Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 72: Kiếp Niệm Hồng Mang, Vương Tộc Cổ Thần
Theo một t·iếng n·ổ lớn, cánh tay được bao phủ bởi sấm sét, trong hàng loạt tia chớp ầm ầm phủ xuống, trực tiếp xuyên qua Nghịch Khô Sơn, đánh về phía Khương Ly.
Một chưởng này, không thua gì một kích của lục phẩm Đế Quân, nếu đánh xuống, Khương Ly dù có ba đầu sáu tay cũng phải tan xương nát thịt.
Chỉ là đúng lúc này, đang đứng ở dưới thất thải tế đàn Loạn Thiên Vương bỗng nhiên bùng nổ tu vi, quanh thân bốc lên kh·iếp người hồng mang che ngợp bầu trời.
Sau lưng y, chợt xuất hiện một cái hư ảnh cao ngàn trượng, được tạo ra từ vô số hồng mang đỏ thắm, toả ra uy áp không cách nào tưởng tượng nổi.
"Đây...đây là Kiếp Niệm Hồng Mang, ngươi là Kiếp dân...không là Vô Lượng Kiếp Linh..."
Trong vòng xoáy đột nhiên truyền ra âm thanh khiếp sợ, kiêng dè.
"Cực Dương!"
Trong mắt Loạn Thiên Vương bùng lên vẻ điên cuồng khó có thể miêu tả, tay trái vung ra, mắt trái lập tức lóe lên ngọn lửa màu đen cháy rừng rực. Khoảnh khắc này hắc hoả bùng cháy lập loè nhìn về phía thương khung, tràn đầy sát khí.
Cực Dương chi hoả!
"Chiến!"
Tiếng rống khổng lồ của Loạn Thiên Vương lập tức làm cho huyết quang nổ tung, hồng mang quanh người trực tiếp ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm. Chỉ trong khoảnh khắc huyết kiếm đã phóng ra trăm trượng bị Loạn Thiên Vương chụp vào trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc khi Loạn Thiên Vương nắm chặt lấy huyết kiếm thì hư ảnh khổng lồ phía sau cũng nâng tay phải lên. Dưới những âm thanh nổ tung, trong tay phải hư ảnh cũng lóe lên huyết quang, một thanh huyết kiếm hư ảo mấy ngàn trượng đột ngột xuất hiện giữa thiên địa.
Giờ khắc này toàn bộ lực lượng trong thân thể Loạn Thiên Vương đều dồn lên tay phải, tuôn vào trong huyết kiếm, bên ngoài cơ thể y được bao phủ trong vô tận hắc hoả.
Lúc này tất cả hồng mang đều co rút lại và dung nhập vào trong huyết kiếm, ngay vô tận hắc hoả cũng trở thành một bộ phận của huyết kiếm.
Tiếp theo, Loạn Thiên Vương bỗng nhiên vung mạnh về phía trước.
Thiên địa vang lên những tiếng nổ ầm ầm, một cơn sóng dao động không thể miêu tả điên cuồng phóng ầm ầm ra bốn phía.
Đại địa dưới chân lập tức tan vỡ hóa thành rất nhiều mảnh nhỏ, lan rộng ra bốn phía, hàng ngàn hàng vạn dặm đại địa nứt nẻ.
Một kiếm của Loạn Thiên Vương là chém lên bầu trời!
Huyết quang bùng nổ cực kỳ rực rỡ và trở thành luồng hào quang duy nhất trong Tứ Thiên Kỳ Giới. Huyết quang quét ngang, cánh tay khổng lồ đang muốn chộp lấy Khương Ly đột nhiên rung lên, những ngón tay hơi run, một vệt máu đột nhiên xuất hiện trên cổ tay.
Một kiếm quét ngang lập tức làm cho bàn tay đứt lìa và rơi xuống ầm ầm, máu tươi phun ra xối xả.
