Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 149: Ba Ngàn Thế Luân Hồi

Chương 149: Ba Ngàn Thế Luân Hồi


"Hay là, cũng không phải ngươi không muốn gặp ta mà là chỉ không muốn ta nhìn thấy ngươi?"

Khương Ly đứng ở giữa gió tuyết, thì thào tự nói.

Tiếng gió truyền vào trong tai, tựa hồ r·ối l·oạn một thoáng, nhưng vẫn không thấy thiếu nữ đáp lại.

"Ngươi không muốn ta nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi lại trốn ở trong gió tuyết nhìn lén ta... đây là vì sao?"

Khương Ly là người nhạy cảm, chốc lát liền nhận ra có một ánh mắt từ nơi nào đó trong gió tuyết, đang chăm chú quan sát hắn.

"Thôi được rồi..."

Khương Ly lắc lắc đầu, tuy đã nhận ra phương vị của thiếu nữ, nhưng hắn không tiếp tục đuổi theo.

Đối phương đã không nguyện ý gặp mặt hắn, hắn cũng chẳng bắt buộc, mà là khoanh chân ngồi xuống ở trên nền tuyết, tự mình đắm chìm vào cảm ngộ.

Thấy Khương Ly không tiếp tục đuổi theo, thiếu nữ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lại giống như đang cảm thấy...tiếc nuối!

Bóng người của nàng hoá thành từng mảng từng mảng hoa tuyết, hoà nhập vào trong mảnh thế giới tâm thần này.

Từng mảng, từng mảng hoa tuyết rơi lên bên trên tóc dài của Khương Ly, rơi xuống bờ vai, lòng bàn tay, đồng thời tan rã trong lòng bàn tay của hắn.

Rốt cuộc, thiếu nữ kia không còn hiện thân nữa.

Nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, từ bên trong mảnh hoa tuyết vừa rồi, có một đạo ánh mắt đang dõi theo hắn.

"Thật tiếc...!" Khương Ly thở dài, hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đang tiếc nuối điều gì.

Chỉ cảm thấy, nội tâm nháy mắt trở nên trống trải, cô quạnh.

Hắn khoanh chân ngồi trên mặt tuyết, nhắm chặt hai mắt, phảng phất đã trải qua vô tận luân hồi.

Trong lúc hoảng hốt, Khương Ly giật mình mở to hai mắt, liền phát hiện mảnh thế giới tâm thần này đã không còn là rét đậm mà là chớm xuân.

Vạn vật bắt đầu thức tỉnh, cây cỏ bắt đầu sinh trưởng.

Một con kiến chui ra từ trong bùn đất, bò ngang chân của hắn, con kiến này cho hắn một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng khi hắn duỗi tay ra muốn bắt lấy nó, con kiến lại giống như băng tuyết tan rã, hoá thành từng điểm ánh sáng biến mất tại chỗ.

"Liền ngay cả một con kiến nơi đây, cũng không muốn cho ta chạm vào sao?"

Khương Ly đứng lên, không có mục đích đi dạo lung tung trên sơn đạo xanh ngát.

Phía cuối chân núi là biển.

Xuân về hoa nở, vạn vật thức tỉnh, cũng là mùa động vật giao phối.

Một con rùa đực nằm nhoài trên lưng của một con rùa cái, phát ra từng âm thanh rên rỉ thoải mái, nhưng Khương Ly vừa tiếp cận, rùa đực giống như cảm giác được điều gì, phát ra tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, luống cuống bò khỏi lưng của rùa cái, trốn vào trong biển.

Tức khắc khiến cho rùa cái tức đến mức chửi bậy không ngừng.

"Con rùa đực kia dáng vẻ thật là xấu, xấu ngang với Chân Thân của Ô Thiên Phong..." Khương Ly thì thào nói, tiếp tục dọc theo bờ biển lung tung đi dạo.

Đột nhiên phía trước mặt hắn xuất hiện một một con rồng nhỏ và một con cá chình đang đánh nhau.

