Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Hoạ Phong Có Chút Không Đúng

Chương 60: Hoạ Phong Có Chút Không Đúng


"Ngu xuẩn! Bởi vì người kia đ·ã c·hết hoàn toàn, chủ thượng mới sai chúng ta tới đây tìm kiếm. Mục đích của chủ thượng, cũng không phải là bản thân Nghịch Khô, mà là tìm kiếm đầu lâu của hắn"

"Ý của Đông Lâm Vương, Nghịch Khô Sơn này chính là đầu lâu của vị cường giả tên Nghịch Khô kia?"

Đông Lâm Vương gật đầu, cũng không giải thích thêm mà nói:

"Tốt, hiện tại, đã tìm được Nghịch Khô Sơn, có thể bắt đầu bố trí Phản Huyết Đại Trận"

Đông Lâm Vương nói rồi, vỗ túi trữ vật lấy ra một nắm trận kỳ, cùng mười tám hộp ngọc được phong ấn kín kẽ, phân cho mười gã Chuẩn Vương mỗi người một hộp, dặn dò.

"Đợi trận pháp bố trí xong, các ngươi toàn lực thôi động huyết khí trong Vạn Linh Huyết Đan rót vào đại trận, nhớ kỹ chớ nên động tham niệm. Trên mỗi mai đan dược, chủ thượng đều lưu lại ấn ký. Chỉ cần các ngươi dám cả gan nuốt riêng, thì bản toạ cũng không cứu được các ngươi"

Mười gã Chuẩn Vương cường giả gật gật đầu, cầm lấy hộp ngọc cùng trận kỳ, chia nhau chạy vòng quanh Nghịch Khô Sơn, bắt đầu bố trí đại trận.

"Thái Cổ cường giả Nghịch Khô, Phản Huyết Đại Trận...."

Một góc hẻo lánh bên ngoài Nghịch Khô Sơn, Khương Ly lặng lẽ quan sát hành động của đám ma tu, rơi vào trầm tư.

Hắn rốt cuộc đã hiểu, đám ma tu này sở dĩ hoạ loạn Yến quốc, đồ thành luyện đan, là để thu thập nguyên liệu bố trí Phản Huyết Đại Trận. Mục đích để làm gì, Khương Ly cũng không rõ ràng.

Nhưng hắn suy đoán được, vị chủ thượng đứng sau lưng của bọn họ chỉ sợ không phải nhân vật đơn giản.

Mặc dù Khương Ly rất thèm muốn Ngụy Vạn Linh Huyết Đan trong tay đám ma tu kia, nhưng chỉ vì lòng tham nhất thời mà nhúng tay vào vũng nước đục, hắn trước nay sẽ không tự chủ đi làm.

Vì vậy, suy tư chốc lát, Khương Ly quả đoán rời đi.

Hơn nữa, hắn có một loại dự cảm không lành, sắp tới Thiên Vận Thành, thậm chí Lưu Sa Quận tất sẽ trở thành chốn thị phi.

Tốt hơn hết là đánh nhanh thắng nhanh, mau mau hoàn thành Kỳ Chiến, rồi rời khỏi nơi đây.

Một bên suy nghĩ, Khương Ly tăng nhanh tốc độ, thoáng cái đã trở về Đông bộ quân doanh.

......

Cùng lúc đó, Hạ Thị Kỳ Chiến cũng chính thức khởi tranh.

Chính giữa huyền không ngọc đài, sắp xếp ra mười cái bàn cờ, mỗi bàn cách nhau chừng ba trượng, xung quanh bàn cờ sắp xếp ba cái bồ đoàn, là chỗ ngồi cho kỳ thủ cùng trọng tài.

Trọng tài viên của Kỳ Chiến, thì chính là mười vị trưởng lão của Hạ thị.

Bấy giờ, Hạ Bỉnh Khiêm cũng đang tiến hành thi đấu, chỉ là ván cờ đầu tiên, hắn bốc thăm thật vừa đúng lúc, đối thủ của hắn lại là nhị ca mình, Hạ Trường Khanh.

Hạ Trường Khanh lớn hơn Hạ Bỉnh Khiêm chừng sáu mươi tuổi, tu vi sớm đã đạt tới Chuẩn Vương cảnh, thiên phú cực kỳ cao.

Nhưng quan trọng hơn đó là Hạ Trường Khanh hiện tại là cung phung của một trong mười tám cái Cương quốc ở Đông Hoang, Bắc Lương quốc.

