Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 139: Lan Nhược Tự, Trường Tang Đạo Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Lan Nhược Tự, Trường Tang Đạo Nhân


Hắn cùng nàng cũng không quen biết, chính mình mượn đọc phật kinh ba ngày, còn chưa kịp trả tiền dầu vừng, sao có thể tiếp tục làm phiền đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Trường Tang đạo nhân quanh năm đóng cửa tham thiền. Võ giả bình thường, coi như Chân Đế cường giả cũng không có tư cách gặp hắn một lần. Hơn nữa, người này tính cách quái gở, khó lòng ước đoán, nô bộc của thí chủ bị Trường Tang đạo nhân bắt giữ, hẳn là không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nhất định sẽ bị dày vò muốn sống muốn c·hết" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 139: Lan Nhược Tự, Trường Tang Đạo Nhân

Có thể dạy dỗ ra nhân vật như Hồng Vân Đại Đế, tự nhiên không phải tiểu nhân vật gì, mà khả năng cao là cùng Hoàng đạo nhân giống nhau, đều là Chuẩn Thánh cường giả.

Khương Ly khen tặng.

Hai người vừa hạ xuống sơn đạo, liền có hai tên tiểu tăng từ dưới mặt đất chui lên, thần tình kiêu căng quát lớn:

"Để bần ni dẫn ngươi đi!"

"Trường Tang đạo nhân thường này yêu thích nặn tượng đất, nếu có khách lạ muốn gặp hắn, cần phải chém g·iết hết thảy tượng đất, đồng thời được Thụ Yêu cho phép, mới có tư cách tiếp kiến. Về sau nếu tiếp tục gặp tượng đất, thí chủ cứ thẳng tya chém g·iết là được. Nếu ra tay không đủ quả quyết, tất sẽ khiến cho Trường Tang đạo nhân bất mãn"

Khương Ly gật đầu, ghi nhớ lời dặn dò của lão ni. Ánh mắt lạnh nhạt đánh giá từng cành cây ngọn cở ở quanh Lan Nhược Tự. Lập tức phát giác được, vạn vật ở nơi đây đều ẩn chứa một cỗ ý cảnh xuất trần, giống như cùng hết thảy ồn ào náo động ở ngoại giới không hợp nhau.

"Ầy" Khương Ly ngẩn người, hắn chỉ biết Lan Nhược Tự nằm ở sau Táng Phật Sơn, còn như vị trí cụ thể thì cũng không rõ ràng.

"Kẻ này đúng là to gan lớn mật, không rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng, lại dám đi trêu chọc Lan Nhược Tự..."

Đông Hoang ngoài sáng chỉ có Thập Đế, trong bóng tối lại ẩn giấu không ít lão quái lánh đời không ra, quả thực không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ.

Gặp Khương Ly dứt khoát từ chối, lão ni vẫn sở vi bất động nói:

"Là vị nào?"

Mà lão ni càng dứt khoát, trực tiếp phất tay, đem hai cái tiểu tăng diệt sát.

Ô Thiên Phong giống như từng tới Lan Nhược Tự một lần, đồng thời lưu lại ám ảnh cho đến nay. Lấy tính cách của gã, nhất định sẽ không ngu xuẩn tới mức tự chui đầu vào rọ.

Hồng Vân Đại Đế hắn từng nghe qua, là một vị thất phẩm Đế Quân, đồng thời còn là Chưởng Vân Đại Đế.

Lão ni không đáp, mà nhấc chân đi ra ngoài cửa.

"Ba vạn năm thụ yêu!" Khương Ly trầm mặc, lấy bản lĩnh của hắn, nếu gặp lục phẩm Đế Quân còn có thể chống đỡ một hai, gặp phải bát phẩm Đế Quân vậy thì khỏi phải nói.

Đúng lúc này, bên trong Đại Hùng Bảo Điện, lão ni kia chầm chậm bước ra, lạnh lùng nói.

"Thí chủ có biết Lan Nhược Tự ở đâu, làm sao để đi vào không?"

Đến ngày thứ hai, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy xa xa có một chỗ chùa miếu khoáng đạt, phía trước trồng một cây hoè già cỗi, che khuất bầu trời.

Cho nên, vị cường giả kia rất có thể giống Hoàng đạo nhân ngày trước, cố ý câu dẫn hắn đến, hoặc là đang thử bản lĩnh của hắn.

