Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 141: Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh

Chương 141: Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh


Cũng khó trách Ô Thiên Phong kích động như vậy.

Bởi vì dù chỉ bị giam giữ ở Lan Nhược Tự ba ngày, nhưng gã đã sắp không chịu nổi.

Đám tăng nhân, đạo sĩ ở đây mặc dù không tra tấm đ·ánh đ·ập, lóc xương xẻo thịt cái gì, nhưng bọn họ sẽ giảng đạo lý, sẽ tụng kinh phật.

Phật tu bình thường tụng kinh, Ô Thiên Phong tự nhiên chẳng để trong lòng, nhưng Chuẩn Thánh cấp phật tu, tinh thông Lục Thần Thông, Lục Tự Chân Ngôn, Độ Hoá Kinh....lại là chuyện khác. Mà để Ô Thiên Phong khó chịu nhất, đó là từ bên trong chùa cổ, thường xuyên truyền ra tiếng chuông liên miên không dứt, giống như mấy tỉ con lừa trọc đem gã vây ở giữa, lải nhải khuyên răn chính mình từ bỏ phàm trần, quy y cửa phật, thật mẹ nó đáng sợ!

"Khổ vậy, khổ vậy, lão phu quả nhiên vận xui quấn thân, thật vất vả đoạt được Bất Chu Tán mảnh vỡ, lại ma xui quỷ ám tiến vào phạm vi của Lan Nhược Tự bị đám lừa trọc này h·ành h·ạ cho thân tàn ma dại"

"Nếu lão đại đến muộn một ngày, Ô mỗ nói không chừng sẽ bị độ hoá, cắt tóc đi tu, vậy thì Hắc Vận nhất mạch ta đoạn tuyệt truyền thừa rồi!"

Ô Thiên Phong lầm bầm lầu bầu, chỉ cảm thấy chính mình xui xẻo đến cùng cực.

Một bên khác, Khương Ly lấy Đạp Thiên Cửu Bộ phá tan Phật hống của Thụ Yêu mỗ mỗ, trực tiếp khiến cho quần tu ở trong Lan Nhược Tự ngơ ngác nhìn nhau.

Bên trong ngôi chùa cổ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng hít vào hơi khí lạnh, liền ngay cả Thụ Yêu mỗ mỗ cũng trầm mặc chốc lát, không tiếp tục ra tay với hắn.

Hồi lâu sau, bên nơi sâu xa của Lan Nhược Tự mới truyền ra một tiếng cười sang sảng:

"Hừ, đúng là tiểu tử gan to bằng trời, lại dám càn rỡ ở trước cửa Lan Nhược Tự ta. Ngàn năm trước, Hoàng lão quỷ dẫn theo một tên tiểu tử, tựa hồ gọi là Nghịch Phàm, ở trước mặt lão phu chặt xuống một nhành hoè. Ngàn năm sau, tiểu nữ oa nhà ngươi lại dẫn đến một tiểu tử khác, đây là định học theo Hoàng lão quỷ đường xưa rồi?"

Trong lời nói, mặc dù vẫn có chút chua ngoa, nhưng không hề che giấu vẻ tán thưởng đối với Khương Ly, cũng không hề căm ghét thân phận Cổ Ma của hắn. Quả nhiên, Nhan Tĩnh lão ni nói đúng, Trường Tang đạo nhân tính nết cổ quái, hỉ nộ vô thường, khó lòng suy đoán.

"Nghịch Phàm..." Nghe được đối phương nhắc tới hai chữ Nghịch Phàm, nội tâm Khương Ly khẽ động. Bởi vì đây là tên thật của Loạn Thiên Vương. Ngàn năm trước Loạn Thiên Vương từng tới Lan Nhược Tự, hơn nữa còn là Hoàng đạo nhân tự mình tiếp dẫn?

"Nghịch Phàm đ·ã c·hết!" Nhan Tĩnh thở dài nói.

"Ừm! C·hết rồi?" Trường Tang đạo nhân lên tiếng, nhưng tiếp theo giống như cũng không quá kinh ngạc nói:

"Lão phu tị thế nhiều năm, ít quan tâm chuyện ngoại giới, không nghĩ tới tiểu bối kia lại c·hết rồi. Năm xưa lão phu từng tính cho hắn một quẻ, biết rõ kẻ này mặc dù thiên phú kinh thiên, nhưng lòng mang chấp niệm, cả đời tất sẽ gặp nhiều khó khăn trắc trở...Ha ha ha tiểu nữ oa nhà ngươi, giống như từng cùng hắn có một đoạn duyên phận đi..."

"A di đà phật!" Nhan Tĩnh không đáp mà chắp tay, tụng niệm một câu phật kệ.

