Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 120: Thế Nhân Đều Mơ Mơ Màng Màng
Sau khi thành công giác tỉnh huyết mạch, Khương Ly chưa vội rời khỏi Thiên Yêu Thành mà lần nữa trở về Càn Thành, dạo bước trên đường phố đông đúc.
Khương Ly đi rất chậm, lặng lẽ du ngoạn, như thể con phố này dài vô tận.
Không biết qua bao lâu, phía trước Khương Ly, Lục phủ đã thấp thoáng ở trong mắt. Trong bóng đêm, đèn lồng bên ngoài Lục phủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như một tia sáng rực giữa bóng đêm, khiến cho Khương Ly dừng bước, lẳng lặng nhìn tới.
Ánh sáng tuy nhỏ bé, nhưng lại làm cho tấm biển Lục phủ sáng lên, Từng trận gió đêm thổi đến, đèn lồng lay động, làm cho ánh nến bên trong lập lòe lúc sáng lúc tối. Tuy vậy nhưng ánh nến này vẫn rất ngoan cường, ngày càng sáng rõ.
Khương Ly im lặng đứng trong bóng đêm, ánh mắt lộ ra một tia minh ngộ. Nhưng minh ngộ ấy vẫn là không đủ, hắn có cảm giác như bắt được cái gì đó, nhưng trong nháy mắt lại giống như không có cái gì xuất hiện.
Một sự biến đổi đang ở trên người Khương Ly im lặng bén rễ.
Thời gian dần dần trôi qua, mặt đất tối đen được ánh ban mai phương đông chậm rãi chiếu rọi.
Trong mắt Khương Ly, màu đen giống như thủy triều rút đi.
Tại khoảnh khắc này, trong đầu của hắn như có một tia chớp xẹt qua, bên tai hắn dường như có văng vẳng tiếng đàn, để hắn ngây ngẩn cả người.
"Ta tới Thiên Yêu Thành, vốn dĩ chỉ là ngẫu nhiên, ban đầu là hiếu kỳ Yêu Linh cổ lệnh mà đến. Không nghĩ, cuối cùng lại có cơ duyên giác tỉnh yêu huyết, ngắn ngủi đã trở thành một phương đại yêu. Nhưng cũng bởi vì vậy, mà chọc ra tai hoạ lớn!"
"Chỉ là nội tâm của ta có cảm giác, thứ mà ta thu hoạch lớn nhất, không phải là Quy Khư yêu huyết, mà là một thứ khác!"
Trong đầu Khương Ly có một cảm ngộ mơ hồ, cảm ngộ này không sâu nhưng bắt đầu bén rễ.
Trên bờ sông kia, hắn như một lão tăng ngồi xuống, mặc dù hiện tại không có tiếng đàn truyền vào trong tai hắn, nhưng lại có dư âm vang vọng.
Tiếng đàn vô tình, nhưng trong lòng lại hàm chứa bi thương.
Âm thanh bi thương đó không liên quan đến đạo của hắn, khác với cảm ngộ của hắn vừa rồi.
Nhưng vì sao nghe trong tiếng đàn này lại có ẩn chứa một tia không cam lòng, đối với số mệnh phản kháng.
Buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu rọi mặt đất, chiếc hoa thuyền đi tới.
Trên chiếc hoa thuyền kia, Thần Đồ Yêu Vương cũng xuất hiện ngồi bên cạnh nữ tử đánh đàn nọ.
Lúc này đây, y hướng ánh mắt ra xa, nhìn lên người Khương Ly.
Tiếng đàn nhẹ nhàng truyền đến, Thần Đồ Yêu Vương ngồi ở đầu thuyền bên cạnh nữ tử, trong tay cầm chén rượu, hướng về phía Khương Ly nâng lên.
Khương Ly cầm lấy bầu rượu, lắc lắc một chút rồi uống một ngụm. Nhưng Thần Đồ Yêu Vương lại lắc đầu, chỉ chỉ ra mũi thuyền, chén rượu trong tay đã uống mất một nữa.
Khương Ly cười khẽ.
Vị Yêu Vương trước mặt, hắn vẻn vẹn gặp gỡ vài lần, lại cho hắn một cảm giác giống như đã từng quen.
Khương Ly trầm ngâm đôi chút, thân mình nhoáng lên một cái, đạp trên mặt sông đi tới, đáp lên trên mũi thuyền.
Nữ tử đánh đàn vẫn chưa phát hiện ra mũi thuyền có thêm một người khác, vẫn đang chìm đắm trong tiếng đàn đau thương.
Thần Đồ Yêu Vương mỉm cười, giơ chén rượu trong tay uống một ngụm, sau đó vung tay áo, ngồi ở một bên.
Khương Ly cũng ngồi xuống, cầm bầu rượu uống, ngồi gần nghe tiếng đàn, lẳng lặng nhìn tay ngọc của nữ tử gảy đàn.
Ba người trên mũi thuyền thủy chung đều không nói gì.
Thần Đồ Yêu Vương mời Khương Ly ra sau thuyền, trước sau chỉ mỉm cười không nói. Về phần Khương Ly cũng như vậy, trong đầu cũng không có nhiều chuyện để nói. Bởi vì tiếng đàn này làm động lòng người, trong tiếng đàn ấy, mọi ngôn ngữ khác đều là những thứ tạp âm!
Tiếng đàn ngừng một chút, chiếc hoa thuyền theo dòng sông trôi đi. Khương Ly ngồi xuống, rượu của Thần Đồ Yêu Vương và của hắn đều đã hết, tôi tớ từ bên trong thuyền đi ra, chuẩn bị rượu cho hai người.
Sắc trời bắt đầu tối, hai bên bờ sông hiện lên một cảnh tượng buồn tẻ, mặc dù trên chiếc hoa thuyền này có không ít những ngọn đèn lung linh có phần mỹ lệ.
Chiếc hoa thuyền này lại một lần nữa đưa Khương Ly lại gần bờ sông.
Khương Ly đứng lên, hướng về đối phương ôm quyền, đang định đạp gió bay đi.
Lúc này, Thần Đồ Yêu Vương từ trước tới giờ không nói, chợt mở miệng nói nhỏ:
"Bạch huynh nghe tiếng đàn có cảm xúc gì khác không?"
Khương Ly dừng bước một chút, nói:
"Nhớ tới cố nhân!"
Thần Đồ Yêu Vương cầm chén rượu uống một ngụm, chua xót bảo:
"Khó trách! Nếu tâm không còn vướng bận, thì sẽ không bị tiếng đàn lay động. Bạch huynh và ta giống nhau, cũng đều là tục nhân!"
Trong lúc hai người nói chuyện, nữ tử đánh đàn kia thân mình run lên, tiếng đàn cũng theo đó mà xuất hiện những tiếng run rẩy.
"Nếu Bạch huynh chưa vội rời khỏi Thiên Yêu Thành, chi bằng hai ta uống cho tới bình minh, vừa nghe tiếng đàn của Thanh Hàn cô nương."
Thần Đồ Yêu Vương nói.
Khương Ly trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn y thật sâu, rồi gật đầu đáp:
"Cũng được!"
Thần Đồ Yêu Vương khẽ mỉm cười, lắc chén rượu, nói:
"Ta quan sát Bạch huynh nhiều ngày, nhìn ngươi ngồi trên bờ sông. Mặc dù người ở đó, nhưng tâm lại không ở đó, dường như là một người qua đường."
Khương Ly uống một ngụm rượu, lắc đầu bảo:
"Một tục nhân nếu thật sự là khách qua đường, chẳng qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Thần Đồ huynh chẳng phải cũng giống như vậy sao, thân ở trên thuyền này, rất hợp, nhưng lại không biết đang đi về nơi nào."
Thần Đồ Yêu Vương liếc nhìn Khương Ly thật lâu, mới ảo não thở dài:
"Bị người tính kế, không thể không trốn ở nơi đây bảo toàn tính mạng. Thế nên nội tâm có chút phiền muộn, chỉ có thể đến đây nghe đàn giải khuây!"
"Tính kế?" Khương Ly giật mình.
Thần Đồ Yêu Vương là một phương cường giả, có thể nói, y chính là chưởng khống giả chân chính của toàn bộ Yêu Châu, một người như vậy, lại bị tính kế, trốn ở Cổ Yêu Điện không ra.
Thần Đồ Yêu Vương giống như nhìn thấy suy nghĩ của hắn, mỉm cười:
"Thế gian này nhìn như bình tĩnh, nhưng thực chất khắp nơi cuộn trào sóng ngầm, thiên địa lại như một bàn cờ, có rất nhiều người chấp cờ, cũng có rất nhiều người là quân cờ. Giống như vị Loạn Thiên Vương từng hoạ loạn Đông Hoang thời gian trước, mặc dù thiên phú tuyệt luân, thực lực kinh thiên, nhưng hết lần này đến lần khác bị người tính kế, cuối cùng oan ức ngã xuống"
"Thế nhân, đại thể đều sống mơ mơ màng màng, Có kẻ ngay từ lúc chưa sinh ra, đã trở thành quân cờ của một vị đại năng nào đó, sinh tử vận mệnh đều bị người chưởng khống trong lòng bàn tay...nhưng đối phương lại căn bản không biết, không rõ..."
Khương Ly trầm mặc, lời của Thần Đồ Yêu Vương, có một tia buồn bực sầu não, có một tia bất đắc dĩ, không cam lòng, ngược lại cùng tâm cảnh của hắn, cùng tiếng đàn ưu thương không bàn mà hợp.
Hắn nói:
"Thế nhân đều sống mơ mơ màng màng, nhưng nhiều lúc, sống mơ màng, ngược lại là chuyện tốt!"
