Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 90: Chân Tướng

Chương 90: Chân Tướng


Nghe được Khương Ly gọi thẳng ngoại hiệu của mình, Vạn Độc Vương cũng không quá bất ngờ. Dù sao, chính mình mặc dù thu liễm khí thế, nhưng bộ dạng cùng độc khí quanh người cực kỳ bắt mắt, cùng Hắc Vận nhất mạch đồ con rùa giống nhau, rất dễ bị người nhận ra.

Nhưng Khương Ly thả ra thần niệm uy áp, lại để lão khá là giật mình, bởi vì cường độ thần niệm của hắn, lại so với lão còn mạnh hơn một đường.

Phải biết, Vạn Độc Vương lúc toàn thịnh chính là ngũ phẩm đỉnh phong Chân Vương, thần niệm mạnh mẽ, căn bản không cần nghi vấn.

Toàn bộ Diêm La Điện, có thể nắm giữ cấp bậc thần niệm như vậy, chỉ có ba người là Tần Quảng Vương, Diêm La Vương cùng Sở Giang Vương, ba người này tu vi đều là ngũ phẩm đỉnh phong trở lên, mà Tần Quảng Vương là Chuẩn Đế cường giả, thủ đoạn cao thâm khó dò.

Nếu kẻ trước mặt là bất kỳ người nào trong ba gã Diêm Vương này, vậy thì không thể tuỳ tiện bốc lên xung đột, thế là Vạn Độc Vương lập tức thay đổi sắc mặt, ôm quyền cười nói:

"Đạo hữu chớ nổi nóng, lão phu dò xét ngươi là bởi vì trọng trách trong người. Hiện tại Cực Đan Đế Vực đang ở vào thời kỳ phi thường, không thể không tra xét nghiêm ngặt"

Khương Ly ánh mắt không đổi, lạnh lùng gật đầu nói:

"Bản toạ tới Cực Đan Đế Vực là chấp hành một cái nhiệm vụ, mong đạo hữu tạo thuận tiện!"

"Thì ra là như vậy, đạo hữu càng tới đây chấp hành nhiệm vụ!" Vạn Độc Vương thì thào, ánh mắt lấp loé, chợt cười toe toét nói:

"Không biết đạo hữu đi chuyến này có cần Cổ mỗ giúp đỡ? Nếu có cần, xin cứ nói thẳng, Cổ mỗ nhất định sẽ không từ chối. Có lẽ đạo hữu không biết, Cổ mỗ vốn là Cổ bộ khí đồ, cùng Minh bộ phía sau Diêm La Điện đều xuất thân từ Minh Tộc, chúng ta tính ra cũng là người một nhà. Đạo hữu không cần khách khí với ta"

Cổ bộ, Minh bộ, Minh Tộc...là cái gì? Khương Ly nhíu nhíu lông mày. Thông qua lời của Loạn Thiên Vương lúc trước, hắn biết được, Diêm La Điện chính là tàn dư của Thượng Cổ Địa Phủ. Hiện tại, Vạn Độc Vương nhắc tới Minh tộc, hẳn là thế lực đứng phía sau lưng Diêm La Điện. Xem ra, Diêm La Điện nước rất sâu.

Thấy Khương Ly chưa đáp lời, Vạn Độc Vương cho rằng đối phương tính cách lạnh lùng, ít nói, cũng không để ý mà xoa xoa hai tay bảo:

"A a là Cổ mỗ thất lễ. Cổ mỗ sớm đã bị trục xuất nhiều năm, đã không còn là người Minh tộc, nếu đạo hữu..."

Chỉ là lão chưa kịp nói xong, Khương Ly liền trầm giọng cắt ngang:

"Không cần. Cổ đạo hữu nếu không có việc gì, có thể rời đi trước. Lão phu còn có việc quan trọng muốn làm!"

"Ha ha cũng được, cũng được, nếu đạo hữu có chuyện quan trọng muốn làm. Cổ mỗ liền không quấy rầy. Nếu sau này đạo hữu có cần, cứ liên hệ ta. Lão phu tốt xấu cũng có chút danh tiếng, vẫn có thể trợ giúp đạo hữu một hai."

Nói xong, Vạn Độc Vương cũng không dây dưa, ôm quyền, hoá thành một đạo độn quang rời đi.

