung kỳ trở lên lão quái.

Ngày trước, y từng cùng một gã tam tinh Kiếp Vương đại chiến.

Nhưng có thể đẩy lui đối phương, là mượn nhờ sức mạnh của bảo vật, chẳng phải là thực lực chân chính.

Cho nên, hiện tại Trần Huyền Tông xuất hiện, ngược lại trở thành mục tiêu phù hợp nhất để y ma luyện chân ý.

Nếu dành chiến thắng, Quán Quân Hầu không những danh tiếng đại thịnh, mà còn có thể tiến thêm một bước.

Vấn đề là, mục đích của y là chiến thắng tam phẩm Trần Huyền Tông, chứ không phải sau khi hạ thấp tu vi Trần Huyền Tông.

Quán Quân Hầu vừa định lên tiếng nói cái gì, thì bỗng nhiên một đạo kiếm quang, từ phương xa phá không mà tới, tốc độ của nó cơ hồ sánh ngang tốc độ của tam phẩm Chân Vương

Kiếm quang kia hóa thành một đạo truyền âm, nổ tung trước người Quán Quân Hầu, lập tức hóa thành một đạo thanh âm trung khí mười phần.

"Mau trở về Cô Tắc Quận, ứng phó ma tai!"

Thanh âm không lớn, nhưng trong vòng trăm dặm, cũng có thể nghe thấy. Vả lại thanh âm kia có một cỗ uy thế hiển ra thiên địa, khiến cho tất cả lão quái tại chỗ, đồng loạt tâm thần run lên.

Ngay cả Khương Ly cũng bị một luồng uy áp không tên kia làm giao động, ánh mắt loé lên kinh ngạc.

Phi kiếm truyền âm!

Đây là một loại truyền âm bí thuật cực kỳ khó nắm giữ, nhưng lại tương đối hiệu quả, có thể vượt qua khoảng cách hàng vạn dặm truyền đạt thông tin.

Loại thuật pháp này, Khương Ly cũng không biết, lại đã từng nghe qua.

Từ trên phi kiếm toả ra uy thế, là tam phẩm đỉnh phong.

Cho nên người vừa truyền âm, chín phần mười là Yến Vương.

Nghe được âm thanh kia, Quấn Quân Hầu sắc mặt khẽ biến:

"Ma tai lan tới Cô Tắc quận rồi?"

Quán Quân Hầu nguyên danh là Đặng Mậu, xuất thân từ Đặng gia, là một cái Chân Nhân gia tộc ở Cô Tắc Quận.

Đặng gia lão tổ, là một gã Chuẩn Vương cường giả thành danh lâu năm, có ông ta trấn thủ, bất kể là Kiếp loạn hay ma tai đều có thể ung dung trấn áp.

Nhưng vừa rồi, Yến Vương đích thân vận dụng phi kiếm truyền âm điều động y trở về Cô Tắc quận, nói rõ ma tai ở Cô Tắc quận rất khó giải quyết.

Quán Quân Hầu cau mày nhìn Trần Huyền Tông một chút, thầm hô đáng tiếc, sau đó ôm quyền, hoá thành một đạo cầu vồng, lắc người rời đi.

Bắt gặp Quán Quân Hầu biến mất ở cuối chân trời, Trần Huyền Tông cũng thu hồi ánh mắt, thấp giọng:

"Yến quốc đang yên đang lành, vì sao lại xuất hiện ma tai rồi?"

"Xem ra trận Kỳ Chiến sắp tới chỉ sợ không an bình!" Hạ Bỉnh Khiêm đứng bên cạnh cười nhạt nói.

Trần Huyền Tông gật đầu vừa định quay đầu trở về trong lâu thuyền tiếp tục chờ đợi, thì Lữ Vân Trường vội vàng cung kính lên tiếng:

"Lão phu không biết Việt Vương ở đây, mạo muội ngăn cản mong Việt Vương lượng thứ"

Nói thật, hiện tại nội tâm Lữ Vân Trường có chút hư, lão mặc dù là tướng lĩnh của Yến quốc, lại là một vị nhị phẩm đỉnh phong cường giả, có thể khinh thị đa số võ giả, nhất là những võ giả đến từ các phương tiểu quốc.

Nhưng Việt Vương chính là Chân Vương cường giả, địa vị cùng Yến Vương tương đương.

Chính mình công nhiên ngăn cản lâu thuyền, nếu bị đối phương ghi hận, vậy thì ngày sau chỉ sợ cũng không quá tốt.

"Lữ tướng quân quá lời, đây là chức trách của ngươi, trẫm không có gì oán trách"

Lữ Trường An nghe thế, âm thầm thở nhẹ một hơi, xem ra vị Việt Vương này tính cách khá dễ chịu.