"Xin hỏi sư thái, Lan Nhược Tự rất hung hiểm sao?"

Cho nên, trong chuyện này rất hẳn là có ẩn tình nào đó.

"Phật Môn Lục Thần Thông là Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Thông, Túc Mệnh Thông, Thần Túc Thông, Lậu Tận Thông. Thiên Nhãn Thông tu chính là pháp mục thần thông; Thiên Nhĩ Thông tu chính là linh giác thần thông; Tha Tâm Thông có thể dòm ngó nội tâm của chúng sinh; Túc Mệnh Thông có thể quan sát biến hoá của cổ kim luân hồi; Thần Túc Thông trên trời dưới đất đều có thể đi; Lậu Tận Thông có thể chấm dứt tất cả mọi si mê xằng bậy trên thế gian. Tiếng chuông này của Trường Tang đạo nhân, ẩn chứa lực lượng của Lậu Tận Thông, nếu tu vi không đủ, nghe tiếng chuông này, nhất định sẽ từ bỏ hồng trần, quy y cửa phật"

Tâm tư lay chuyển mấy lần, Khương Ly thở dài một hơi nói:

Lão ni cười lạnh:

"Đúng vậy!"

"Lan Nhược Tự?"

"Phật Môn Lục Thần Thông?" Khương Ly trong lòng nao nao, hắn mặc dù đã tham ngộ rất nhiều kinh phật, nhưng đối với Phật Môn thần thông cũng không hiểu nhiều.

Về phần bị Trường Tang đạo nhân dày vò, vậy thì cứ dày vò đi, coi như giáo huấn, để con hàng này ngày sau làm việc thu liễm một chút.

Lan Nhược, ý chỉ chỗ yên tĩnh, thanh tịnh, Phật Môn vốn cầu thanh tịnh, ngược lại cực kỳ phù hợp.

Nhưng nếu đối phương đã là Chuẩn Thánh, vì sao lại cho phép Ô Thiên Phong phóng xuất truyền âm phí kiếm kêu cứu.

Chẳng lẽ, con hàng này nổi lên tham niệm, chạy tới Lan Nhược Tự trộm đồ rồi.

"Không cần!" Khương Ly khoát tay cự tuyệt.

Hắn ôm quyền nói khách khí nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói thật ra, tính cách của Trường Tang đạo nhân nói quái gở vẫn là nói giảm nói tránh. Nếu không phải tất yếu, nàng cũng không muốn bái phỏng vị lão bất tử ấy.

"Phương nào võ giả, lại dám xông vào địa phận của Lan Nhược Tự, không biết Lan Nhược Tự ta đóng cửa tị thế, không thấy ngoại nhân hay sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thời gian trôi qua, sắc mặt của Khương Ly càng ngày càng khó coi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, liền dự định rời khỏi Vô Danh Phật Tự, thì lão ni chợt gọi lại:

"Phía trước Lan Nhược Tự trồng một cây hoè đã sinh trưởng ba vạn năm, thực lực không thua gì bát phẩm Đế Quân, nếu không có ta dẫn đường, ngươi chỉ sợ không vào được chùa"

Nhưng là, vẫn như cũ tìm không ra.

"Nếu có thể cứu được nô bộc, Bạch mỗ sẽ không dám quên ân huệ của sư thái"

"Nơi đó so với bất kỳ chỗ hiểm địa nào ở Đông Hoang đều hung hiểm hơn. Chủ nhân của Lan Nhược Tự tên là Trường Tang đạo nhân, tại Đông Hoang thanh danh không hiển hách, có lẽ rất nhiều người chưa từng nghe nói qua, nhưng hắn có một vị đồ nhi, ngươi nhất định từng nghe tên..."

"Thí chủ muốn đi đâu?"

Vời vừa dứt, trên người hai cái tiểu tăng chợt tản ra nhất phẩm Chân Nhân khí thế, đồng thời hung hăng đánh ra hai đạo phật chưởng.

Lão ni gật đầu, chế nhạo bảo:

Lão ni chắp tay tụng một câu a di đà phật rồi nói:

Cũng bởi vì Khương Ly tu vi cao thâm mới không bị tiếng chuông đầu độc, đổi lại là phổ thông Chân Nhân, Chân Vương đi tới đây, sợ rằng vừa nghe tiếng chuông, đã buông xuống chấp niệm, bỏ xuống hết thảy phàm tục, lựa chọn xuất gia.

