Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 54: Đông Hoang Đệ Nhất Mỹ Nhân
Lưu Sa Quận nằm ở cực bắc Yến quốc, nơi đây là một vùng hoang mạc rộng lớn.
Nhưng hoang mạc này cũng không phải hoang vu, trên thực tế, nơi đây thổ nguyên khí nồng nặc đến cực điểm, có thể nói là thiên đường của thổ hệ võ giả, nhưng càng là thiên đường của tất cả Chiêm Bặc Sư tại Kiêu Dương Vực.
Bởi bên trong vùng hoang mạc này tồn tại một toà thành trì tên Thiên Vận Thành, hay còn gọi là Hạ gia tổ địa.
Hạ thị quật khởi đến nay đã ngoài năm ngàn năm, mỗi một thời đại đều xuất hiện Chân Vương cường giả toạ trấn, chưa từng đứt đoạn, chính là một trong những gia tộc lớn nhất Kiêu Dương thập quốc.
Hạ thị đệ tử tinh thông Chiêm Bặc Thuật, giỏi cùng người giao tế, quan hệ nhân mạch trải rộng khắp Đông Hoang.
Cho nên ma đầu bình thường dám chọc Yến quốc hoàng thất, lại rất ít người dám chọc tới Hạ gia.
Nhưng mấy tháng trước, lại có một đám ma đầu không biết sống c·h·ế·t, dám chạy tới Lưu Sa Quận đồ thành rút huyết.
Hơn nữa, càng vừa đúng dịp Hạ gia chuẩn bị tổ chức trăm năm một lần Kỳ Chiến, đây quả thực là đang đánh mặt của Hạ gia.
Thế là một vị Hạ gia trưởng lão giận dữ, lợi dụng Chiêm Bặc Thuật tính toán ra thân phận, vị trí của kẻ thủ ác, muốn đem cả đám ma đầu một mẻ hốt gọn.
Chỉ là không rõ vị Hạ gia trưởng lão tính được cái gì, Hạ gia liền không còn gióng trống khua chiêng như trước, mà chỉ đem đám ma tu nọ xua đuổi ra khỏi địa vực của Lưu Sa Quận.
Nhất thời, bầu không khí của Yến quốc trở nên vi diệu.
Vô số lão quái âm thầm thắc mắc, Hạ gia rốt cuộc tính được tới nhân vật nào, lại phải nhẫn nhịn như vậy?
Có điều, Hạ gia có thể nhẫn, nhưng Yến Vương lại không thể nhịn.
Ma tu hoành hành, đồ thành diệt tộc đều là con dân của hắn, hắn tự nhiên chẳng thể khoanh tay đứng nhìn.
Thế là Yến Vương lập tức phong toả biên cương, đồng thời phái ra lượng lớn cao thủ, bình định ma tai.
Mà cùng thời điểm đó, khoảng cách diễn ra trăm năm kỳ chiến càng ngày càng gần. Vô số cường giả kéo đoàn kết đội chạy tới Thiên Vận Thành tham quan tràng thịnh hội khó gặp này.
Trên hoang mạc rộng vô bờ bến, có một toà ốc đảo rộng ngàn dặm, chính giữa ốc đảo là một toà thành bằng đá đập vào mi mắt.
Thiên Vận Thành phường thị, sớm đã hội tụ đầy đủ bát phương võ giả, từng toà động phủ lâm thời, đều đã đầy khách ở lại, cửa hàng trong phố chợ, khách nhân qua lại nườm nượp.
Trên đường phố có một nữ tử mặc váy trắng, dáng người uyển chuyển, bộ ngực căng phồng giống như muốn đem áo ngực nứt ra ngoài. Nữ tử lẳng lặng đi giữa phố phường, ánh mắt đăm chiêu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phía sau lưng nàng là hai gã mỹ phụ, đồng dạng mặc váy trắng, dung nhan xinh đẹp, hơn nữa tu vi đều là nhị phẩm đỉnh phong, mà nữ tử dẫn đầu càng là một vị Chuẩn Vương cường giả.
