Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 136: Tà Phật Thành, Phật Tệ

Chương 136: Tà Phật Thành, Phật Tệ


Tà Phật Thành là đệ nhất đại thành ở Tà Phật Châu, trong thành chùa miếu không dưới trăm toà, trải rộng phương viên mấy trăm dặm.

Nếu lấy tốc độ đi bộ thông thường, muốn đi từ đầu thành đến chân núi Táng Phật, chí ít cũng cần mấy ngày. Vì vậy trong thành chuyên môn bố trí trạm dịch, cung cấp xe ngựa cho khách nhân hành hương lễ bái.

Nội thành đồng dạng có rất nhiều quảng trường, thường thường ở giữa quảng trường sẽ có hoà thượng mở đàn giảng pháp.

Khương Ly vừa đi nào nội thành liền gặp phải mấy vị cao tăng giảng đạo.

Người nghe giảng rất đông.

Tà Phật Thành võ giả rất nhiều, nhưng phàm nhân cũng chẳng ít. Hơn nữa, những phàm nhân này, bởi vì quanh năm bị phật khí gột rửa, sinh ra một khoả phật tâm, là trời sinh võ giả, chỉ là bọn họ cũng không nóng lòng tu luyện, dẫn tới hành tẩu trên đường bá tánh, tu vi đại thể đều không quá cao. Vì vậy, ở chỗ cấm bay như Tà Phật Thành, cuộc sống kỳ thực cùng phàm nhân thành trì không quá khác biệt.

Thợ gạch ngói, thợ đá, thợ mộc, hoạ sĩ...Khương Ly quan sát một lượt, trong đám bình dân ở Tà Phật Thành, thì công tượng chiếm đa số. Sở dĩ nhiều công tượng như vậy là để phục vụ xây dựng, tu sửa các loại chùa miếu.

Trong thành cũng có tửu lâu khách sạn, cũng có tiểu thương buôn bán các loại đồ dùng cho sinh hoạt hàng ngày, đối với phật tu đến Tà Phật Thành hành hương, bất kể là ăn uống hay ngủ nghỉ, đều một xu cũng không thu, quả thật sùng phật đến cực điểm.

Ở Tà Phật Thành, bình dân đối với nguyên thạch chẳng mấy hứng thú, ngược lại đối loại với đồ vật gọi là Phật tệ cực kỳ tham luyến.

Phật tệ là đồng tiền phổ biến ở Tà Phật Châu, nghe nói là do cao tăng dùng kim khoáng dưới chân Táng Phật Sơn rèn đúc thành, bên trong ẩn chứa phật khí, có lợi đối với việc tu hành của phật tu, cho nên Phật tệ ở Tà Phật Châu cực kỳ được hoan nghênh.

"Dân phong ở nơi đây quả thật thú vị..." Khương Ly cười nói.

"Đúng đấy, Tà Phật Thành mặc dù xưng là ma thành, nhưng rất có thú, ta nói ta là phật tu, đến Tà Phật Sơn hành hương, đám bá tánh kia dĩ nhiên không thèm thu tiền của ta, đồ vật, thức ăn tuỳ tiện lấy. Cuối cùng phát hiện trang phục của ta không đúng, không phải tăng bào của phật tu, cũng không phải trang phục nhất quán của bá tánh ở Tà Phật Châu, ta liền nói, ta là đệ tử tục môn Tà Phật Tự, kết quả bọn họ càng thêm kính nể, một ít tiểu thương càng đưa ta lượng lớn Phật tệ, để ta mang lên Linh Sơn, cho Tà Phật Tự thiêm chút tiền dầu vừng..."

"Ha ha, lão Ô ta sao phải làm cái đồ bỏ gì thiêm dầu vừng? Cầm tiền đút túi riêng không phải tốt hơn sao? Hắc! Quay qua quay lại vài vòng, vậy mà lừa gạt được ba lượng Phật tệ ha ha ha, ta mẹ nó là cái thiên tài..."

Ô Thiên Phong cười không ngậm được mồm, mỗi lúc Khương Ly dừng bước quan sát dân phong ở nơi đây, gã liền bôn tẩu bốn phía, lừa gạt cư dân ở trong thành.

