Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 121: Ai Cho Các Ngươi Lá Gan

Chương 121: Ai Cho Các Ngươi Lá Gan


Xích Hoả Thành náo nhiệt phi phàm, bên ngoài quan đạo lẫn bên trong nội thành, người đến người đi đông như xe cửi.

Chỉ là thời gian gần đây, bầu không khí của Xích Hoả Thành lộ ra vài phần kiềm chế.

Nguyên nhân chủ yếu liên quan tới một người, không ai khác chính là Khương Ly.

Gần một năm trước, Bạch Ma Diêm Vương bất ngờ g·iết tới Hợp Hoan Thành, chém g·iết Hoan Nhạc Vương cũng như san bằng Hoan Nhạc Cung, gây nên một trận rung động chưa từng có.

Mặc dù về sau, tin tức Loạn Thiên Vương hoạ loạn Đông Hoang, đem sự kiện này lấn át, nhưng Loạn Ma Vực vẫn như cũ gió thổi mây phun.

Bốn cái ma thành là Bách Hoa Thành, Đao Thành, Liệt Dương Thành cùng Tà Phật Thành liên thủ với nhau phát ra lệnh truy nã Khương Ly, cùng với đó là âm thầm chèn ép những thế lực có liên quan mật thiết với hắn.

Thế lực bị chèn ép nhiều nhất, tự nhiên là Xích Hoả Thành.

Dù sao, thông tin cung chủ của Xích Hoả Thần Cung, Xích Tuyết là nữ nhân của Bạch Ma Diêm Vương cũng không phải chuyện bí mật gì, rất nhiều lão quái ở Loạn Ma Vực đều biết rõ.

Mặc dù, các ma thành cố kỵ Xích Hoả Thần Vương, không trực tiếp tiến dánh Xích Hoả Thành, nhưng trong bóng tối ngáng tay ngáng chân lại làm không ít.

Dẫn đến, đệ tử của Xích Hoả Thần Cung thời gian gần đây chỉ biết co đầu rút cổ ở trong thành, không người dám ra ngoài.

.......

Tế Vũ Lâu tầng thứ ba mươi hai, cao tầng của Xích Hoả Thần Cung đều đã có mặt đông đủ.

Mà bên dưới đại điện, ở hai hàng ghế hai bên ngồi lấy hai đoàn người.

Dẫn đầu mỗi hàng ghế là một gã thanh niên trẻ tuổi, hai gã thanh niên này một người mặc ngân bào, tay cầm quạt giấy phong thần tuấn lãng, người còn lại thân hình cao lớn, mặc kim giáp, tóc vàng như bờm sư tử, ánh mắt tràn đầy ngạo khí.

Hai tên thanh niên tuấn kiệt này, một người là Kiếm Châu đệ nhất thiên tài Lý Vân Trung, tu vi tam phẩm trung kỳ, một người là Liệt Dương Thành thiếu chủ Viêm Ngạo, tu vi tam phẩm sơ kỳ. Bất kể là Lý Vân Trung hay Viêm Ngạo, cốt linh đều chưa tới hai trăm, lại đã đột phá Chân Vương, chính là thiên tài hàng đầu Loạn Ma Vực.

Được xưng là ngoại vực thất tử.

Mà hôm nay, bọn họ cùng đến Xích Hoả Thành là hướng về Xích Tuyết cầu thân.

Hai người này đến cầu thân, một nguyên nhân là thèm muốn thân thể của Xích Tuyết, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn, đó là hướng về Xích Hoả Thành mà tới.

Xích Hoả Thành là trong mười tám toà ma thành cũng không tính quá mạnh mẽ, nhưng độ phồn vinh lại vượt qua rất nhiều thành trì khác.

Nhắc tới, Xích Hoả Thần Vương con cái rất nhiều, nhưng đa phần đều là hạng người tư chất thường thường, cho đến ngày hôm nay, lại chưa người nào phóng ra một bước, đột phá tam phẩm Chân Vương.

Thậm chí, vô dụng đến mức để cho một nữ nhân miệng còn hôi sữa trở thành cung chủ, đúng là thiên đại chê cười.