Bất kể là diện tích, nhân khẩu, quốc lực hay số lượng cường giả, Bắc Lương Quốc đều bỏ xa Việt quốc không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa, Hạ Trường Khanh chiêm bặc thuật tương đối cao minh, được Bắc Vương Vương ưu ái. Vì trợ giúp hắn tranh đoạt chức quán quân, Bắc Lương Vương thậm chí cử ra Bắc Vương Bí Vệ cùng một vị tam phẩm đỉnh phong cung phụng đồng hành.

Cho nên lần này, Hạ Trường Khanh vô cùng tự tin, thần sắc cao lạnh, tựa như thế gian này không có bất kỳ sự tình gì có thể làm cho tâm tình của hắn chập chờn.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hạ Bỉnh Khiêm, có một loại từ trên cao nhìn xuống, chính mình cùng vị cửu đệ này, căn bản không phải là người cùng một thế giới.

"Cửu đệ, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta! Nghe nói, tài đánh cờ của người rất khá. Đáng tiếc, tại trước mặt thực lực tuyệt đối, tài đánh cờ của ngươi lại tốt hơn nữa cũng vô dụng!"

Hạ Trường Khanh ngạo nghễ nói.

Hạ Bỉnh Khiêm nhìn hắn một chút, thản nhiên bảo:

"Xem ra nhị ca đối với Kỳ Binh của mình rất tự tin?"

"Ha ha, cửu đệ chỉ sợ không biết, thực lực của Bắc Lương Bí Vệ khủng bố như thế nào, một trăm gã Ngọc Mệnh cảnh bí vệ phối hợp chiến trận, tàn sát nhất phẩm Chân Nhân như g·iết c·h·ó, thậm chí có thể đánh bại nhị phẩm Chân Nhân. Về phần Kiếp Tướng của ta, Huyết Kiếm Vương Hoàng tiền bối, tuy xuất thân tán tu, nhưng một thân thực lực không thua gì tứ phẩm Chân Vương"

"Cửu đệ nói xem, ta có đủ cơ sở để tự tin hay không?"

"Đủ!" Hạ Bỉnh Khiêm gật đầu, bình tĩnh hồi đáp.

"Tốt! Nói chuyện phiếm như vậy được rồi, mau bốc thăm chọn ra người đi trước" Một vị trọng tài ngồi bên cạnh thúc giục.

"Vâng!"

"Ồ ha ha, vận khí thật tốt, là ta đi trước!" Hạ Trường Khanh cười nhạt, híp mắt nhìn Hạ Bỉnh Khiêm, nhưng bắt gặp thần sắc của y vẫn tĩnh lặng như nước, để hắn có chút mất cả hứng.

"Như vậy, nhị ca liền không khách khí, Thần tiến lên chín bước"

Hạ Trường Khanh vừa khai cục, liền trực tiếp đem quân cờ xốc thẳng vào trong trận hình của Hạ Bỉnh Khiêm, muốn cùng Hạ Bỉnh Khiêm cưỡng ép đổi quân.

Ai bảo Kỳ Binh của hắn so với cửu đệ mạnh hơn đâu, loại thủ pháp đổi cờ đại khai đại hợp như vậy, cực kỳ thích hợp hắn. Hắn ăn quân cờ của đối phương, có tuyệt đối nắm chắc, nhưng đối phương muốn ăn quân cờ của hắn, lại cơ hồ không có chút khả năng nào, cử động này nhìn như lỗ mãng nhưng thực chất là đang kiếm lời.

Chỉ là, ngoài ý muốn bỗng dưng phát sinh!

Hạ Trường Khanh còn chưa kịp di động quân cờ chữ Thần, thì quân cờ trong tay hắn bất ngờ vỡ vụn.

Ngay sau đó chừng ba bốn hơi thở, lần lượt Nhân, Yêu, Ma, Quỷ, Kiếp năm quân cờ lần lượt vỡ nát.

Quân cờ phổ thông vỡ nát còn chưa tính, ngay cả Kiếp Tướng cũng bể làm đôi rồi.

Một ván này, vừa mới đánh đã thua.

"Bên thắng, Hạ Bỉnh Khiêm!"

Khai cục chưa được mười hơi thở, Hạ Bỉnh Khiêm lấy tốc độ ánh sáng thủ thẳng, thắng một cách quỷ dị, để tất cả mọi người ngu tại chỗ.

"Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Ta làm sao sẽ thua...." Hạ Trường Khanh há hốc mồm, vô pháp tiếp nhận một màn trước mắt.