Đi ngang qua võ giả, thỉnh thoảng có người nhận ra thân phận của nàng, nhao nhao kinh ngạc, có người thấp giọng nói:
"Nữ tử kia không phải là Tuyết quân phó soái Vũ Như Yên sao! Mấy chục năm trước, nàng cùng Tuyết Vương âm thầm rời khỏi Kiêu Dương Vực chạy tới Loạn Ma Vực tìm kiếm bảo vật, cứu tỉnh Lê Minh Chiến Vương. Hiện tại, Lê Minh Chiến Vương đã thức tỉnh, đồng thời đột phá cảnh giới Chuẩn Đế. Dẫn tới địa vị của các nàng tại Kiêu Dương Thành càng ngày càng cao!"
"Nghe nói, Vũ tiên tử trở thành Chuẩn Vương nhiều năm, vài năm trước cũng đem Băng Tuyết chân ý tu luyện đến viên mãn, đang chuẩn bị đột phá Chân Vương. Một khi nàng đột phá thành công, toàn bộ Kiêu Dương Vực liền có được mười vị Chân Vương cường giả, đủ điều kiện để tiến giai. Lại chờ một trăm năm sau, Kiêu Dương Vực chúng ta chính là trung cấp võ vực nha"
"Trung cấp võ vực? Nếu Kiêu Dương Vực thực sự thăng cấp, như thế chúng ta còn cần phải cảm tạ nàng một tiếng"
"Điều đó còn phải nói? nếu không phải nhờ các nàng, trận Kiếp loạn hơn mười năm trước, Kiêu Dương Thành nói không chừng đã bị phá"
"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói năm đó có hơn mười tên Kiếp Vương đồng thời vọt ra Thái Uyên Đạo, Kiêu Dương Thành suýt chút nữa thất thủ. May mắn Lê Minh Chiến Vương kịp thời thức tỉnh, hoành không xuất thế, bình ổn đại loạn..."
"Truyền ngôn, bên trong Tuyết quân đa phần là nữ nhân, hơn nữa mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, nếu có thể lấy được một người trong các nàng làm vợ thì Lâm mỗ c·h·ế·t cũng mỉm cười"
"Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, Tuyết quân mặc dù không cấm thủ hạ binh sĩ kết hôn, nhưng bọn họ đều tu luyện Băng hệ công pháp, không có ham mê với thất tình lục d·ụ·c..."
"Ai biết được, biết đâu các nàng nhìn thấy ta ngọc thụ lâm phong, xem trọng Lâm mỗ thì sao?"
"Khặc khặc khặc...chỉ bằng ngươi..."
Vũ Như Yên cau đôi mi thanh tú lại. Nàng không thích những người khác nghị luận chính mình cùng các tỷ muội ở Tuyết quân, lại không cách nào ngăn cản người đi đường nghị luận.
Dù sao, bọn họ nói chuyện cũng chưa hề xúc phạm chính mình cái gì cả.
Thời gian trước, Tuyết Vương đột nhiên rời đi, chỉ để lại một phong thư, nói rằng một vị trưởng bối của nàng mất tích, cần thiết tự mình đi tìm, cho đến nay vẫn chưa trở lại.
Mỗi một lần Hạ thị Kỳ Chiến, đáng lẽ là Tuyết Vương dẫn đoàn đến dự, nhưng nàng ấy không tại, Vũ Như Yên chỉ có thể đi thay.
Chợt có một âm thanh sáng sủa từ phía sau lưng truyền tới:
"Vũ tiểu thư, thật là trùng hợp, không nghĩ lại gặp ngươi ở đây. Ngươi là đang đi dạo phường thị sao, có cần Mục mỗ dẫn đường hay không?"
