Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 85: Tế Thiên Đài, Vạn Độc Vương

Chương 85: Tế Thiên Đài, Vạn Độc Vương


Chém g·iết xong Nguyên Đan Đế Quân, Loạn Thiên Vương đem túi trữ vật thu vào tay áo, cúi đầu lẳng lặng nhìn về phía đám cường giả còn sống sót của Cực Đan Đế Vực.

"C·hết!"

Y hừ lạnh một tiếng, thân hình nổ bắn mà ra, hướng về phía đám cường giả này tiến hành đồ sát.

"Chạy nhanh!"

Đám cường giả đều sợ mất mặt, quay đầu bỏ chạy tứ tán. Chỉ là, đối mặt với thực lực cường hoành Loạn Thiên Vương, bọn họ dù chắp cánh cũng trốn không thoát.

Chưa đầy mười hơi thở, nguyên một đám Chân Vương cường giả, đã bị y đồ sát sạch sẽ.

Đồ diệt hết thảy cường giả của Cực Đan Đế Vực, Loạn Thiên Vương cũng không thèm thu dọn chiến trường mà lập tức hoá thành một đạo huyết quang, hướng về phương hướng của Cực Đan Thần Thành mà lao đi.

Trên đường đi, bất cứ võ giả nào dám cả gan cản đường, đều bị y trực tiếp nhấc tay tiêu diệt.

......

Cực Đan Thần Thành nằm ở bên trong Thương Nguyên Sơn Mạch, đối diện với Vô Lượng Hải.

Toà thành trì này, trấn thủ một trong mười cái thượng phẩm giới đạo ở Đông Hoang gọi là Thương Nguyên Đạo.

Khoảng cách Cực Đan Thần Thành chừng vạn dặm, Loạn Thiên Vương thu hồi khí thế, lặng yên không một tiếng động bay tới Thương Nguyên Sơn Mạch.

Tin tức Trường Thanh Đại Đế bị nhốt, Nguyên Đan Đế Quân ngã xuống còn chưa truyền đến nơi đây, cho nên lúc Loạn Thiên Vương giá lâm Thương Nguyên Sơn Mạch, hầu như không người biết được y đã tới.

Quần tu trong thành chỉ biết, Nguyên Đan Đế Quân mấy hôm trước dẫn theo lượng lớn cường giả chạy tới khoá vực trận môn, vây bắt Loạn Thiên Vương.

Ai sẽ dự đoán được, Loạn Thiên Vương càng lấy sức một người đại bại song đế, cũng đem hết thảy cường giả ở chiến trường đồ diệt sạch sành sanh, rồi lặng yên không một tiếng động chạy tới Thương Nguyên Sơn Mạch?

Thương Nguyên Sơn Mạch chia ra hai mươi bốn đỉnh núi lớn, nơi đây địa linh nhân kiệt, nguyên khí vô cùng nồng đậm, chính là chỗ tu luyện thánh địa.

Cực Đan Thần Thành nằm bên dưới một cái thung lũng rộng lớn, được bao vây bởi mấy cái nhánh núi tung hoành.

Các đỉnh núi khác của Thương Nguyên Sơn Mạch đồng dạng có các Chân Vương, Chân Nhân cấp thế lực ở lại.

Mục đích của Loạn Thiên Vương cũng không phải Cực Đan Thần Thành, mà là Thương Nguyên Phong, hay nói chính xác hơn là Tế Thiên Đài bên trên Thương Nguyên Phong.

Tế Thiên Đài là trọng địa của Cực Đan Đế Vực, đồng thời cũng là trọng địa của Đông Hoang, được Nguyên Đan Đế Quân cắt cử lượng lớn cường giả trông coi. Xung quanh Thương Nguyên Phong, càng có một chút lão quái tiềm tu, phụ trách bảo vệ Tế Thiên Đài.

Cực Đan Đế Vực võ tu sở dĩ coi trọng Luyện Thần Đỉnh cũng không vẻn vẹn là vì Sinh Tử Thang, mà bởi vì chiếc đỉnh này có liên quan đến an nguy của toàn bộ Đông Hoang.