Lão hiện tại mang thương thế trong người, việc quan trọng trước mắt là tìm chỗ bế quan ổn định thương thế.

Đợi Vạn Độc Vương hoàn toàn biến mất, Khương Ly mới thở nhẹ một hơi.

Vạn Độc Vương này mặc dù bị Loạn Thiên Vương trọng thương, tu vi rớt xuống tứ phẩm, nhưng nếu đánh lên, hắn cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Dù sao đối phương tu luyện độc đạo, ngay cả Loạn Thiên Vương cũng âm thầm kiêng kỵ, tự nhiên cực kỳ cao minh.

Khương Ly thu thập tâm tình, thân hình hoá thành độn quang, hướng về phía Thương Nguyên Sơn mà bay đi.

......

Tin tức Loạn Thiên Vương tiến vào Thương Nguyên Sơn Mạch, sớm đã truyền khắp bốn phương tám hướng, kinh động vô số võ giả ở Cực Đan Đế Vực.

Các thế lực nhỏ, thì đều vội vàng cuốn gói chạy trốn, hoặc trốn ở trong động phủ bế quan, không muốn cuốn vào phiền phức.

Ngược lại có chút võ giả tự cho bản lĩnh hơn người, nhao nhao chạy tới quan sát, thậm chí dự định đục nước béo cò.

Trên đường đi,có một ít lão quái nhận ra mặt nạ của Khương Ly, phán đoán thân phận của hắn là Diêm La Điện sát thủ, dồn dập kiêng kỵ thật sâu.

Loạn Thiên Vương hoạ loạn Cực Đan Đế Vực, đối với các thế lực bản thổ là kiếp nạn, nhưng đối với đám võ giả tán tu, chưa biết chừng là cơ duyên.

Dù sao, trong lúc chiến đấu, sẽ có cường giả ngã xuống, túi trữ vật của những người kia rất có thể chính là chiến lợi phẩm của bọn họ.

Chợt có vài đạo thần niệm mạnh mẽ chẳng biết từ chỗ nào quét tới, dò xét Khương Ly, lại không cách nào nhận biết tu vi của hắn, thậm chí còn bị phản phệ trọng thương, lập tức đều bị doạ tái mặt, dồn dập thu hồi thần niệm, không dám chọc giận hắn.

Diêm La Điện sát thủ chính là một lũ điên, không thể đắc tội.

Đối với những lão quái nọ dò xét, Khương Ly vẫn chưa để tâm, mà lắc người xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi các Thương Nguyên Phong chừng ngàn dặm, thả ra thần niệm, yên lặng chờ đợi.

Loạn Thiên Vương để hắn đốt một hồi pháo hoa, pháo hoa này là để cho nữ tử mà y yêu xem.

Hiện tại, đại sự của y vẫn chưa hoàn thành, tự nhiên chưa phải thời điểm để châm ngòi đ·ốt p·háo.

Hắn đứng ở trên đỉnh núi, khí tức không hiện, lại để cho người ta cảm giác được một luồng khí thế không giận tự uy, dẫn tới không người dám tới quấy rầy hắn.

Oanh! Oanh! Oanh!

Không biết qua bao lâu, từ phương hướng của Thương Nguyên Phong bỗng truyền ra t·iếng n·ổ lớn kinh thiên động địa.

Khương Ly dùng thần niệm quét qua, lập tức nhìn thấy cảnh tượng ở trên đỉnh núi.

Chỉ thấy trên một cái tế đàn chín tầng, xuất hiện một cái đỉnh lớn màu đen.

Bên dưới cự đỉnh, đứng ngạo nghễ một người đàn ông mặc huyết giáp, tóc đỏ tung bay, chính là Loạn Thiên Vương.

Loạn Thiên Vương tay phải cầm một thành huyết kiếm đã gãy làm đôi, quanh người lơ lửng hư ảnh một chiếc chuông lớn liên tục xoay tròn, trên bầu trời bao phủ bởi trăm vạn ngôi sao màu đỏ.

Giờ khắc này, Loạn Thiên Vương thương tích đầy mình, máu tươi chảy ròng ròng, dù có trăm vạn ngôi sao chữa thương cũng khó lòng khôi phục, nhưng trong mắt của y lại thoả mãn cực điểm.