Vừa lên tiếng là một người thanh niên mặc áo trắng, ôn nhuận như ngọc. Người này họ Mục tên Trần, là tiểu đệ tử của một trong Đông Hoang Thập Đế, Tàn Hoả Đế Quân, cốt linh chưa đến hai trăm đã là tam phẩm trung kỳ Chân Vương.
Mục Trần sở dĩ từ Thiên Hoả Thần Thành chạy tới xa xôi Kiêu Dương Vực, bề ngoài là vì làm chỗ dựa cho Hạ thị tam công tử Hạ Vô Ưu.
Đương nhiên không phải là Hạ Vô Ưu leo lên bắp đùi của Tàn Hoả Đế Quân, được vị Đế Quân này coi trọng, cử đệ tử của mình tới tham dự Kỳ Chiến. Trên thực tế, Tàn Hoả Đế Quân căn bản không biết đến Hạ Vô Ưu, thế lực mà mà hắn dính líu quan hệ chính là gia tộc của Mục Trần, Thiên Hoả Đế Vực, Mục gia.
Ngày trước, Mục gia tại Thiên Hoả Đế Vực cũng không tính gia tộc đỉnh tiêm, trong tộc chỉ có một gã tam phẩm đỉnh phong lão tổ toạ trấn. Hơn nữa, vị lão tổ nọ thậm chí thọ nguyên sắp hết, Mục gia lâm vào nguy cơ diệt tộc. Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Vô Ưu đi tới Mục gia, đảm nhiệm khách khanh trưởng lão, đồng thời bày mưu tính kế, trợ giúp Mục gia thoát khỏi nguy cơ sinh tử, cũng như cao tốc phát triển.
Quan trọng nhất, dựa vào sắp xếp của Hạ Vô Ưu, thiếu chủ của Mục gia là Mục Trần càng lọt vào mắt xanh của Tàn Hoả Đế Quân, được thu làm đệ tử chân truyền, từ nay Mục gia thế dâng như nước nâng thuyền, không thể đỡ. Vẻn vẹn trăm năm liền đưa thân vào hàng ngũ thế lực hàng đầu Thiên Hoả Đế Vực.
Vũ Như Yên nhíu nhíu lông mày. Nàng mặc dù không thích tiếp lời với thanh niên trước mặt, nhưng cố kỵ thân phận của đối phương, vẫn hời hợt đáp:
"Thì ra là Mục công tử, đa tạ ý tốt của ngài, nhưng ta không cần ai đi dạo cùng"
Cự tuyệt rất rõ ràng.
Mục Trần nhướng mày, tiếp đó vẫn một bộ ôn nhuận như nước đáp:
"Như thế, Mục mỗ cũng không làm phiền thêm nữa, cô nương xin cứ tự nhiên!"
Vũ Như Yên gật đầu, cáo từ rời đi. Mà Mục Trần đứng tại chỗ hồi lâu, nheo mắt nhìn về phương hướng rời đi của nữ tử, sắc mặt lộ ra vẻ âm trầm.
"Một cái hạ cấp võ vực tiện tỳ mà thôi, giả dạng cái gì thanh cao? Hừ! Nếu không phải sư tôn đặc biệt dặn dò để ta không muốn rút dây động rừng, tránh Hồng Thiên Tuyết Cốc bên kia cảnh giác. Bản toạ đã sớm đem ngươi bắt lấy, tuỳ ý ép dưới thân thải bổ rồi!"
Mục Trần hừ lạnh, xoay người hướng về một phương hướng khác mà đi.
Nghe đồn mấy năm trước, Hồng Thiên Tuyết Cốc chi chủ, Tuyết Đế bỗng dưng biến mất. Mặc dù Tuyết Cốc cao tầng cố ý phong toả tin tức, nhưng vẫn như cũ để lộ ra một chút phong thanh. Sư tôn của y cùng Tuyết Đế xem như đối thủ cũ, hắn so với ai khác đều hiểu rõ nội tình của vị Đông Hoang đệ nhất mỹ nhân này.