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền ra từ trong vòng xoáy, cánh tay nhanh chóng co rụt trở lại. Nhưng khoảnh khắc khi cánh tay rút vào trong vòng xoáy thì xu thế của huyết kiếm chém xuống lại không tiêu tán mà lại vùng lên, huyết kiếm phóng thẳng về phía trong vòng xoáy.
Một kiếm phóng tới làm vòng xoáy truyền ra những tiếng nổ ầm ầm nhưng lại không chút tổn thương, quá trình xoay chuyển của vòng xoáy trở nên nhanh chóng hơn giống như bị lực lượng đạp vào tạo thành một vệt lõm thật sâu. Cánh tay bị chặt đứt, bàn tay lập tức được thu hồi vào trong vòng xoáy và biến mất giữa không trung giống như chưa từng được xuất hiện.
Khoảnh khắc khi vòng xoáy sắp tiêu tán thì Loạn Thiên Vương tiến lên một bước, y cầm huyết kiếm, ánh mắt đỏ bừng, phóng lên trời cao.
Y lại chém xuống một lần nữa, huyết kiếm cực kỳ khủng bố nhưng dù vũng vẫy điên cuồng cỡ nào cũng không thể làm vòng xoáy suy chuyển.
Loạn Thiên Vương trơ mắt nhìn vòng xoáy chậm rãi tiêu tán, từ bên trong truyền ra tiếng gào thét, rống giận.
"Vô Lượng Kiếp Linh... chớ nên khinh người quá đáng a...aaaa..."
Âm thanh này chậm rãi tiêu tán theo vòng xoáy, một kiếm cuối cùng của Loạn Thiên Vương đã ầm ầm rơi vào địa phương vòng xoáy biến mất, chém vào bầu trời, đem bầu trời chẻ làm đôi, Tứ Thiên Kỳ Giới như muốn nổ tung, tràn ngập vết rách không gian.
"Khinh người quá đáng, bổn toạ không chỉ khinh người quá đáng. Đợi bổn toạ phá hủy Luyện Thần Đỉnh, liền g·i·ế·t lên thiên đạo đồ sát Đạo Hồn nhất tộc các ngươi"
"Các ngươi không phải đem nàng làm tế phẩm sao, vậy thì phải hứng lửa giận của Nghịch Phàm ta"
Vẻ mặt của Loạn Thiên Vương cực kỳ dữ tợn, ánh mắt đỏ như máu không giấu diếm chút sát cơ nào, đối với thiên đạo sứ giả hận bất cộng đái thiên.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta hầu như không kịp phản ứng, nhanh đến mức dù là thiên đạo hồng vân cũng không kịp chui vào trong vòng xoáy. Tất cả đột nhiên chấm dứt, vòng xoáy tiêu tán trong thiên địa để lại vô số hồng vân không biết nên chạy đi đâu.
Loạn Thiên Vương xoay mạnh người lại, y nhìn chằm chằm vào thiên đạo hồng vân.
Những hồng vân kia giống như cực kỳ sợ y, không, là sợ hãi thân phận Vô Lượng Kiếp Linh của y.
Những hồng vân nọ bị huyết kiếm đánh cho trọng thương, hiện tại đã cực kỳ suy yếu, hơn nữa trước đó Loạn Thiên Vương nổi điên cũng ảnh hưởng đến chúng. Khoảnh khắc y đưa mắt nhìn về phía hồng vân làm cho chúng nhanh chóng lui về phía sau giống như có được thần trí.
"Các ngươi chạy không thoát!"
Loạn Thiên Vương vẫn còn bùng ra sát khí, y tiến lên một bước S·ú·c Địa Thành Thốn rồi đột nhiên vung tay phải về phía trước một trảo, đem tất cả hồng vân trên bầu trời bắt lấy, há mồm nuốt sạch sẽ.
Hồng vân biến mất, thần kiếp trên bầu trời cũng theo đó mà kết thúc.
Khương Ly ngồi xếp bằng ở trên tế đàn, ngơ ngác nhìn về phía uy phong lẫm lẫm Loạn Thiên Vương.
Hiện tại, hắn rốt cuộc nhận thức rõ, Loạn Thiên Vương cường đại đến cỡ nào.