Nhưng nhận ra Khương Ly tiếp cận, con rồng nhỏ kia thất thần trong chốc lát, vội vã bỏ lại cá chình, xoay người bay xa.

Khương Ly ngẩng đầu nhìn phương hướng rồng nhỏ đi xa, đăm chiêu suy nghĩ, chờ hắn hoàn hồn, thì ngay cả cá chình cũng không biết đã chạy đi nơi nào.

Tiếp tục đi về phía trước.

Khương Ly đi tới phần cuối của bờ biển, chợt nhìn thấy một con c·h·ó hoang và một con cóc ghẻ đang triền đấu.

Nhưng lần này hắn không để ý đến chúng mà lựa chọn một phương hướng khác chầm chậm tiến lên.

Thoáng cái, hắn xuất hiện ở một mảnh sơn lâm rậm rạp.

Chỉ là đúng lúc này, bầu trời của thế giới bỗng nhiên trở nên huyết hồng, hội vụ vô số hồng vân, vô số lôi điện đùng đùng đánh xuống, trên trời rơi xuống vô lượng huyết vũ, mang theo diệt thế chi uy.

Cảm thụ được luồng uy thế kia, Khương Ly giật mình cả kinh.

Bởi vì uy thế kia so với thiên sát lúc hắn đột phá tam phẩm Chân Vương hay độ Thần Kiếp còn kinh khủng hơn vô số lần.

Nhưng uy thế ấy, mặc dù kinh thiên động địa, lại không hề tổn thương tinh thần của hắn mảy may, giống như hắn nhìn thấy chỉ là huyễn tượng, hoặc là...khác biệt thời không.

Đúng lúc này, bên dưới chân núi chợt có một người thanh niên mặc áo đỏ, tay cầm một chiếc dù đen, không rõ dung mạo. Nhưng Khương Ly có thể cảm nhận được, trên người đối phương có một tia bi ai không cách nào hoá giải.

Thanh niên một tay bung dù, chậm rãi hành tẩu trong vô lượng huyết vũ, một tay khác thì cầm theo một cái đầu lâu của Viễn Cổ Thần Linh.

"Ngươi đụng gãy lưng núi của ta, thù này ta có thể bỏ qua, nhưng ngươi dám tổn thương kiếm cốt của nàng, thì dù cho Cổ quốc Thần Vương cầu tình thay ngươi, ta cũng không tha cho ngươi!"

"Nhưng nàng, bây giờ ở nơi nào..."

"Nàng, lại là ai?"

"Hai ngàn chín trăm thế luân hồi, ta tìm khắp Cửu Thiên Thập Địa, tìm khắp Lục Đạo Hoàng Tuyền lại vẫn không tìm ra chút manh mối nào, hôm nay thu tay, mới nhận ra là đang tìm hoa trong kính..."

"Còn một trăm thế nữa, liền đầy ba ngàn thế. Nếu ta tìm kiếm ba ngàn thế mà ngươi vẫn không xuất hiện, vậy ta liền tự diệt tại thế này, đi tới phương thiên đạo khác tìm ngươi!"

Khương Ly nhíu nhíu lông mày, đối với lời của thanh niên phía xa xa, lộ ra vẻ suy tư.

Tiếp theo, hắn chợt trợn to mắt, nhìn thấy một màn kinh tâm động phách. Bởi vì thanh niên mặc áo đỏ kia mỗi bước lên một bước, lại giống như toàn bộ thế gian đều thần phục dưới chân hắn, ngay cả thiên đạo cũng phải quỳ bái hắn, người nọ giống như thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn vậy.

Hơn nữa, bóng lưng của người nọ, cho hắn một loại cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ, cực kỳ khó lý giải.

Huyết vũ tan dần, trời quang mây tạnh, người thanh niên kia đã đi khuất, mà Khương Ly cũng dần dần mở mắt, liền thấy Ô Thiên Phong dùng đôi mắt đậu xanh cổ quái nhìn hắn.

