Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 145: Huyền Thiên Kiếm Mang Giương Oai

Chương 145: Huyền Thiên Kiếm Mang Giương Oai


Hồng Khê một tay cầm dù đen, tay kia quẹt ngang hai mắt, con ngươi chợt bắn ra vạn đạo kim quang, nỗ lực quét tận hắc ám trong thiên địa. Nhưng mà những kim quang kia vừa rơi vào trong hắc ám, lại bị vô cùng vô tận hắc ám nuốt chửng, không cách nào nhìn thấu.

Hồng Khê bấy giờ mới có chút ngơ ngác, Khương Ly vận dụng huyễn thuật, không khói quá cao cấp rồi, thậm chí ngay cả Thiên Nhãn Thông của gã đều không thể phá tan.

Rất nhiều người đều coi khinh huyễn thuật, bởi vì huyễn thuật đa phần sẽ không tảo thành tổn thương thực chất, rất nhiều tình huống chỉ tạo nên tác dụng mê hoặc tâm thần, một khi bị loại bỏ, thì gần như vô dụng.

Nhưng nếu không cách nào phá tan, thì sự đáng sợ của huyễn thuật lập tức biểu hiện ra.

Cao thủ đấu pháp, chỉ một giây phút thần thần liền có thể phân chia thắng bại, chính mình hãm vào bên trong huyễn thuật của Khương Ly, không cách nào loại bỏ vô tận hắc ám xung quanh, trong thời gian này, Khương Ly đã có thể g·iết hắn một trăm lần.

"Cũng may, tuy rằng ta trúng phải huyễn thuật của hắn, nhưng ta trời sinh chuyên tu thuật phòng ngự, lại có Bất Chu Tán bảo hộ, coi như nhị sư huynh xuất thủ cũng phá không xong! Trận chiến này, chí ít còn có thể lấy được thế hoà, người này muốn thắng ta, cũng không dễ dàng..."

Cái ý niệm này vừa mới sinh ra trong lòng của Hồng Khê, thì đột nhiên thân thể của gã bịch một tiếng bay ngược về sau, trước ngực bắn ra một vòi máu như mũi tên.

Hắc ám trong thiên địa, rốt cuộc dần dần tan rã, cũng không phải bị loại bỏ mà là Khương Ly chủ động giải trừ ảo thuật.

Từ lúc ra tay cho đến kết thúc, nhìn như rất chậm nhưng trên thực tế chỉ trải qua chưa đầy mười hơi thở mà thôi.

Tất cả mọi người trong sân chậm rãi khôi phục tầm nhìn, đập vào ánh mắt đầu tiên chính là hình ảnh Hồng Khê từ trên bầu trời rơi xuống, máu tươi đẫm áo, để bọn họ lộ ra vẻ mắt khó tin.

Trước ngực của gã, xuất hiện một cái lỗ máu sâu hun hút, thấy được cả xương, hoàn toàn đánh tan lực phòng ngự của Hồng Khê, máu tươi vương vãi.

Khương Ly tay cầm Vũ Hoàng Kiếm, đạp không mà đứng, tóc dài như suối tung bay, trên mũi kiếm còn quấn quýt một tia kiếm mang đặc biệt loé mắt, để cho người ta sinh ra một loại cảm giác sắc bén đến cực điểm, không gì không phá.

"Huyền Thiên Kiếm Mang..." Trường Tang đạo nhân khẽ thì thào một tiếng.

Mà Nhan Tĩnh thì hai mắt trợn to, thân thể hơi run rẩy:

"Là...là Cửu Thiên Kiếm Kỹ, Bạch thí chủ không những học được Đạp Thiên Cửu Bộ mà ngay cả đã thất truyền Cửu Thiên Kiếm Kỹ, hắn cũng học được..."

"Chỉ sợ, hắn không chỉ đơn giản là truyền nhân của tổ sư như vậy!"

Mà những người khác thì ngây người hồi lâu mới lên tiếng:

"Hí! Hồng Khê sư huynh đã là Niết Bàn tứ trọng thể tu, nhục thân cứng chắc ngang với Vương Binh, lại cộng thêm Bất Chu Tán mà sư tôn ban tặng, ngay cả ngũ phẩm Chân Vương cũng không thể đánh phá phòng ngự của hắn. Bạch đạo hữu này càng chỉ dùng một kiếm, liền trọng thương Hồng Khê sư huynh rồi!"

"Mười hơi thở! Hồng Khê sư huynh càng chỉ chống đỡ được mười hơi thở!"

Ngay cả Hồng Khê nhị sư huynh, Hồng Hải Chân Vương cũng nhíu chặt lông mày.

Y thân là Chuẩn Đế, thực lực mạnh mẽ, nhưng trước đây từng cùng Hồng Khê luận bàn mấy lần, ngay cả chính y muốn phá tan phòng ngự của Hồng Khê cũng rất phí tay phí chân, càng không cách nào một chiêu trọng thương gã.

Khương Ly làm được điểm này, lẽ nào, thực lực của y còn mạnh hơn y.

Chẳng lẽ nói, lão phu tu luyện hơn ba ngàn năm, càng đánh không lại một tên tiểu bối cốt linh chưa đến ba trăm.

Đôi mắt thâm trầm của Hồng Hải nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Khương Ly, tuy rằng không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, một kiếm vừa rồi của hắn, cực kỳ đáng sợ.

Kiếm mang quấn quanh lưỡi kiếm, để cho y lạnh cả sống lưng, hiển nhiên là một loại kiếm thuật khủng bố nào đó.

Có điều, Khương Ly có thể thắng nhanh như vậy, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, hẳn là loại huyễn thuật đủ để đem toàn bộ thiên địa bao trùm bởi hắc ám kia.

Huyễn thuật kia hết sức lợi hại, Hồng Hải tự hỏi, nếu chính mình rơi vào trong huyễn thuật, không dùng tới lá bài tẩy, thì đồng dạng khó có khả năng trong thời gian ngắn thoát ra.

Bởi vì sự lợi hại của đạo huyễn thuật này mà Hồng Khê mới bị rơi vào trong hắc ám, vô pháp tránh né, mới chính diện trúng phải một kiếm của Khương Ly, b·ị đ·ánh rớt xuống mặt đất.

Hồng Hải vốn định ra sân, hung hăng giáo huấn Khương Ly, thời khắc này vội vàng đánh trống lui quân.

Hồng Khê miệng phun máu tung toé, thê thảm rơi xuống mặt đất.

Trường Tang đạo nhân mặc dù vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, lại đối với ngoại giới hiểu rõ rành rành, quay đầu về phía Hồng khê, phất tay áo, quét qua một trận gió mát, đem gã cuốn lấy, vững vàng đáp xuống bên trong sân nhỏ.

"Đệ tử thất bại, mời sư tôn trách phạt!"

Hồng Khê không quan tâm vết thang đang thấm máu ở trước ngực, vội vã quỳ xuống trước mặt Trường Tang đạo nhân, vẻ mặt đầy xấu hổ.

Gã khiến cho Lan Nhược Tự mất thể diện, lại bại bởi một người ngoài.

"Ngốc tử! Chỉ là thua một trận luận bàn mà thôi, cần gì để trong lòng. Vấn đề là, người biết chính mình vì sao lại thua triệt để như vậy không?"

"Đệ tử không biết, mời sư tôn chỉ điểm."

"Con đường của ngươi, đi nhầm. Chuyện ấy ngươi còn chưa phát hiện, nhưng vị Bạch tiểu hữu này đã phát hiện. Ngươi nếu đặt ở Đông Hoang, cũng xem như một phương nhân kiệt, nhưng đúng là vẫn chưa sánh bằng hắn. Đối với ngươi mà nói, thua trận cũng tốt. Hồng khê cao ngạo, nếu không có phong tuyết đánh bóng, thì không cách nào rực rỡ!"

Trường Tang đạo nhân vuốt râu nói, gặp gã còn chưa hiểu, bèn phất tay, trước mặt xuất hiện một đạo hồng khê dài vạn trượng, vắt ngang đầu trời, đem cả người của Hồng Khê quấn lấy.

Hồng Khê trong đầu ông ông một tiếng, chỉ cảm thấy lời vừa rồi của sư tôn giống như thể hồ quán đỉnh, đem gã đánh thức.

Chính mình đi con đường...chẳng lẽ sai rồi?

Thần sắc của Hồng Khê nhất thời trở nên mờ mịt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, chẳng qua là so với ban nãy, ít đi vẻ kiệt ngạo, vỗ túi trữ vật lấy ra một viên đan dược ném vào miệng, sau đó thở dài một tiếng, hướng về phía Khương Ly ôm quyền:

"Đa tạ đạo hữu hạ thủ lưu tình."

Gã b·ị t·hương cũng không nặng, một kiếm vừa rồi chẳng qua là chém ở ngực, nếu chém ở đan điền, mới là tổn thương căn bản, Khương Ly quả thực hạ thủ lưu tình.

"Ừm!"

Khương Ly thâm ý sâu sắc nhìn xuống, cũng nghe được sư đồ bọn họ giao lưu với nhau.

Hắn cũng nhìn ra, vị Trường Tang đạo nhân này mặc dù tính tình cổ quái, nhưng đối với đồ nhi cũng cực kỳ quan tâm.

Lão để cho Hồng Khê khiêu chiến mình, một phần là để khảo nghiệm hắn, một phần khác là để ma luyện, chỉ đạo cho đồ đệ.

Chỉ là không biết phen giao thủ này, bản lãnh của hắn đã đạt tới yêu cầu của lão hay chưa!

Đang chuẩn bị rời khỏi vòng tròn, thì Trường Tang đạo nhân chợt nói với một cái hoà thượng gầy còm ở bên cạnh.

"Pháp Viễn, ngươi cũng đi lên luận bàn với Bạch tiểu hữu một trận đi!"

Hoà thượng Pháp Viễn nội tâm nao nao, sau đó lắc đầu:

"Đồ nhi không phải đối thủ của Bạch đạo hữu!"

"Không sao cả, đây là cơ hội để ngươi xác minh Khô Vinh chi đạo, coi như thua rồi, cũng có thu hoạch!"

Hoà thượng cao gầy nghe mấy, mới gật gật đầu, thân hình loé lên một cái, trực tiếp xuất hiện ở trên bầu trời, đứng đối diện với Khương Ly, chắp tay cười khổ:

"A di đà phật, sư tôn có lệnh, làm đệ tử không dám không nghe, vời đạo hữu chỉ giáo một hai!"

Nói xong, quanh người tức khắc loé lên hai vầng sáng, một màu xanh một màu đen, ẩn mà không phát. Tu vi đồng dạng là tứ phẩm sơ kỳ, nhưng so với Hồng Khê mạnh hơn nhiều, cự ly tứ phẩm trung kỳ đã không xa.

Hai vầng sáng này, mang theo một loại phá huyễn chi đạo, nếu Khương Ly lại muốn dùng trò cũ, sợ rằng khó mang lại hiệu quả.

Hoà thượng Pháp Viễn hai tay bấm quyết, trong miệng lẩm bẩm, thiên địa phía trong thanh hoàn chợt biến đổi.

Khương Ly lập tức phát hiện, cảnh tượng trước mắt hoá thành một ngọn núi cổ, tràn ngập phật quang.

Phía trên lơ lửng một đài sen, xung quanh đài sen, bốn phía đông tây nam bắc, mỗi hướng đều có hai cây bà la che trời, càng có tiếng phật âm không dứt, quanh quẩn quanh linh sơn.

Chương 145: Huyền Thiên Kiếm Mang Giương Oai