Vị thiên đạo sứ giả vừa rồi, nhất định là Đế cảnh cường giả, nhưng vẫn bị y đuổi g·i·ế·t như c·h·ó nhà có tang.
Trước đó, Loạn Thiên Vương từng nói, tuy rằng y chỉ là ngũ phẩm Chân Vương, nhưng toàn bộ Tứ Hoang, không có bất kỳ lục phẩm Đế Quân nào có thể thắng được y, quả thực không phải khoác lác.
Chính mình trước đó còn muốn dùng một chiếc Bất Diệt Điểu lông vũ cùng y liều mạng, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Một lần này, Khương Ly may mắn vượt qua thần kiếp, là bởi vì Loạn Thiên Vương đột nhiên ra tay đánh đuổi thiên đạo sứ giả, nhưng bởi vì không tự mình vượt qua thần kiếp, dẫn đến, hắn cũng không ngưng tụ ra Vương Huyết, càng không đạt được chỗ tốt nào.
Hơn nữa, bởi vì Loạn Thiên Vương vô cớ nhúng tay, thần kiếp của Khương Ly dừng lại ở đệ thất kiếp.
Có điều, Khương Ly cũng không thấy hối tiếc. Đệ thất thần kiếp đã gọi ra nhân vật kinh khủng như thiên đạo sứ giả, nếu không có Loạn Thiên Vương xuất thủ, hắn đã đi đời nhà ma rồi.
Nếu lại tiếp tục độ đệ bát thần kiếp, nói không chừng sẽ triệu hoán ra đồ vật khủng khiếp hơn, đến khi đó chỉ có thể uổng mạng.
Thần kiếp kết thúc, Khương Ly tổng cộng giác tỉnh bảy giọt thần huyết bao gồm một giọt nhất tinh Vương Huyết, một giọt cửu tinh Chân Huyết, một giọt ngũ tinh Chân Huyết, một giọt nhất tinh Chân Huyết, một giọt thất tinh Tàn Huyết cùng một giọt tam tinh Tàn Huyết.
Bởi vì giác tỉnh thành công Vương Huyết, Khương Ly trực tiếp trở thành Vương Tộc Cổ Thần, tại trong Cổ Thần nhất tộc, địa vị khá là cao thượng.
Bấy giờ, huyết khí thu liễm, trên mi tâm của Khương Ly xuất hiện một ngôi sao màu đen. Ngôi sao này đại biểu cho thân phận của hắn, nhất tinh Cổ Thần.
Sau khi trở thành nhất tinh Cổ Thần, Khương Ly cũng rõ ràng phương thức tu luyện của Cổ Thần.
Kiếp Linh tu Kiếp huyết, Cổ Ma tu Ma văn mà Cổ Thần thì tu thân thể.
Cách tu luyện của Cổ Thần cũng vô cùng bá đạo, có thể chia làm các quá trình bao gồm hút thiên địa chi linh, đoạt thiên địa chi tinh, rút thiên địa chi tủy, tế thiên địa chi phách.
Mục đích là lấy thiên địa lực lượng cường hoá thể phách, tế luyện thần thông.
Tu luyện tới cực hạn có thể dùng lực chứng đạo, dùng lực nghịch thiên, trở tay diệt đạo, dùng thần kháng thiên.
Cuối cùng ngưng tụ Tổ Huyết, tố thành Thần Hoàn, tiến hoá thành Viễn Cổ Thần Linh.
Giờ khắc này, Khương Ly rốt cuộc hiểu được, tại sao thiên đạo không cho phép Cổ Thần xuất hiện.
Ngoại trừ lý do là siêu thoát sinh linh ra, còn bởi vì phương thức tu luyện của Cổ Thần quá mức bất cận nhân tình.
Nếu Cổ Ma lấy vạn tộc làm đồ ăn, bị vạn tộc xa lánh, thì Cổ Thần càng thêm hung tàn bá đạo, trực tiếp coi thiên địa làm đồ ăn, tự nhiên bị thiên địa không dung.