"Lão...lão đại, ngươi đang suy nghĩ cái gì, lại ôm Bất Chu Tán ngẩn người mấy canh giờ?"

Ô Thiên Phong do dự chốc lát, cẩn thận hỏi.

Khương Ly lắc đầu không đáp, cúi đầu nhìn dù đen trong tay mình, trầm giọng nói:

"Vật này đưa cho ta, được chứ?"

Ô Thiên Phong nghe thế hét toáng lên:

"Không được, không được, đây là bảo vật trấn phái của Hắc Vận Tông ta, không thể đưa cho người khác!"

Nói xong, gã dự định tiến lên cướp lấy Bất Chu Tán.

Hừ hừ! Sát tinh nghĩ thật hay, lại muốn cướp bảo vật của lão Ô ta. Chỉ cần tập hợp đầy đủ tất cả các mảnh vỡ của Bất Chu Tán, ta liền thu được hoàn chỉnh Công Đức Tán, đến khi đó, mượn Công Đức Tán tu hành, rất nhanh liên đăng lâm võ đạo đỉnh phong.

Hơn nữa, ngày sau có cơ hội tiến về Chân Giới, liền một bước lên trời, trở thành thượng khách của Hồng Quân Thánh Tông.

Đây chính là thông thiên đại đạo, Ô mỗ há có thể bỏ qua!

Nhưng gã còn chưa tới gần, đã bị Khương Ly nâng cước đá văng ra ngoài, hừ lạnh:

"Vật này dù tốt, nhưng không phải ai cũng có thể cầm, tu vi của ngươi quá thấp, căn bản không thể phát huy được uy lực của nó. Lại nói, ngươi có tự tin từ trong tay của Hồng Khê đạt được mảnh vỡ khác của Bất Chu Tán sao?"

"Ầy!" Ô Thiên Phong nhất thời cứng họng, lại nghe Khương Ly nói tiếp:

"Hôm nay bản toạ xả thân cứu mạng ngươi, Bất Chu Tán xem như báo đáp đi. Ngày sau bổn toạ thành công tập hợp hoàn chỉnh Bất Chu Tán, nếu ngươi có cần, bổn toạ có thể cho ngươi mượn dùng!"

Trong lúc nói chuyện, Khương Ly tiện tay đem dù đen cất vào trong Đỉnh Lô Hoàn, Ô Thiên Phong thấy vậy, chẳng thể làm gì, chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt.

Một đêm không nói chuyện, sáng hôm sau, Khương Ly vừa bước ra khỏi thiền viện, dự định đi dạo quanh Lan Nhược Tự một phen, thì đúng lúc này, ngoài sân đi vào một người, chính là vị hoà thượng Pháp Viễn bị Khương Ly đánh bại hôm qua.

Sau một phen hàn huyên, hắn mới biết Pháp Viễn tới là để thông báo mệnh lệnh của Trường Tang đạo nhân:

"Sư tôn có lệnh, Bạch đạo hữu có thể tuỳ ý đi dạo trong chùa, cũng có thể xuống núi trước, nhưng sáu ngày sau, nhất thiết phải có mặt ở Lan Nhược Tự!"

Ngữ khí của Pháp Viễn cực kỳ khách khí, mặc dù bị Khương Ly đánh bại một lần, lại không có nữa điểm phẫn hận, có thể thấy tâm tính tu dưỡng rất cao.

"Có thể xuống núi thật ư?" Khương Ly khẽ hỏi.

"Tự nhiên!"

Khương Ly nghe vậy, ánh mắt khẽ động, hắn còn chưa có quên, hôm nay đúng là ngày chín ngôi chùa trong Thập Đại Phật Tự sẽ hạ sơn biện phật.

Chỉ cần đánh bại hết thảy chín ngôi chùa, liền đạt được Vô Lượng Quả, hắn ngược lại muốn thử một lần.

Chương 149: Ba Ngàn Thế Luân Hồi