Chỉ là ngay lúc Hoàng Long Sĩ cùng năm trăm Bắc Lương Bí Vệ lần lượt xuất hiện ở trên ngọc đài, hắn mới bừng tỉnh, vội vàng chạy tới, bức thiết hỏi:

"Hoàng tiền bối, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Các ngươi vì sao bị loại cả rồi!"

Hoàng Long Sĩ có chút xấu hổ cười khổ nói:

"Lão phu cũng không rõ, ban nãy, lão phu vừa rồi khỏi quân doanh, chưa kịp quan sát tình huống xung quanh, liền bắt gặp một đạo kiếm mang từ đâu bay tới tới. Sau đó, ta liền xuất hiện ở đây"

Mấy tên Bắc Lương Bí Về tướng quân cũng gật đầu nói:

"Tình huống của chúng ta cùng Hoàng tiền bối tương tự, chỉ là chúng ta thậm chí còn chưa thấy gì đ·ã c·hết rồi!"

Hạ Trường Khanh nghe thế, khoé miệng co quắp, rốt cuộc là thứ gì g·iết c·hết Hoàng Long Sĩ cùng năm trăm Bắc Lương Bí Vệ?

Phải biết, tứ phẩm Chân Vương, muốn g·iết c·hết Hoàng Long Sĩ cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng mà Tứ Thiên Kỳ Giới là tồn tại hạn chế, chỉ cho phép Tứ phẩm cường giả trở xuống đi vào.

Cho nên tam phẩm đỉnh cao Hoàng Long Sĩ đã là chiến lực trần nhà, ai có thể miểu sát ông ta cơ chứ.

Nghĩ mãi không ra, để Hạ Trường Thành ảo não vô cùng, chính mình cứ như thế vô duyên vô cớ bị loại rồi.

Không chỉ Hạ Trường Khanh, ngay cả Hạ Bỉnh Khiêm cũng há hốc mồm ngơ ngác.

Y vốn còn cho rằng, đây sẽ là một trận ác chiến, thậm chí phải lộ ra con bài tẩy là Khương Ly để thủ thắng, đâu ai nghĩ tới, hắn còn chưa kịp làm gì, đã dành chiến thắng rồi.

Quỷ dị, thật mẹ nó quỷ dị.

"Chẳng lẽ là Khương đạo hữu?" Hạ Bỉnh Khiêm thì thào một tiếng, thu hồi tâm tư, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, bắt đầu ván cờ thứ hai.

Ván thứ hai, đối thủ của y là một tên đệ tử chi thứ tên là Hạ Trường Bình.

Hạ Trường Bình năm nay một trăm năm mươi tuổi, tu vi nhất phẩm hậu kỳ, là trưởng lão nội môn của một cái Chân Vương cấp thế lực ở Thanh Dương Vực tên là Hoá Vân Tông.

Lần tham gia Kỳ Chiến này, gã mang về gần sáu mươi người, đa phần đều là đệ tử nội môn của Hoá Vân Tông, tu vi cao thấp không đều. Mà cường giả áp trận thì là Hoá Vân Tông ngũ trưởng lão, Điền Hằng, tu vi nhị phẩm sơ kỳ.

Thực lực tổng hợp như vậy, Hạ Trường Bình muốn tranh đoạt quán quân là điều viển vông, cho nên trước đó, gã cũng chỉ nói là để cho đám đệ tử nội môn đến Kiêu Dương Vực lịch luyện một phen.

Không nghĩ tới, hai người còn chưa kịp đối cờ, toàn bộ sáu quân cờ của Hạ Trường Bình liền nổ sạch rồi, ngũ trưởng lão Điền Hằng cùng năm mươi tên đệ tử Hoá Vân Tông cũng khuôn mặt mờ mịt, giống như bị đả kích rất lớn, xuất hiện ở trên Huyền Không Ngọc Đài.

Hơn nữa, chuyện cổ quái như vậy vẻn vẹn vừa mới bắt đầu.

Sau đó, không chỉ là đối thủ của Hạ Bỉnh Khiêm, mà trên bàn cờ chỉ cần có người bắt đầu khai cục, Kỳ Binh Kỳ Tướng của người đó rất nhanh sẽ đi đời nhà ma, kết thúc trận đấu.

Dần dà, hoạ phong của Kỳ Chiến năm nay càng lúc càng không đúng cho lắm!

Vô số lão quái ghé mắt nhìn nhau, ngay cả mười tên trưởng lão Hạ gia cũng quýnh lên, chỉ có thể hạ lệnh tạm dừng thi đấu một hôm, toàn lực tiến hành điều tra.

Chương 60: Hoạ Phong Có Chút Không Đúng