Tương truyền đỉnh này là bản mệnh Đế khí của Đông Hoang Tổ Đế, bên trong cất giấu Tổ Đế bí mật.

Thời đại thượng cổ, Tứ Hoang cường giả liên thủ đem Vô Lượng Chân Thủy trút xuống Giới Hà, lại thiết lập một toà cự hình đại trận, bao phủ khắp toàn bộ Vô Lượng Hải, ngăn cản Kiếp tộc tiến công.

Mà Luyện Thần Đỉnh là một cái mắt xích quan trọng của toà đại trận đó.

Hiện tại, Loạn Thiên Vương muốn phá huỷ Luyện Thần Đỉnh tương đương với phá hỏng đại trận, chẳng khác nào cùng thiên hạ võ giả là địch.

Nhưng....thì đã sao?

An nguy của Đông Hoang thì liên quan gì đến y, vì nàng, cùng thiên hạ là địch thì đã thế nào!

Bên ngoài Thương Nguyên Phong, từng đội võ giả tuần tra còn chưa kịp phát hiện đã bị Loạn Thiên Vương tiện tay diệt sát.

Thương Nguyên Phong thân là trọng địa, được bố trí một cái Đế cấp đại trận, lục phẩm Chân Đế không cẩn thận bước vào, cũng phải nuốt hận mà c·hết.

Muốn l·ên đ·ỉnh núi, chỉ có một cái sơn đạo duy nhất, được canh giữ nghiêm ngặt.

Loạn Thiên Vương từng bước từng bước dọc theo sơn đạo đi lên, hàn mang trong mắt càng ngày càng nặng nề.

Năm đó, y cũng đi qua sơn đạo này, lại không đủ sức thay đổi cái gì.

Mỗi đạp một bước, trong đầu lại hiện lên từng tràng hồi ức, dần dần, y không thể kiềm chế được cảm xúc, ma niệm lan rộng khắp toàn bộ Thương Nguyên Phong, kinh sợ vô số lão quái bế quan ở trên núi.

Chỉ là bọn họ còn chưa kịp làm ra phản ứng, y đã lắc người, xuất hiện ở bên dưới Tế Thiên Đài.

Đập vào mắt là một cái đỉnh lớn cổ lão t·ang t·hương, tản ra trùng trùng kim quang.

"Ai!"

Đám thủ vệ canh giữ bên dưới tế đàn giật mình gầm lên, đồng loạt vọt tới, chuẩn bị tiến hành công kích.

Nhưng lúc nhận ra dung mạo của người vừa đến, lập tức sợ đến vong hồn đại mạo.

"Hắn...hắn là Loạn Thiên Vương! Không được, hắn càng vòng qua Đế Quân vây bắt, lẻn đến nơi đây. Mau phát tín hiệu, cầu viện Đế Quân!"

"Không cần! Loạn Thiên Vương thì tính là cái gì, để lão phu bắt lấy hắn!"

Ngay lúc đám thủ vị kinh hoảng, muốn bắn pháo hiệu, thì một âm thanh cuồng ngạo đến cực điểm vang lên, xen lẫn khí thế của ngũ phẩm Chân Vương xa xa truyền lại.

Âm thanh còn chưa dứt, một đạo cự chưởng màu tím đen phá không mà tới, tinh chuẩn vỗ xuống thiên linh của Loạn Thiên Vương.

Một chưởng này cũng không quá mức mạnh mẽ, tương đương với một kích của ngũ phẩm Chân Vương, nhưng Loạn Thiên Vương lại chẳng dám khinh thường, không trực diện đón đỡ, mà lắc mình xuất hiện ở một phương hướng khác của Tế Đàn.

Thủ vệ Tế Thiên Đài bắt gặp cường giả tiếp viện, ban đầu vui mừng, nhưng tiếp theo đồng loạt sắc mặt đại biến.

"Là..là...Vạn Độc Vương, sao hắn lại tới đây....a a a..."

