Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 94: Nghịch Phàm Là Ai?
Hoang Cổ Giới từ xưa đến nay lưu truyền một cái truyền thuyết.
Người c·hết như đèn diệt, luân hồi thổi phục nhiên. Thánh c·hết thì niệm tán, cả đời không trở lại!
Nghĩa là sinh linh từ trước thứ ba trở xuống c·hết đi, dù hồn phi phách tán, chỉ cần còn lưu lại tàn đạo, bước thứ ba Thánh Nhân đánh đổi một cái giá lớn, có thể đem sinh linh đó phục sinh.
Đây chỉ là truyền thuyết, toàn bộ Tứ Hoang, chưa từng có ai được nhìn thấy. Nhưng hôm nay, tất cả võ giả ở nơi đây lại có vinh hạnh được tận mắt chứng kiến tràng cảnh vạn cổ khó cầu này.
Lúc Loạn Thiên Vương còn sống, cũng không biết Thánh Nhân lực lượng có thể phục sinh Tô Ngọc Nhi hay không?
Nhưng y chẳng quan tâm, dù chỉ có một tia hi vọng, dù liên luỵ tới tính mạng của mình, y cũng bằng lòng thử một lần.
Cho dù lúc y phục sinh Ngọc Nhi, bản thân y đ·ã c·hết, chỉ còn một đạo chấp niệm, đã không còn có ý thức, đã không có cách nào nhìn thấy Ngọc Nhi, y cũng không để ý.
Y chính là một tên ma đầu cố chấp, coi như chiến đến c·hết, máu tươi vung tận, cũng sẽ không quay đầu, tuyệt sẽ không thay đổi đạo của chính mình.
Tình của y, có lẽ không cách nào lay động đến Khương Ly, cũng không cách nào bù đắp tội lỗi của y trong quá khứ.
Nhưng sự điên cuồng của y, đạo tâm chấp nhất của y, coi như Khương Ly nội tâm sắt đá, cũng phải động dung.
Xét đến cuối cùng, Khương Ly vẫn là một người cầu đạo.
Vòng Thánh Hoàn màu đỏ như máu vắt ngang thương khung, để Khương Ly hiểu rõ nhiều thứ.
Đạo của Loạn Thiên Vương là chấp, đạo của hắn không phải.
Nhưng sự cố chấp của y, lại để Khương Ly lý giải rất nhiều chuyện.
Hắn dường như sắp tìm ra đạo của mình, thứ hắn thiếu, chính là một lần Tĩnh Nhãn, chỉ cần Tĩnh Nhãn thành công, Khương Ly liền tìm được Thánh đạo.
Đối với Loạn Thiên Vương, chấp đạo chính là không tiếc tất cả, bách tử bất hối.
Nếu có nửa phần trông trước trông sau, sợ đầu sợ đuôi, y cũng liền không còn là Loạn Thiên Vương.
Bên ngoài Thương Nguyên Sơn Mạch, một lão giả mặc áo xanh cõng một cái kiếm hạp, chậm rãi hành tẩu trên sơn đạo, sắc mặt ảm đạm, tràn đầy cay đắng:
"Si nhi, si nhi...."
Trái tim của lão rất đau, đồ nhi mà mình yêu thương nhất ngã xuống, lão rất thương cảm, lại không đứng ra ngăn cản.
Loạn Thiên Vương vì chấp nhất của mình, mà đi tới con đường sai lầm, lão cũng chưa từng can ngăn.
Nhưng đồ nhi của lão lưu lại tàn cục, lão sẽ thay y thu thập.
Bên trên bầu trời, Thánh Hoàn ầm ầm xoay tròn, vô số Thánh Nhân lực lượng không chút giữ nào hướng về phía hư ảnh của nữ tử nhanh chóng trút xuống.
Dùng tính mạng của ta, đổi lấy ngươi lần nữa mở ra hai mắt, có được hay không?
Hết thảy Thánh Nhân lực lượng, hết thảy sinh cơ, đều đưa cho nữ tử trước mắt. Bằng không, lấy sức mạnh của Thánh Hoàn, có thể quét ngang tất cả địch nhân ở Cực Đan Đế Vực.