Lại đưa mắt nhìn về phía thư sinh mặc áo xanh đứng bên cạnh y, khẽ hỏi:

"Đạo hữu không biết là vị công tử nào của Hạ thị?"

"Tiểu sinh Hạ Bỉnh Khiêm"

"Thì ra là Hạ gia cửu công tử, lão phu có lễ"

Lại nói:

"Nếu là Việt Vương cùng cửu công tử ở đây, hiển nhiên không liên quan đến ma tu. Nếu các vị muốn vào Yến quốc, lão phu liền không ngăn cản. Lệnh bài này là tín vật của ta, Việt Vương bệ hạ cầm nó, dọc đường gặp phải Yến quốc tướng lĩnh, sẽ không ai ngăn trở"

Lữ Vân Trường nói rồi lấy ra một cái lệnh bài, nhẹ nhàng ném qua, tặng cho Trần Huyền Tông.

Trần Huyền Tông nhận lấy lệnh bài, đáp lễ, cũng không hề cự tuyệt. Có lệnh bài này, lâu thuyền của bọn họ có thể một mạch chạy tới Lưu Sa Quận, tiết kiệm rất nhiều phiền toái.

Phía bên khác, Hạ Hồng Vũ sau khi biết được đồng hành cùng Trần Huyền Tông lại là cửu đệ của mình Hạ Bỉnh Khiêm, âm thầm giật mình.

Đồng thời, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

Hắn rời khỏi tổ địa hơn trăm năm, đến Nam Đường quốc lập nghiệp, đến nay đã trở thành hồng nhân bên cạnh Nam Đường quốc chủ.

Lần trở về này, hắn còn mời được một vị Chuẩn Vương lão tổ hỗ trợ, những tưởng có thể chiếm được một vị trí tốt.

Không nghĩ tới, Hạ Bỉnh Khiêm lại dẫn theo một vị tân tấn Chân Vương.

"Kỳ Chiến lần này, cửu đệ là một đối thủ lớn nha!"

Hạ Hồng Vũ thì thào.

Trên Việt quốc lâu thuyền, Trần Huyền Tông tâm niệm xoay chuyển, trầm giọng nói:

"Xin hỏi Lữ tướng quân, Yến quốc ma tai rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại khiến cho chư vị hưng sư động chúng như vậy? Dĩ nhiên nếu chuyện này liên quan đến bí mật, không tiện nhiều lời, đạo hữu xem như trẫm chưa từng hỏi"

Trần Huyền Tông nhấc lên ma tai, để Lữ Vân Trường bốc lên lửa giận, tất nhiên cũng không phải nổi giận với Trần Huyền Tông mà là phẫn hận với ma tai.

Chỉ chốc lát sau, lão mới bình phục lửa giận trong lòng, lộ ra vẻ áy náy nói:

"Thất lễ rồi, quả thực đám ma đầu đó cùng lão phu có thù không đội trời chung, mới khiến cho ta thất thố như vậy. Chuyện này cũng không coi là bí mật gì. Nếu Việt Vương đã hỏi, lão phu cũng không dám giấu diếm"

Lữ Vân Trường thở dài một tiếng, nói tiếp:

"Không dối gạt Việt Vương, lần ma tai này xuất phát từ Lưu Sa Quận, trong vòng ba tháng đã lan rộng qua mấy quận khác, nếu tính thêm Cô Tắc quận, toàn bộ Yến quốc đã có sáu quận luân hãm. Dẫn đầu ma tai là một đám ma tu thân thủ bất phàm, chuyên môn lựa chọn những thành trì đông đúc, bố trí đại trận đem tinh huyết của tất cả bá tánh rút sạch. Ngay cả gia tộc của lão phu cũng thảm tao độc thủ"

"Đám ma tu này lòng dạ độc ác, không kiêng nể gì cả, mỗi nơi đi qua, đều biến thành tử địa. Hơn nữa, bọn họ từng người thực lực phi phàm, tu vi yếu nhất cũng là nhị phẩm đỉnh cao, lại nắm giữ độn thuật cực cao. Yến Vương điều động Chuẩn Vương cường giả vây bắt, vẫn như cũ để chúng chạy thoát"

Lữ Vân Trường nói xong, cắn răng nghiến lợi, hiển nhiên chuyện gia tộc bị diệt đối với lão tạo thành đả kích rất lớn.

Nghe được lời này, tất cả mọi người đều cả kinh, không nghĩ Yến quốc lại xuất hiện một đám ma đầu phát rồ như vậy.

Chương 50: Ma Tai Khó Đoán, Đồ Thành Rút Huyết