Đám người còn chưa nói xong, liền lập tức sùi cả bọt mép, ngã xuống mặt đất.

Tiếp theo, chỉ nghe từng tiếng xì xì vang lên, thân thể không chút dấu hiệu nào hoá thành mủ nước, c·hết ngay tại chỗ.

"Khà khà, chư vị đừng trách lão phu, một chiêu vừa rồi, ta là muốn đánh Loạn Thiên Vương, ai bảo các ngươi đứng gần hắn như vậy. Các ngươi c·hết, không liên quan đến ta!"

Cùng lúc đó, một lão giả thân hình gầy gò, da dẻ tím đen nhanh chân xuất hiện ở trên Tế Thiên Đài, đứng ở phía đối diện Loạn Thiên Vương.

Lão giả nheo mắt cười khà khà, nhìn như hoà ái, nhưng lại mang theo một tia âm trầm, độc ác.

"Vạn Độc Vương, cút đi, chớ nên nhúng tay là chuyện của bổn toạ!"

Loạn Thiên Vương lạnh giọng quát, trong đôi mắt loé lên một tia kiêng dè.

Loạn Thiên Vương hoành hành thiên hạ nhiều năm, không sợ trời, không sợ đất, ngay cả Chân Đế cường giả y cũng không sợ.

Trong thiên hạ, có thể khiến y kiêng dè, chỉ có hai người.

Một là ngàn năm trước Hắc Vận lão tổ, hai là vị Vạn Độc Vương trước mặt.

Thiên Vận lão tổ đem Hắc Vận tu luyện tới cấp tám, tuy chỉ là tứ phẩm Chân Vương lại có thể kinh sợ hết thảy Chân Đế cường giả.

Mà Vạn Độc Vương, tu vi là ngũ phẩm Chân Vương, một thân độc đạo có một không hai thiên hạ. Hơn nữa, lão còn là Tiên Thiên Độc Thể, coi như thực lực mạnh hơn lão, đưa lão chém g·iết, thì vẫn bị độc Tiên Thiên Chi Độc nguyền rủa, muốn sống không được, muốn c·hết không xong.

Hiện tại đại sự trước mắt, y đúng là không muốn cùng đối phương dây dưa.

Chỉ là Vạn Độc Vương cười híp mắt, lại vẫn chưa đem lời của Loạn Thiên Vương để vào trong lòng, phất tay áo ngưng tụ ra một viên độc châu màu tím đen, hướng về phía bầu trời tế lên.

Độc châu vừa bay lên trời, hoá thành làn sương mù hạ xuống, lan tràn khắp phương viên trăm dặm.

Trong vòng trăm dặm, hết thảy cây cối trong nháy mắt khô héo, thủ vệ xung quanh Thương Nguyên Phong đồng loạt kêu thảm, miệng sùi bọt mép, ngã xuống mặt đất, thân thể sinh mủ mục nát.

"Vạn Độc Châu! Hừ"

Đối mặt với sương mù màu đen, Loạn Thiên Vương không tránh không né, chỉ lan ra khí thế. Những sương mù kia liền không thể nào áp sát đến người y trong vòng ba trượng.

Thấy Vạn Độc Vương không chịu rời đi, sắc mặc y lạnh xuống, đột nhiên há mồm, đem hết thảy sương mù hút vào trong bụng.

Tiếp theo, nâng tay điểm ra một chỉ, lập tức sau lưng Loạn Thiên Vương xuất hiện một cái mặt trời màu đen. Mặt trời màu đen tan vỡ, hoá thành đầy trời hắc viêm, ngưng tụ ra một cái cự chỉ che trời, không chút lưu tình đánh về phía Vạn Độc Vương.

Vừa nhìn thấy cự chỉ kia, sắc mặt Vạn Thien Vương đại biến, không nói hai lời xoay người bỏ chạy, trong miệng không ngừng chửi bậy:

"Bà mẹ nó! Hắc Diệu Chỉ, không chơi, lão phu không chơi!"

Chương 85: Tế Thiên Đài, Vạn Độc Vương