Càng ngày càng nhiều thánh lực bị trút xuống, ánh sáng trên thánh hoàn càng ngày càng mờ nhạt, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một cái vòng tròn nhỏ màu đỏ, không biết từ vật liệu gì chế thành, rơi xuống mặt đất.
Nhưng rất nhiều cường giả ở đây đều rõ ràng, vòng nhỏ kia là chấp niệm của Loạn Thiên Vương ngưng tụ mà thành.
Bên trong bảy tên Đế Quân, có hai người ánh mắt loé lên, đồng loạt xông tới, muốn tranh đoạt huyết hoàn.
Dưới cái nhìn của bọn họ, huyết hoàn kia nhất định có tác dụng rất lớn.
Cùng lúc đó, từ trong bóng tối, lại xuất hiện thêm một vị Đế Quân khác, lấy tốc độ nhanh hơn, muốn c·ướp lấy huyết hoàn.
Người nọ vừa xuất hiện, lập tức khiến ánh mắt của Khương Ly co rụt lại.
Hắc Diệu Đế Quân!
"Huyết hoàn là do sư đệ của ta sau khi c·hết để lại. Chư vị cho lão phu một bộ mặt, nhường thứ này cho ta được chứ?"
Hắc Diệu Đế Quân đạp không mà đứng, cả người được bao phủ bởi năm màu khí vận, Đế uy lẫm lẫm, ánh mắt nhìn huyết hoàn, tràn ngập lửa nóng.
Huyết hoàn này, ẩn chứa một đời chấp niệm, một đời hung niệm của Loạn Thiên Vương, nếu đem nó dung luyện thành kỳ hồn, thì Mệnh đạo của lão sẽ tăng lên một mảng lớn.
"Đánh rắm! Chúng ta tân tân khổ khổ cùng Loạn Thiên Vương liều mạng, mà ngươi thì trốn ở một bên đục nước béo cò. Còn muốn tranh đoạt huyết hoàn! Không có cửa!"
Người lên tiếng, là Trấn Nguyên Đế Quân. Lão là thất phẩm Chân Đế, tu vi cùng Hắc Diệu Đế Quân tương đương, căn bản không cần cho Hắc Diệu Đế Quân mặt mũi.
Một người còn lại là Thiên Xu Đế Quân, đồng dạng cũng là thất phẩm Đế Quân, uy vọng cực cao, cũng không thèm kiêng kỵ Hắc Diệu Đế Quân.
"Hắc Diệu đạo hữu, muốn chiếm được huyết hoàn, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mình!"
"Tốt tốt tốt! Vậy lão phu liền lĩnh giáo cao chiêu của nhị vị!"
Hắc Diệu Đế Quân cười gằn, lão tuy là thất phẩm Chân Đế, nhưng thực lực chân chính không thua gì bát phẩm Đế Quân. Lão có tự tin có thể đánh bại hai người trước mặt, độc chiếm huyết hoàn.
Mấy vị Đế Quân khác, cũng không tham gia tranh đoạt, mà ánh mắt nhìn chằm chằm Luyện Thần Đỉnh, như có điều suy tư.
Đúng lúc này, từ bên trong Luyện Thần Đỉnh, bóng mờ của một nữ tử chầm chậm ngưng tụ thành thực thể, đó là một nữ tử tuổi đôi mươi, phong thái yểu điệu, dung nhan khuynh thế, chậm rãi xuất hiện trước mắt thế nhân.
Ngoại trừ tàn đạo của nữ tử này, những tàn đạo khác dồn dập tiêu tán khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất.
Nữ nhân nọ xinh đẹp mỹ miều, giống như tiên nữ giáng thế, không nhuốm bụi trần, chẳng trách để Loạn Thiên Vương nhớ mãi không quên.
Nhìn thấy nàng, Trường Thanh Đại Đế buồn bã nhắm chặt hai mắt, sắc mặt phức tạp đến cực điểm.
Sư đệ của lão c·hết rồi, Tô Ngọc Nhi thì sống lại...