"Lừa gạt những bình dân kia rất có cảm giác thành công sao, nói đến, càng ngày ngươi càng giống đám bá tánh ở nơi đây, tham luyến phật tệ, vật ấy đối với việc tu hành của võ giả như chúng ta có lợi ích gì ư?"

Khương Ly có chút vô ngữ, lườm gã một mắt.

"Vô dụng nha, thế nhưng lừa gạt bọn họ rất vui, thú vị, đã nghiền!"

"..." Khương Ly sầm mặt, không còn gì để nói.

Cứ như thế, Khương Ly một đường nhìn ngắm phong cảnh, nhân sinh, mà Ô Thiên Phong thì đi giả danh lừa bịp dân cư ở trong thành. Trên thực thế, gã một bên lừa bịp, một bên lấy ra Sưu Bảo Quy, giống như đang tìm tòi cái gì đó, có điều vẻ cổ quái trên khuôn mặt càng ngày thêm dày đặc,

"Kỳ quái, kỳ quái! Rõ ràng lúc nãy Ô mỗ vừa cảm ứng được khí tức một mảnh vỡ khác của Bất Chu Tán, vì sao vào trong thành lại không cảm ứng được nhỉ?"

"Chẳng lẽ là bởi vì khoảng cách quá gần, làm cho chủ nhân nắm giữ Bất Chu Tán mảnh vỡ kia nhận ra ta tìm tòi, nên đem nó ẩn giấu đi rồi."

"Hừ hừ, mặc kệ sát tinh, ta liền tìm tòi từng nhà khắp thành, ngược lại muốn xem xem, người nọ ẩn núp ở đâu!"

" Hả? Có cảm ứng được rồi!'

Đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của Ô Thiên Phong loé lên tinh mang, nhưng rất nhanh liền ẩn giấu kích động trong lòng, đang muốn tìm một cái lý do hợp lý để tránh đi, bỗng nhiên dạ dày đau nhức, vội vàng nhăn nhó nói với Khương Ly:

"Ai ôi, lão đại, việc lớn không tốt. Tiểu Ô ta vừa ăn đồ vật của đám tiểu thương kia, giống như n·gộ đ·ộc thực phẩm. Không được, ta phải đi vệ sinh một phen, liền không cùng lão đại ngươi đi dạo nữa..."

Kỳ quá, lão Ô ta đã mấy chục năm chưa đi vệ sinh, dĩ nhiên....chẳng lẽ là bị người thiết kế? Có điều, đúng là vừa vặn lấy lý do để thoát thân.

"Ngộ độc thực phẩm, ngươi đang nói đùa ư...?" Khương Ly càng thêm vô ngữ, thầm nghĩ, còn hàng này cho hắn là đám bình dân trong thành sao, lời nói dối như vậy, hắn sẽ tin?

Chân Nhân võ giả thối luyện lục phủ ngũ tạng đã vững chắc tường đồng vách sắt, sẽ bị n·gộ đ·ộc thực phẩm?

Xì!

Tựa hồ để xác minh độ chân thực của lời nói, Ô Thiên Phong chợt thả một cái rắm tanh tưởi khó nghe.

Vẫn đúng là đau bụng...thân là Chuẩn Vương cường giả, đã ích cốc nhiều năm Chân Nhân cao thủ, lại còn bị n·gộ đ·ộc thực phẩm.

Khương Ly có chút im lặng, đồng thời, ánh mắt khẽ nhíu lại, trong mắt loé lên một đạo thanh quang hướng về phố phường ở bốn phía mà quét tới, nhất thời âm thầm giật mình.

Phố phường ở nơi đây lại ẩn cư khá nhiều cường giả, không thiếu Chân Nhân, Chân Vương, mà từng người lại nắm giữ thủ pháp ẩn nấp khí tức cực kỳ cao minh, lấy nhãn lực của hắn, nếu không vận dụng Thiên Nhân Pháp Mục, càng không cách nào nhìn thấu hết thảy.

Thậm chí ở phía xa xa, còn ẩn giấu vài đạo khí tức, tương đương với ngũ phẩm Chân Vương.