Khương Ly đứng ở bên cạnh thì sắc mặt cổ quái. Nhan Tĩnh lão ni, vậy mà lại là người quen cũ của Loạn Thiên Vương. Trong đầu hắn lập tức não bổ ra một tràng yêu hận tình cừu lâm li bi đát.

Lắc lắc đầu, vội đam tạp niệm ném sang một bên.

Nhan Tĩnh tụng kinh hồi lâu, sau đó mới chỉ tay về phía Khương Ly, lên tiếng:

"Hắn tên là Bạch Phàm, là bằng hữu của bần ni, nói đúng hơn, hắn là người hữu duyên của Vô Danh Tự ta"

"Ồ! Vô Danh Tự các ngươi đời đời sưu tập kinh phật chờ đợi người hữu duyên, hôm nay rốt cuộc tìm được rồi. Ngược lại là chuyện mừng! Mà thôi, kẻ này có thể phá Phật âm của Tiểu Hoè, mặc dù là Cổ Ma cũng đã có tư cách gặp mặt lão phu, các ngươi vào đi"

Nghe vậy, Nhan Tĩnh cũng không khách sáo, mang theo Khương Ly đi vào trong chùa.

Trong sân nhỏ, đã có bảy tên đệ tử, phân thành hai hàng nghênh tiếp hai người bọn họ.

Ánh mắt của Khương Ly nhàn nhạt đảo qua đám người, trong số bọn họ, có bốn vị Chân Vương, ba vị Chân Nhân.

Trong bốn vị Chân Vương thì một người là Chuẩn Đế, ba người còn lại đều là tam phẩm, tứ phẩm Chân Vương.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn liếc về phía cây tùng ở trước sân, treo ngược một lão giả, dáng người ục ịch, trên mặt mang theo râu cá trê, một đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh, không ai khác chính là Ô Thiên Phong.

Ô Thiên Phong bắt gặp Khương Ly xuất hiện, mừng đến rơi nước mắt, lung lay thân thể như muốn tránh thoát trói buộc, nhưng càng lắc, dây thừng buộc càng chặt, vội vã hô toáng lên:

"Lão đại, lão đại, mau cứu ta!"

Khương Ly lườm gã một mắt, không đáp lời. Thằng nhãi này làm việc quá mức trương dương, cần thiết để cho gã ăn đau khổ mới được.

Rì rào, rì rào, rì rào!

Bên trong ngôi chùa cổ, chợt có từng cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cho cây cối xung quanh rì rào rung động, cửa chùa chi chi kêu lên, từ bên trong,một lão giả đầu trọc mặc đạo bào chầm chậm đi ra.

Lão giả này cả người tu vi nội liễm, không lộ ra mảy may, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại cùng thiên đạo hoà hợp với nhau, quanh thân tiết lộ tâm ý viên mãn, hầu như không có chút tì vết.

Lão giả vừa xuất hiện, lập tức từng tiếng chuông mênh mông vang vọng trong tai tất cả mọi người, ong ong không dứt.

Ông ta chính là chủ nhân của Lan Nhược Tự, Trường Tang đạo nhân!

"Cung nghênh sư tôn xuất quan!"

"Cung nghênh tiền bối xuất quan!"

Tất cả đệ tử ở đây, bao gồm cả Nhan Tĩnh cũng cúi đầu cung kính hành lễ.

Duy nhất không hành lễ, chỉ có Khương Ly.

Chính mình vừa đến cửa chùa, còn chưa làm gì, đã bị Thụ Yêu dùng phật hống đả thương, nếu không phải hắn nắm giữ thủ đoạn nghịch thiên, chỉ sợ tu vi Cổ Ma đã bị đối phương phế mất.

Thụ Yêu mỗ mỗ dám không kiêng nể gì ra tay, nhất định là được vị Trường Tang đạo nhân cho phép.

Đã như thế, mặc dù đối phương tu vi kinh thiên, nhưng hắn đối với lão cũng không quá mức kính trọng, khỏi cần hành lễ.

"Bạch thí chủ..." Nhan Tĩnh lão ni giật mình, dự định nhắc nhở một tiếng, chợt nhớ đến chuyện ngàn năm trước.

Năm đó, nàng được sư tôn dẫn lên Lan Nhược Tự, vừa lúc bắt gặp Nghịch Phàm cùng Hoàng đạo nhân cũng lên núi.

Thanh niên Nghịch Phàm kia, cực kỳ ngông cuồng, dám cả gan rút kiếm chặt đứt một nhành cây của Thụ Yêu mỗ mỗ, càng dám ở trước cửa Lan Nhược Tự, đối với Trường Tang đạo nhân hò hét, không nghĩ tới không bị Trường Tang đạo nhân trấn áp, ngược lại còn được đối phương thưởng thức.