Đối với cô gái trước mặt, lão cũng không phải chưa từng động tâm, chỉ là lão cùng Loạn Thiên Vương khác biệt, đối với chuyện tình cảm, không quá xem trọng.
Lão là Đế Quân, từ xưa đến nay, Đế Vương đều vô tình.
"Ta muốn gặp Nghịch Phàm...nhưng, Nghịch Phàm là ai...Ta là ai...các ngươi, là ai...."
Nữ tử đứng giữa không trung, ánh mắt tràn ngập mê mang, tự mình lẩm bẩm. Đột nhiên, ánh mắt của nàng nhìn sang, phát giác ba tên Đế Quân đang tranh đoạt huyết hoàn.
Ba tên Đế Quân này đều là thất phẩm Chân Đế.
Ngay lúc ánh mắt của Tô Ngọc Nhi chạm đến huyết hoàn, bờ mi bỗng dưng ẩm ướt, trái tim giống như bị ngàn vạn mũi tên bắn thủng, đau đến không cách nào nói ra.
Huyết hoàn kia lại là cái gì, để cho nàng bi thương như thế?
Nàng chưa từng thấy huyết hoàn nọ, cũng không biết huyết hoàn là của ai lưu lại, cũng không còn nhớ Loạn Thiên Vương là người nào.
Nhưng chỉ cảm thấy, huyết hoàn rất quan trọng với mình.
Vì thế, nàng nhấc chỉ, đánh về phía ba tên Đế Quân, không để cho bọn họ có cơ hội đụng tới huyết hoàn.
Vật ấy là của nàng, chỉ có thể là của nàng, không ai được phép chạm tới. Tuy rằng không biết rốt cuộc là vì sao!
Thân thể của nữ tử vốn không lộ ra nửa điểm khí tức, nhưng một chỉ này vừa đánh ra, lập tức dẫn động tất cả chân nguyên trong cơ thể nàng.
Bên trong những chân nguyên này, có chân lực của nàng lúc còn sống, nhưng càng nhiều hơn, là tu vi mà Loạn Thiên Vương biếu tặng.
Thời khắc này, tu vi của nàng không phải là tam phẩm Chân Vương, mà là cửu phẩm Đế Quân.
Một chỉ này ấn xuống, ánh mắt của nữ tử lập tức mê man, chính mình sao lại đột phá Chân Đế rồi?
Nàng ngay cả chính mình là ai đều quên mất, lại vẫn cảm giác được, phần chân nguyên này rõ ràng không thuộc về nàng, chỉ có điều, nàng cũng không bài xích khí tức của chân nguyên ấy, thật ấm áp, thật ôn nhu.
Chủ nhân của phần chân nguyên này là ai?
Chỉ pháp của nàng hoá thành đầy trời quang mang, hướng về phía ba tên Đế Quân mà đánh tới.
Một chỉ này, là công kích của một vị cửu phẩm Đế Quân, uy thế khủng bố đến cùng cực.
Bắt gặp đầy trời chỉ mang ập tới, cả Hắc Diệu Đế Quân, Thiên Xu Đế Quân cùng Trấn Nguyên Đế Quân đều sắc mặt đại biến, từng người triển lộ thần thông, tế ra Đế Binh, miễn cưỡng đón đỡ chỉ lực.
Nhưng lực trùng kích vẫn như cũ đem cả ba đánh bay ra ngoài, tràn đầy căm tức nhìn Tô Ngọc Nhi.
Trấn Nguyên Đế Quân lớn tiếng trách móc:
"Các hạ khi còn sống, chắc hẳn cũng là Đông Hoang Đế Quân, cớ gì lại ra tay với chúng ta?"
Trấn Nguyên Đế Quân hiển nhiên không biết thân phận của nữ nhân khi còn sống.
Tô Ngọc Nhi không đáp, mà nhân cơ hội đem huyết hoàn cuốn tới.
Cúi đầu nhìn huyết hoàn trong tay, trái tim nàng bỗng như đau xót, không nói được, không nói rõ.
Hai má chảy xuống hai dòng thanh lệ.