Tuyết Đế Ngọc Khuynh Thành tu luyện một môn công pháp thần bí, tựa hồ truyền thừa từ Chân Giới. Môn công pháp này, mỗi đột phá một tầng đều sẽ phải tiến hành một lần cải lão hoàn đồng, thời gian cải lão hoàn đồng là bao nhiêu thì không rõ, nhưng sau khi cải lão hoàn đồng xong xuôi, tu vi tất sẽ tăng trưởng vượt bậc.
Chỉ là bởi vì cải lão hoàn đồng, tu vi tự nhiên cũng theo đó mà rơi xuống, chính là thời điểm nàng yếu ớt nhất.
Cho nên mỗi lần Tuyết Đế tu luyện đến lúc mấu chốt, chuẩn bị cải lão hoàn đồng, đều tiến hành ẩn dấu, thậm chí mang theo che giấu thiên cơ bí bảo, dẫn đến ngay cả cao tầng của Tuyết Các cũng không biết nàng đi đâu.
Đương nhiên, nàng sẽ để lại một chút phương thức liên lạc, phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn.
Mà lần này, Tuyết Đế giống như gặp phải sự cố nào đó, khiến cho toàn bộ Hồng Thiên Tuyết Cốc đều kinh động, âm thầm phái người khắp nơi tìm kiếm.
Có điều, Hồng Thiên Tuyết Cốc dù sao cũng là mười cái hùng quan của Đông Hoang, Hồng Thiên Tuyết Cốc cao tầng tự nhiên không thể dốc hết lực lượng để tìm kiếm Tuyết Đế.
Cho nên, Tàn Hoả Đế Quân dự đoán, bọn họ sẽ liên hệ một chút đệ tử ngoại vi trợ giúp.
Kiêu Dương Vực Tuyết Vương là một trong những đệ tử ngoại vi như thế, hơn nữa còn nắm giữ mấy phần chân truyền của Tuyết Đế, là đối tượng cần trọng điểm chú ý.
Vì vậy, Mục Trần mới một đường chạy tới Kiêu Dương Vực xa xôi. Mục đích là nhằm tiếp cận Tuyết Vương, đáng tiếc không gặp được, y chỉ có thể chuyển mục tiêu sang Vũ Như Yên.
Nhưng Vũ Như Yên hiển nhiên không đem y để vào trong trong lòng, coi như đối phương là Đế Quân đệ tử.
Từ sau khi nàng cùng Tuyết Vương cứu tỉnh Lê Minh Chiến Vương, thân phận địa vị tăng cao. Tại Kiêu Dương Vực, số lượng nam tu muốn tiếp cận nàng càng ngày càng nhiều, mỗi khi gặp phải bọn họ, nàng luôn cảm thấy thật là phiền.
Những người kia, lại ưu tú như thế nào, cũng không sánh được người nam nhân kia.
Bất tri bất giác, trong lòng Vũ Như Yên không tự chủ mường tượng đến bóng lưng của một người.
"Bạch đạo hữu từng nói, hắn tựa hồ cũng sẽ đến dự lần Kỳ Chiến này"
"Đã lâu không gặp, không biết hắn có khoẻ hay không..."
Vũ Như Yên đưa mắt nhìn bầu trời nắng gắt, lẩm bẩm nói.
Ngày trước, nàng đã sớm biết rõ thân phận thật sự của Khương Ly, chỉ là trước nay nàng đã quen miệng gọi là Bạch đạo hữu, cũng không muốn sửa đổi.
Bạch Phàm sao mà dễ nghe. Bạch phiên tiên bạch, Phàm nhân phàm!
Đám người ở Loạn Ma Vực bên kia sao có thể gán cho hắn mấy cái danh hiệu loạn thất bát tao, Bạch Ma lão tổ, Bạch Ma Diêm Vương, Bạch Ma tiểu nhi...