Cũng khó trách, Ô Thiên Phong sẽ b·ị đ·au bụng. Chỉ sợ, bên trong đám tiểu thương bị gã lừa gạt, thì có một vị cường giả nào đó giả heo ăn thịt hổ, trừng phạt gã một hai.

Tà Phật Châu mặc dù tồn tại rất nhiều ma tăng, nhưng cũng không thịnh hành g·iết chóc, mà những cường giả cam lòng ẩn cư nơi phố phường này, đều là người tu phật, vì vậy, mặc dù bị Ô Thiên Phong lừa gạt, bọn họ cũng không xuất thủ g·iết gã mà chỉ hơi trừng phạt nho nhỏ, để con hàng này đau bụng đi ỉa.

"Nếu nhà ngươi có chuyện muốn làm, vậy thì đi thôi, không cần tìm lý do. Đương nhiên, làm việc cẩn thận chút, không muốn gây thêm phiền toái cho ta, cái Tà Phật Thành này nước rất sâu, không đơn giản như ngươi tưởng tượng..."

"Vâng vâng vâng, Tiểu Ô nhớ kỹ, Tiểu Ô nhất định sẽ không gây thêm phiền toái..."

Ô Thiên Phong như được đại xá, bưng lấy cái mông, điên cuồng xông về một cái hẻm nhỏ chất đống rác rưởi mà chạy tới, xem chừng là muốn giải quyết ngay tại chỗ, chứ không phải đi tìm nhà xí.

Một ít cư dân đi ngang qua, thấy hành vi thô tục của gã, bắt đầu hướng về phía hẻm nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Khương Ly che mặt, làm bộ không quen biết con hàng này, nhấc chân bắt đầu đi dạo.

Không có Ô Thiên Phong tuỳ tùng, hắn ngược lại có thể tinh tế cảm ngộ một chút về Cổ Ma chi đạo.

Đúng vậy, là Cổ Ma chi đạo.

Cổ Ma tựa hồ cùng khí tức phật pháp ở nơi đây cực kỳ không hợp, nhưng lúc hắn vận dụng Thiên Nhân Pháp Mục, lại kinh ngạc phát hiện, bên trong phật lực ở Tà Phật Châu, càng ẩn chứa một chút Cổ Ma chi ý, hơn nữa tia ma ý kia càng ngày càng nồng nặc.

Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma, Cổ Phật vì sao không thể là Cổ Ma cơ chứ?

"Thời đại mạt pháp, Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Ma đại thể đều xuống dốc, ngay cả Phật đạo cũng như vậy, có thể hoàn chỉnh bảo lưu phật đạo đến hôm nay, chỉ có Tây Hoang ba ngàn phật quốc. Phật gia nghiên cứu là nhân quả, là luân hồi, từ lúc ta bước chân vào Tà Phật Châu, bên tai liền nghe được tiếng chuông liên miên không dứt. Tiếng chuông ấy, giống như mang đến cho ta một tia cảm ngộ, nhưng tinh tế truy vấn, lại không tìm thấy dấu vết..."

Không biết đã đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên huyên náo chen chúc, đoàn người giống như đang bàn luận cái gì cửu phẩm Đế dược, cái gì biện phật đài, cái gì luyện thể chí bảo.

Chợt có hai người đàn ông to con bỗng nhiên xông ra từ trong đám người, đem tất cả mọi người đánh ngã, giống như nóng lòng bỏ chạy.

Hai người này tu vi mạnh mẽ, đều là nhất nhị phẩm Chân Nhân, tuy nói đều lưu lực, nhưng đám cư dân bình thường trong thành, sao có thể là đối thủ của bọn họ, ngăn ngắn vài hơi thở, đã b·ị đ·ánh ngã mười lăm, mười sáu người.

Không khéo, Khương Ly hành tẩu ngay đúng phương hướng của bọn họ.

Hai người căn bản không thấy đường, trực tiếp đánh lên người Khương Ly, nhưng mà cùng trong dự đoán Khương Ly sẽ b·ị đ·ánh bay khác biệt, ngược lại một trong hai người đàn ông đấm lên người Khương Ly, bị phản chấn, lão đảo ngã xuống đất.

Chương 136: Tà Phật Thành, Phật Tệ