Xích Tuyết thân là cung chủ của Xích Hoả Thần Cung, tương lai đợi Xích Hoả Thần Vương thoái vị, nàng rất có cơ hội leo lên chức vị thành chủ, chỉ cần cưới được nàng, liền tương đương với có được phân nửa Xích Hoả Thành.

Tuy rằng có truyền ngôn, Xích Tuyết là nữ nhân của Bạch Ma Diêm Vương, nhưng bất kể là Lý Vân Trung hay Viêm Ngạo đều không quá quan trọng.

Bọn họ thân là thiên kiêu chi tử, há sẽ thiếu nữ nhân.

Coi như Xích Tuyết là nữ nhân của Bạch Phàm thì sao? Chỉ cần đem nàng cưới về, bọn họ muốn làm cái gì chẳng được.

Hơn nữa, cho một tên ma đầu như Bạch Ma Diêm Vương đội nón xanh, cũng là một loại khoái cảm.

Nhất là Lý Vân Trung, lần trước ở Hợp Hoan Thành, bị Khương Ly bắt chẹt, cướp mất túi trữ vật, để gã vô cùng mất mặt, tự nhiên muốn quay lại kiếm một chút lợi tức.

Còn về phần Khương Ly trả thù, gã không để trong lòng.

Bạch Ma Diêm Vương lợi hại hơn nữa, thật dám chạy tới Kiếm Thành ám sát Lý thị thiên kiêu ư?

"Xích Tuyết cung chủ, tâm ý của Viêm mỗ, cô nương hẳn là thấy rõ ràng, chỉ cần ngươi đồng ý gả cho ta, Viêm mỗ đảm bảo, bất kể là Liệt Dương Thành ta hay mấy toà ma thành khác đều sẽ không tiếp tục tạo áp lực với Xích Hoả Thần Cung"

"Bạch Ma lão tổ mặc dù lợi hại, nhưng đối mặt với bốn thành liên minh, cũng chỉ là gà đất c·h·ó sảnh mà thôi, cô nương vẫn nên suy nghĩ kỹ càng hơn..."

Viêm Ngạo cao giọng nói, lời của gã là nghe thì giống như khuyên nhủ, nhưng ẩn giấu uy h·i·ế·p rõ rành rành.

Ngồi đối diện Lý Vân Trung nghe thế, cười lạnh một tiếng:

"Viêm Ngạo, ngươi cho rằng chính mình là ai, lại dám uy h·i·ế·p Xích Tuyết cung chủ"

"Xích tiểu thư chỉ sợ không biết, Viêm Ngạo này tu luyện Liệt Dương Thần Công, ngày thường phải dùng nguyên âm của nữ tử để điều hoà hoả khí. Toàn bộ Liệt Dương Châu, không biết bao nhiêu nữ tử vô tội bị hắn tai hoạ, hút thành xác khô, c·h·ế·t oan c·h·ế·t uổng. Kẻ này đích thị là một tên cặn bã. Nếu ngươi đồng ý gả cho hắn, chính là tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm"

"Ngược lại, Lý mỗ đối với tiểu thư ngưỡng mộ đã lâu, nếu cô nương đồng ý, ta nguyện ý ở rể Xích gia. Chỉ cần ngươi gả cho ta, Xích Hoả Thành cùng Kiếm Thành kết hợp cùng một chỗ, căn bản không sợ mấy cái ma thành kia chèn ép"

"Hừ, Lý Vân Trung, ngươi nói ai là cặn bã?" Viêm Ngạo ánh mắt lạnh xuống, vỗ bàn đứng dậy.

Lý Vân Trung dửng dưng đáp: "Tự nhiên là nói ngươi!"

"Muốn c·h·ế·t, có tin lão tử g·i·ế·t ngươi"

"Đánh thì đánh, bản công tử lại không sợ ngươi!"

"Khục!" Ngay lúc hai tên thanh niên tài tuấn tranh cãi nảy lửa, thì trong đại điện chợt vang lên tiếng ho khan, cùng với đó là một luồng cấp bảy đỉnh phong khí thế truyền tới.

Cả Lý Vân Trung cùng Viêm Ngạo ánh mắt đều ngưng lại, thu hồi hoả khí, chậm rãi ngồi xuống.

Bên trên chủ vị, đối với tranh cãi giữa hai tên thanh niên tuấn kiệt, Xích Tuyết giống như không nghe thấy, ánh mắt lơ đãng, thất thần.

"Không biết phu quân giờ đang ở đâu?"

Thời gian trước Loạn Ma Vương hoạ loạn Đông Hoang, nghe nói, thời điểm ban đầu từng dùng Đế thuật phá huỷ một cái võ quận ở Kiêu Dương Vực, g·i·ế·t c·h·ế·t rất nhiều võ giả tới tham dự đại lễ.

Mà theo tin tức nàng nhận được, Khương Ly giống như cũng tham dự trận đại lễ kia, rất có khả năng đã gặp nạn.

Lúc vừa biết tin ấy, Xích Tuyết ăn ngủ không yên, cuống quýt sai phái thám tử đi điều tra, lại căn bản không tìm thấy chút tin tức nào của hắn, để nàng càng thêm sầu não, không còn tâm tư quản lý sự vụ.

Nhìn thấy Xích Tuyết nãy giờ thần du thiên ngoại, đối với lời nói của bọn mình không hề cho đáp lại.

Cả Lý Vân Trung cùng Viêm Ngạo đều nhíu mày, lộ ra vẻ không thích.

Hai người bọn họ đều là đương thế thiên kiêu, xếp hàng ngoại vực thất tử, hôm nay tự mình đến cầu thân, chính là phúc phận ba đời của nàng. Nhưng Xích Tuyết lại làm như không thấy, quả thực chẳng biết điều.

"Xích tiểu thư, chẳng hay ý của ngươi là gì?" Lý Vân Trung trầm giọng hỏi.

Bấy giờ, Xích Tuyết mới giật mình bừng tỉnh, đưa mắt nhìn qua hai gã thanh niên bên dưới đại sảnh một chút, lắc đầu:

"Cảm tạ thịnh tình của hai vị công tử, nhưng Xích Tuyết là người đã có chồng, nhị vị vẫn nên tìm kiếm lương phối khác!"

"Ừm!" Gặp Xích Tuyết thẳng thắn cự tuyệt như vậy, sắc mặt của Lý Vân Trung lẫn Viêm Ngạo đều trở nên âm trầm.

"Xích tiểu thư đây là từ chối Viêm mỗ cầu thân?" Viêm Ngạo lạnh giọng nói.

Xích Tuyết nhắm mắt lại, kiên quyết đáp:

"Mời hai vị về cho!"

"Hừ! Trang cái gì trinh tiết liệt nữ, thật cho là bản công tử nhìn không ra, nguyên âm của ngươi đã mất sao? Nếu ngươi đã ngang bướng như vậy, thì đợi bốn thành liên hợp tiêu diệt Xích Hoả Thần Cung, đến khi đó, chúng ta sẽ từ từ chơi đùa…”

Viêm Ngạo cười gằn một tiếng, đứng dậy hùng hổ rời đi.

Mà Lý Vân Trung nghe nói Xích Tuyết nguyên âm đã mất, liền cũng không còn hứng thú, phất tay áo đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.

Liền vào lúc này, chợt có một đạo âm thanh, như truyền ra từ trong cửu u tuyệt minh, mang đến hơi lạnh thấu xương, rơi vào tai của đoàn người Lý Vân Trung cùng Viêm Ngạo.

“Nữ nhân của bổn toạ cũng muốn nhúng chàm, ai cho các ngươi lá gan?”

Không khí trong Nghị Sự Điện vốn đang nóng nảy, bỗng nhiên giống như tiến vào tháng chạp rét đậm, toàn trường tức khắc tĩnh lặng như tờ.

Bất kể là Lý Vân Trung hay Viêm Ngạo đều đứng sững tại chỗ, kinh hãi nhìn về phía thanh niên mặc áo trắng đứng ở trước đại điện.

Chương 121: Ai Cho Các Ngươi Lá Gan