Thần Đồ Yêu Vương nghe thế, gật đầu:
"Bạch huynh nói đúng, nhiều lúc không biết, lại là chuyện hay!"
Nói xong, y lâm vào trầm tư, giống như nhớ về chuyện cũ.
Nhiều năm trước, Thần Đồ Yêu Vương từng là một giới thiếu niên hăng hái, cơ duyên xảo hợp đoạt được Yêu Linh cổ lệnh, tiến vào Yêu Linh chi địa, trở thành thiên địa hiếm có Cổ Yêu.
Sau đó, y một đường tu hành, thuận nước xuôi dòng, đột phá tới Vô Lượng đệ ngũ kiếp, chuẩn bị đột phá Đế Cảnh.
Nhưng vào cái ngày, y đạp lên Thông Thiên Lộ, thu lấy Đế khí, liền cảm thấy hãi hùng kh·iếp vía, cảm giác chỉ cần chính mình đột phá Đế Cảnh chính là ngày mà mình ngã xuống, ngàn năm tu đạo thành không.
Mà một đời tu hành của y, sẽ trở thành áo cưới cho người khác.
Thế là Thần Đồ Yêu Vương tán đi Đế khí, trốn đến Cổ Yêu Điện, ẩn cư không ra.
Thấm thoát đã năm ngàn năm, nhưng cảm giác bất an kia vẫn chưa từng biến mất.
Yêu tộc tuổi thọ so với nhân loại nhiều hơn mấy lần, Vô Lượng đệ ngũ kiếp Cổ Yêu, tuỳ tiện có thể sống vài vạn năm.
Nhưng sống càng lâu, Thần Đồ Yêu Vương càng cảm thấy buồn chán.
Đã là người tu hành, mấy ai không muốn đạp tới cảnh giới cao hơn, mấy hai không muốn trường sinh bất tử, lại mấy ai muốn chính mình dậm chân tại chỗ cả đời?
Nhìn lẳng lặng suy tư Thần Đồ Yêu Vương, Khương Ly nheo mắt lại, chợt phát giác được, một loại đồng cảm tương liên.
Hồi lâu sau, Thần Đồ Yêu Vương mới hồi thần, có chút xấu hổ nói:
"Tại hạ thất thần, để Bạch huynh chê cười!"
Khương Ly lắc đầu, nâng chén rượu lên, giơ trước mặt.
Thần Đồ Yêu Vương cũng cầm chén rượu, ngửa đầu uống ừng ực.
"Bạch huynh ban đầu, giống như thức tỉnh một loại yêu huyết khác, nhưng sau đó, lại lựa chọn Quy Khư huyết mạch, hẳn là cùng ta giống nhau, bị người tính kế chứ?"
Khương Ly giật mình, không nghĩ đối phương lại biết đến Quy Khư, trầm tư thoáng chốc, gật gật đầu.
Thần Đồ Yêu Vương cười nói: "Quy Khư tộc bị thiên địa nguyền rủa, tu hành ngày sau tất sẽ vấp nhiều trắc trở, nhưng có thể giúp ngươi tránh một lần vạn kiếp bất phục, ngược lại là lựa chọn tốt. Nếu năm xưa ta cũng sớm phát hiện chính mình bị tính kế, tại hạ nói không chừng đã lựa chọn giống ngươi trở thành Quy Khư Cổ Yêu!"
Khương Ly trầm giọng: "Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, luôn sẽ có một đường sinh cơ, hôm nay Bạch mỗ may mắn tránh thoát một mạng, ngày sau ta thành đạo, tất sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần."
Lời của hắn, mang theo một tia sát khí lạnh lẽo, để nhiệt độ không khí trên hoa thuyền hạ xuống thật nhanh.
Thiếu nữ đang đánh đàn cả người run rẩy, lập tức tiếng đàn lạc nhịp. Khương Ly thấy thế, vội vàng thu hồi sát khí.
Hai người nói chuyện phiếm một chút rồi lại không nói gì, lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền ngắm ánh trăng, nghe tiếng đàn, uống rượu ngon.
Đêm khuya đã qua, chân trời lộ ra một tia bạch quang, dần dần chiếu sáng mặt đất.
Ánh bình minh cũng đã rời khỏi, phía trên mũi thuyền, hai nam tử kia cũng vẫn khẽ đung đưa.
Tiếng đàn kia tuy đã dứt, nhưng âm thanh bên tai vẫn không hề đứt đoạn.
Khương Ly nhặt bầu rượu lên, hướng về Thần Đồ Yêu Vương ôm quyền, lại ngước nhìn thiếu nữ đang ngủ gật ở đối diện, nâng bước chân theo gió bay đi, bóng dáng biến mất trong màn sương sớm.
Thiếu nữ kia mặc dù cũng tên là Thanh Hàn, tiếng đàn càng để hắn cộng minh, nhưng rốt cuộc không phải người trong suy nghĩ của hắn.