Bởi vì trên thân cự đỉnh, che kín vết rách to nhỏ như tơ nhện. Những vét rách kia là bị Loạn Thiên Vương đánh tới.

"Đỉnh này sắp bị ta đánh vỡ. Bản toạ tiếp tục oanh kích nó, chờ đến thời cơ thích hợp, ngươi phụ trách đ·ốt p·háo hoa"

Chỉ thấy bờ môi của Loạn Thiên Vương khẽ động, cũng không biết truyền âm cho người nào.

Tiếp theo, y lần nữa vung lên tàn kiếm, điên cuồng đánh phá cự đỉnh.

Bên dưới tế đàn, sáu bộ cốt nô đã gần như báo hỏng, xung quanh nằm đấy không ít t·hi t·hể, là t·hi t·hể của những cường giả tới cứu viện Tế Thiên Đài.

Bên trên Luyện Thần Đỉnh, vết nứt càng ngày càng gia tăng, thương thế của Loạn Thiên Vương cũng từng chút tăng lên.

Tiếng nổ tung vang vọng khắp thiên địa, rơi vào trong tai vô số võ giả, khiến vô số người nội tâm rung động.

Chỉ cần là người tinh minh, liền có thể nhìn ra, Loạn Thiên Vương rõ ràng muốn dùng mạng của mình để phá huỷ Luyện Thần Đỉnh.

Y là một kẻ điên!

"Nghịch Phàm, mau dừng tay!"

Đúng lúc này, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái hố đen, từ bên trong hố đen, một lão giả tóc bạc, thân hình lam lũ xông ra, hướng về phía Loạn Thiên Vương giận dữ rống to.

Người vừa xuất hiện, chính là Trường Thanh Đại Đế.

Trường Thanh Đại Đế rốt cuộc thoát vây, nhưng tựa hồ đã muộn, Luyện Thần Đỉnh đã bị Loạn Thiên Vương tổn thương.

"Nghịch Phàm, ngươi không muốn biết, vì sao năm đó Tô Ngọc Nhi lại tự nguyện làm tế phẩm ư?"

Trường Thanh Đại Đế lớn tiếng nói.

Loạn Thiên Vương nghe vậy, động tác khẽ dừng lại, quay đầu nhìn sang, khàn giọng hỏi:

"Vì sao?"

Trường Thanh Đại Đế hai mắt đỏ ngầu, cắn răng nói:

"Bởi vì đó là sứ mệnh của nàng. Ngàn năm trước, Ly Tộc từng đáp ứng, chỉ cần nàng đồng ý trở thành tế phẩm, sẽ nói cho Tô thị phương pháp trở lại Lạc Thần Giới, cứu vớt Lạc Thần Duệ Dân"

"Tô Ngọc Nhi thân là Tô thị Thánh Nữ, tìm kiếm Lạc Thần Giới, cứu vớt Lạc Thần Duệ Dân vốn là sứ mệnh của nàng. Mà chức vị Thánh Nữ kia, chính là ngươi giúp nàng ấy đoạt lấy. Ly Tộc, Tô gia cùng Đông Hoang chư Đế, không ai ép buộc nàng, trở thành tế phẩm, là sự lựa chọn của nàng, ngươi biết sao..."

Loạn Thiên Vương ngẩn người, không khỏi nhớ lại câu nói của Ngọc Nhi năm đó:

"Nghịch Phàm, võ đạo đỉnh phong không phải chỗ mà ta hướng tới, vị trí Thánh Nữ này cũng không phải thứ mà ta muốn có được, ngươi không hiểu!"

"Nghịch Phàm, ngươi ở bên cạnh nàng lâu như vậy, nhưng lại chẳng biết nàng muốn thứ gì. Nàng không cần đứng ở trên võ đạo đỉnh phong, cũng không thích tu đạo chém g·iết, càng không muốn kế thừa gia tộc sứ mệnh, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình phàm. Chẳng lẽ, ngươi không phát hiện ra?"

Loạn Thiên Vương trầm mặc, ánh mắt loé lên một tia hồi ức, có chút do dự, nhưng rất nhanh, tia do dự kia đã bị quét sạch, gằn giọng:

"Cảm tạ sư huynh giải hoặc. Nhưng ta, không thể quay đầu!"

Chương 90: Chân Tướng