"Chuyện gì xảy ra! Tô Ngọc Nhi trước khi c·hết, chỉ là tam phẩm Chân Vương, vì sao sau khi phục sinh càng đột phá tới cửu phẩm Chân Đế?"
Hắc Diệu Đế Quân há hốc mồm, sắc mặt đại biến.
Lão chính là người trong bóng tối thả ra Loạn Thiên Vương, cũng là kẻ đứng sau màn khiến cho y hoạ loạn Đông Hoang, tự nhiên biết rõ mục đích của Loạn Thiên Vương huỷ diệt Luyện Thần Đỉnh là để cứu sống nữ nhân trước mặt.
Nhìn thấy Tô Ngọc Nhi phục sinh, lão cũng không quá ngạc nhiên, dù sao truyền thuyết bước thứ ba Thánh Nhân có thể phục sinh tàn đạo, lão cũng nghe qua.
Nhưng thấy tu vi của nàng càng tăng vọt tới cửu phẩm Chân Đế, lão có chút không thể tiếp thu.
Dù thế nào, Hắc Diệu Đế Quân cũng không nghĩ ra được, Tô Ngọc Nhi c·hết một lần, liền thu được tu vi kinh thế như vậy.
Lẽ nào, sinh linh được Thánh Nhân lực lượng phục sinh, tu vi đều có thể tăng lên thật nhiều?
Không, điều này hiển nhiên là không thể nào! Trong sách cổ chưa từng có ghi chép tương tự.
Thông thường mà nói, coi như là bị Thánh Nhân hồi phục tàn đạo sinh linh, trước khi phản quy bản nguyên, tu vi thậm chí còn rơi xuống rất nhiều.
Bản thân lão khổ tu vô số năm, mới có được tu vi thất phẩm Đế Quân như hiện tại, Tô Ngọc Nhi lại dễ dàng vượt qua tu vi của lão, quả thực khó có thể chấp nhận.
"Cửu phẩm Chân Đế! Chuyện này..."
Trường Thanh Đế Quân cũng mở to hai mắt, đồng dạng không thể tin nhìn về phía nữ nhân phía xa xa.
Mà mấy vị Đế Quân khác, có vài người biết được tu vi của Tô Ngọc Nhi trước khi c·hết, cũng há hốc mồm cả kinh.
"Nữ tử này sau khi sống lại, tu vi sở dĩ cao hơn khi còn sống, là bởi vì phương thức phục sinh của nàng cùng người thường khác biệt. Nàng sống lại, cũng không phải dựa theo con đường bình thường phục sinh. Nữ tử này đâu phải phục sinh, rõ ràng là Loạn Thiên Vương kia bỏ qua tự thân, thành toàn cho nàng. Có chút ý tứ, không nghĩ chỉ là một gã ngũ phẩm Chân Vương, càng một đường hoạ loạn Đông Hoang, càng bằng thủ đoạn kinh thiên, bỏ qua tự thân, phục sinh tàn đạo của nàng, càng khiến cho tu vi của đối phương đột nhiên tăng mạnh...Việc này, tuyên cổ hiếm có! Huyết hoàn, lão phu muốn!"
Đúng lúc này, một đạo âm thanh nhàn nhạt truyền tới, vang vọng trong tai hết thảy võ giả ở Cực Đan Đế Vực, khiến vô số võ giả kinh sợ, càng khiến tám tên Đế Quân biến sắc.
Không ai biết, người vừa lên tiếng là ai, xuất hiện lúc nào, lại chỉ cảm thấy từ trên người đối phương toát ra một cỗ khí thế kinh thiên động địa, trấn áp thương khung.
Đó là một ông lão mặc áo đen, thân thể hư huyễn xuất hiện ở giữa hư không, lạnh lùng nhìn về phía Tô Ngọc Nhi.
Lão không phải là bước thứ ba đại năng, tu vi vẫn dừng lại bước thứ hai, nhưng khí thế lại vượt xa Tô Ngọc nhi cùng hai tên Tứ Hoang Cổ Đế.
"Đem huyết hoàn trong tay ngươi, đưa cho ta!"