Lão ni lạnh nhạt nói:

Tượng đất sao....

"Tiếng chuông này ẩn chứa lực lượng Lục Thần Thông của Phật Môn. Thời đại mạt pháp, Phật Môn xuống dốc, cao giai Phật Tu chỉ tu hành ở Tây Hoang, hầu như rất ít xuất hiện ở Đông Hoang. Thí chủ chưa gặp qua loại thần thông này cũng bình thường"

Khương Ly không đáp, hắn tự nhiên muốn đến Lan Nhược Tự cứu người.

"Hồng Vân Đại Đế!"

Vẻn vẹn là nhất phẩm Chân Nhân, tự nhiên không làm gì được hai người Khương Ly.

Nhưng hắn chưa vội chạy đi cứu người mà hướng về phía lão ni khách khí hỏi:

Nghe Ô Thiên Phong kể, trong chùa cất giấu một món cái bát mẻ là bản mệnh Đế Binh của Phật môn cường giả thời cổ đại.

Duy nhất để cho Khương Ly cau màu, là bên trong tiếng chuông, lại có ý khuyên người tị thế.

Lão ni không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay Khương Ly liền cảm ứng được, tu vi của nàng thình lình là ngũ phẩm đỉnh phong, để hắn giật mình không ngớt.

"Tiếng chuông thật là lợi hại, Bạch mỗ tu đạo đến nay, vẫn là lần đầu tiên gặp được loại Phật môn thần thông lợi hại như vậy!"

Khương Ly nhỏ giọng thì thào, Lan Nhược Tự là ngôi chùa thần bí nhất ở Táng Phật Sơn, quanh năm đóng cửa, từ chối tiếp khách.

Chẳng lẽ, đối phương thật là Chuẩn Thánh đại năng?

Khương Ly có thể lấy đi kiếm ý trong vỏ kiếm, nói rõ là người hữu duyên mà tổ sư từng nhắc tới. Bây giờ, nếu Khương Ly có sở cầu, nàng tất nhiên sẽ đứng ra tương trợ.

Phía bên khác, hai tên tiểu tăng vừa c·hết, liền hoá thành một bãi bùn đất, thì ra, bọn họ không phải người sống mà là tượng đất.

Cứ như thế, nàng dẫn theo hắn một đường rời khỏi Tà Phật Thành, sau đó vòng ra mặt sau của Táng Phật Sơn mà phi hành.

"Khỏi cần điều tra, ngươi không tìm thấy đâu"

Lão ni giải thích.

Tiếng chuông chầm chậm quanh quẩn trong thức hải của Khương Ly, mỗi lần như thế đều là cho nội tâm hắn trong suốt vài phần, thần niệm tinh tiến một chút, chút tinh tiến kia tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đủ để chứng minh tiếng chuông này bất phàm.

Sắc mặt Khương Ly lập tức trở nên khó coi.

Lão ni kiêng kỵ nói.

"Một trong tân Đông Hoang Thập Đế, Hồng Vân Đại Đế?"

"Cảm tạ sư thái giải đáp!"

Khương Ly nghe lão ni nói vậy, cũng âm thầm thở phào một hơi, chí ít, Ô Thiên Phong tạm thời bảo toàn tính mạng.

Nhưng càng khiến hắn khó hiểu, đó là con hàng Ô Thiên Phong, vì sao lại thường xuyên bị đại năng để mắt tới như vậy?

Từ nãy tới giờ, hắn đã đem Tà Phật Thành lục soát ba bốn lượt, nhưng vẫn không tìm ra bóng dáng của Ô Thiên Phong, hiển nhiên thần thông của người kia nằm ngoài khả năng nhận thức của hắn!

Không đúng!

Khương Ly quay đầu nhìn nàng một chút, trầm giọng hỏi:

Khương Ly đứng dậy, bước ra khỏi Tàng Kinh Các, ngửa đầu nhìn bầu trời, thần niệm ầm ầm tràn ra, đảo qua toàn bộ Tà Phật Thành, cuối cùng lan rộng, đem cả toàn bộ Táng Phật Sơn cùng mấy toà sơn mạch xung quanh cũng quét một lượt.

"Sư thái biết người nào bắt đi nô bộc của ta ư?"

Bên tai truyền tới tiếng lá rừng xào xạc, trong lúc mơ hồ, còn kèm theo tiếng chuông như xa như gần.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Lan Nhược Tự, Trường Tang Đạo Nhân