Trường Tang đạo nhân tính tình cổ quái, bình sinh ghét nhất là thế tục khuôn phép, càng yêu thích loại người coi trời bằng vung, hung hăng càn quấy như Nghịch Phàm.

Đương nhiên, hung hăng càn quấy là một chuyện, nhưng cũng phải có năng lực mà hung hăng. Nếu không đủ thực lực làm chỗ dựa, Trường Tang đạo nhân sẽ như cũ không nhìn thẳng.

Quả nhiên, thấy Khương Ly không hành lễ với mình, Trường Tang đạo nhân chẳng những không giận mà còn lấy làm mừng. Lão thưởng thức nhất đó là loại người quật cường thiết huyết, có thù tất báo.

Hành vi của Khương Ly, phù hợp với khẩu vị của lão.

"Bạch Phàm sao, không nghĩ, lão phu tị thế nhiều năm, lại xuất hiện một nhân vật như vậy!"

Trường Tang đạo nhân tị thế nhiều năm, đối với chuyện ngoại giới chẳng quan tâm, không biết Loạn Thiên Vương đ·ã c·hết, cũng không biết Loạn Ma Vực đi ra một vị Bạch Ma Diêm Vương.

Trường Tang đạo nhân đưa mặt hướng về phía Khương Ly, giống như đang quan sát hắn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhắm chặt hai mắt.

Bị một người nhắm mắt nhìn chăm chú, nội tâm Khương Ly không khỏi lộ ra một cảm giác kỳ dị.

Trường Tang đạo nhân rõ ràng nhắm chặt hai mắt, nhưng lại mang cho hắn một loại cảm giác, dường như đang mở mắt. Mà chính mình rõ ràng mở to mắt, nhưng lúc nhìn về phía Trường Tang đạo nhân, lại có cảm giác giống như chưa từng mở mắt.

Quỷ dị nhất chính là lúc bị Trường Tang đạo nhân nhìn chăm chú, tất cả thế gian này, ngoại trừ bản thân Trường Tang đạo nhân ra, đều trở nên hư huyễn, bao gồm cả Khương Ly, Nhan Tĩnh, Ô Thiên Phong đều trở thành hư ảo.

Trong trời đất, chỉ có một mình Trường Tang đạo nhân là chân thực!

Khương Ly không hiểu vì sao Trường Tang đạo nhân lại có ánh mắt quỷ dị như vậy, nhưng càng vững tin, lão giả đầu trọc trước mặt tu vi sâu không lường được, thậm chí so với Hoàng đạo nhân còn mạnh hơn.

"Nhan Tĩnh nha đầu, ngươi mang người này đến đây, là muốn thỉnh cầu điều gì? Xem ở trên mặt sư tổ nhà ngươi, chỉ cần không trái với nguyên tắc của lão phu, lão phu sẽ giúp ngươi một lần!"

Trường Tang đạo nhân thản nhiên nói.

Nhan Tĩnh lão ni giật mình, không nghĩ tới đối phương lại khách khí như vậy, xem ra hẳn là Trường Tang đạo nhân xem Khương Ly vừa mắt, mới dễ nói chuyện như thế.

Nàng cũng không phí lời, nâng tay chỉ về phía lão giả bị treo ở trên cây tùng, thấp giọng nói:

"Người nọ là nô bộc của Bạch thí chủ, cầu tiền bối thả hắn ra?"

"Các ngươi tới đây, là để cứu oắt con này?" Trên mặt Trường Tang đạo nhân nhất thời lộ ra vẻ cổ quái.

Mà đám đệ tử của Trường Tang đạo nhân thì đồng thời quay đầu nhìn về phía Ô Thiên Phong.

Nhan Tĩnh gật gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một quyển cổ tịch, dâng lên cung kính nói:

"Đây là Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh mà bản tự cất giấu nhiều năm, xin dâng lên tiền bối, đổi lấy hắn"

Trường Tang đạo nhân tiếp nhận cổ tư, thần niệm đảo qua, lộ ra vài phần ý động, nhưng tiếp theo liền cười ha ha đem cổ thư ném trở lại cho Nhan Tĩnh nói:

"Quyển phật kinh này rất quý giá, nhưng oắt con này phạm phải t·rọng t·ội, không thể dễ dàng tha thứ, các ngươi muốn cứu hắn, trừ khi biện kinh thắng!"

Trường Tang đạo nhân nói xong, thâm ý nhìn về phía Khương Ly.

Chương 141: Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh