Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 155: Tự Tìm Đường C·h·ế·t
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài Táng Phật Sơn, lần nữa tụ tập không ít lão quái, chăm chú quan sát động tĩnh của Tà Phật Tự.
Chừng nửa khắc đồng hồ sau, rốt cuộc từ bên trong cửa chùa đi ra một người trẻ tuổi. Lập tức, ánh mắt của vô số võ giả đều trợn trừng lên, nhìn về phía thanh niên mặc áo trắng nọ.
"Tà Phật Tôn Giả bại!"
Nhìn thấy Khương Ly nhàn định tự nhiên từ trong cửa chùa đi ra, có người không khỏi thì thào nói.
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này sao có thể!"
Gặp Khương Ly bình yên vô sự đi ra, có tăng nhân trên Táng Phật Sơn hãi nhiên, không khỏi đông đông đông lui về sau mấy bước.
"Tà Phật Tôn Giả lại biện phật thua một người thanh niên trẻ tuổi. Chuyện này...thật là bất khả tư nghị!"
Vô số cường giả hai mặt nhìn nhau.
Tà Phật Tôn Giả được hết thảy tăng nhân ở Táng Phật Sơn thậm chí toàn bộ Tà Phật Châu tôn xưng là người tiếp cận Phật Cảnh nhất, thậm chí rất nhiều người đều nói, tương lai lão chắc chắn sẽ trở thành một đời Chân Phật.
Nhưng mà, hôm nay ở trên phương diện biện phật, Tà Phật Tôn Giả vậy mà thua bởi một người vô danh, một người mang tóc tu hành. Một màn ấy, để rất nhiều tăng nhân trên Táng Phật Sơn khó lòng tin tưởng.
Đối với tăng nhân trên Táng Phật Sơn, hoặc là võ giả tinh thông Phật pháp, nếu như nói, so công pháp, luận võ lực, Tà Phật Tôn Giả bại bởi cường giả, cái này còn có thể nói thông, dù sao, Tà Phật Tôn Giả không phải Chân Đế cường giả, cũng không nghịch thiên như Loạn Thiên Vương.
Nhưng mà biện phật, đây là cường hạng của tăng nhân, đặc biệt là loại tồn tại như Tà Phật Tôn Giả, có thể nói, phương diện biện phật hầu như không ai sánh bằng. Nhưng mà hôm nay, Tà Phật Tôn Giả lại ở lĩnh vực mạnh nhất của mình thua bởi người khác, chuyện đó thật làm cho người ta khó tin tưởng.
Vô số võ giả xa xa nhìn lại, coi như không biết ý nghĩa của việc Tà Phật Tôn Giả bị đánh bại, nhưng mà cũng âm thầm rùng mình, có thể ở trên Phật pháp đánh bại trong truyền thuyết Phật Tôn, mẹ nó quá nghịch thiên.
"Vô Lượng Thánh Quả...hắn liên tiếp đánh bại Thập Đại Phật Tự, Vô Lượng Thánh Quả hẳn là nằm trong tay hắn!"
Chợt có một người lớn giọng kinh hô.
Lập tức, ánh mắt của vô số lão quái biến đổi, lộ ra một tia tham niệm.
Trước đây, Vô Lượng Thánh Quả nằm trong tay Tà Phật Tự, bọn họ e ngại Tà Phật Tôn Giả, e ngại cường giả của Tà Phật Tự nên không dám chạy tới cướp đoạt.
Hiện tại, Vô Lượng Thánh Quả rơi vào trong tay một người vô danh như Khương Ly, nội tâm của một ít người lập tức rục rịch.
Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, Khương Ly muốn bảo trụ Vô Lượng Thánh Quả, trừ khi ở lại Táng Phật Sơn tu hành, nếu không, kết cục sẽ rất thảm.
Lúc này, Khương Ly chậm rãi đi xuống Táng Phật Sơn, tín đồ trong ngoài Táng Phật Sơn phục bái ở nơi đó, đầu rạp xuống đất, thật lâu không đứng lên, những tín đồ này đã chìm vào phật hải, rốt cuộc không thể quay đầu.
Nhìn lấy Khương Ly từng bước một rời đi Táng Phật Sơn, đám lão quái ở xa xa nội tâm càng thêm khó kiềm chế, ngay cả Thương Trụ Lôi Vương cũng không ngoại lệ.
Bên trên Táng Phật Sơn cấm chỉ g·i·ế·t người đoạt bảo, bên trong Tà Phật Thành cũng là như vậy.
Nhưng nếu rời khỏi phạm vi của Táng Phật Sơn và Tà Phật Thành lại là câu chuyện khác.
Ngay lúc Khương Ly vừa xuống núi, lập tức phát hiện mấy chục đạo thần niệm âm thầm dò xét chính mình, khoé miệng của hắn nhếch lên, nở nụ cười châm chọc.
"Lão đại, ngươi quả nhiên thần thông quảng đại, lại có thể chiến thắng con lừa trọc kia, hắc hắc, tiểu Ô bội phục!"
Ô Thiên Phong không biết từ chỗ nào chui ra, cười bỉ ổi nói.
Khương Ly lườm gã một chút, con hàng này không hổ là truyền nhân của Hắc Vận nhất mạch, đạo tâm cứng rắn, phật lực của Tà Phật Tôn Giả mạnh như vậy, lại không thể ảnh hưởng gã mảy may. Hắn thản nhiên nói:
"Ngươi đi vào trong Lạc Thần Giới trước, bổn toạ phải giải quyết một vài con rệp không biết sống c·h·ế·t đã"
"Được rồi!"
Ô Thiên Phong gật đầu, gã cũng phát hiện ra có không ít thần niệm đang dò xét về phương hướng này, hiển nhiên là một chút lão quái có ý đồ xấu với Khương Ly.
Nghĩ đến đây, gã không khỏi cảm thấy buồn cười. Từ trước đến nay, chỉ có sát tinh cướp của g·i·ế·t người, hiện tại lại có người không có mắt dám xuất thủ với hắn, đúng là tự tìm đường c·h·ế·t.
Khương Ly nhàn nhã xuống núi, dọc theo sơn đạo hướng về một toà sơn phong khác mà đi tới.
Từ đầu đến cuối, có không ít thần niệm âm thầm dõi theo hắn.
Đi chừng nửa khắc đồng hồ, hắn rốt cuộc dừng chân, đưa mắt nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói:
"Các vị, nơi đây không phải Táng Phật Sơn, mau hiện thân đi thôi!"
"A a a oắt con nhà ngươi đúng là to gan, biết chúng ta có ý đồ xấu, còn dám hành động lộ liễu như vậy!"
Một tiếng cười nham nhở truyền tới.
Từ bốn phương tám hướng chợt có chín người già trẻ khác nhau đồng loạt hiện thân, đồng thời đem Khương Ly vây ở chính giữa.
Chín người này, tu vi thấp nhất cũng là tam phẩm Chân Vương, trong đó hai người tu vi cao nhất càng là ngũ phẩm Chân Vương.
Chiến trận như vậy, đừng nói tam phẩm Chân Vương như Khương Ly, coi như ngũ phẩm cường giả cũng phải nhượng bộ lui binh.
"Oắt con, Vô Lượng Thánh Quả không phải đồ vật mà con kiến hôi như ngươi có thể chiếm giữ. Mau đem Thánh Quả giao ra đây, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng!"
Một vị ngũ phẩm Chân Vương cao giọng nói.
"Không chỉ Vô Lượng Thánh Quả, tất cả những bảo vật lấy được từ các đại phật tự, cũng mau giao ra đây!"
Một người khác bổ sung.
Ánh mắt Khương Ly nhìn nhạt đảo qua chín tên cường giả, nhàn nhạt gật đầu. Chín tên Chân Vương cường giả, nếu toàn bộ bắt lấy, luyện chế đan được, nói không chừng có thể luyện chế ra một viên hạ phẩm Vạn Linh Huyết Đan.
"Không dối gạt chư vị đạo hữu. Bổn toạ dẫn các ngươi tới đây, cũng là bởi vì đang thiếu tiền. Muốn mượn đầu trên gáy các ngươi dùng một lát!"
"Ha ha ha!"
Bao quát hai tên ngũ phẩm Chân Vương ở bên trong, chín tên Chân Vương cường giả tựa hồ nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Một tên tam phẩm Chân Vương, lại dám hướng về phía bọn họ tìm phiền toái, đúng là ngông cuồng.
"G·i·ế·t! Đem kẻ này chém g·i·ế·t trước, phân phối bảo vật sau!"
Một vị ngũ phẩm Chân Vương nói.
Tám người khác lập tức lan ra khí tức mênh mông, từng thức võ kỹ đánh về phía Khương Ly.
Khương Ly cũng không trốn, không tránh mà quanh người hiển lộ chín lớp kim thần vô cùng chói mắt.
Công kích của chín tên Chân Vương cường giả chỉ có thể đánh vỡ chín lớp kim thân, căn bản không thể khiến Khương Ly bị thương.
"Thuật phòng ngự thật lợi hại! Càng có thể cứng rắn chống đỡ công kích của chúng ta!"
Cả chín tên Chân Vương đều kinh hãi muốn c·h·ế·t, nhưng bọn họ chưa kịp phản ứng, Khương Ly đã xuất thủ.
Một bước bước ra, quanh người hiển hoá ra hai mươi bảy đạo phân thân tản mạn khắp nơi, cũng trong lúc đó, chín tên Chân Vương đều cảm thấy một luồng nguy cơ sinh tử.
Trong đó có một người giống như nhớ ra điều gì, vội vàng kinh sợ hú lên:
"Kim thân....phân thân thuật, hắn là Bạch Tôn, không được, đi mau!"
Người nọ không nói hai lời, thiêu đốt huyết mạch điên cuồng bỏ trốn.
"Bạch...Bạch Tôn...hắn là Bạch Tôn!"
Vài người khác khi nghe đến cái tên này, lập tức sợ đến vong hồn đạo mạo.
Bạch Tôn chính là tuyệt thế hung nhân, một mình đồ sát tứ thành liên minh, đẩy lui Diêm La Vương của Diêm La Điện. Mấy người bọn họ há có thể là đối thủ.
Trong số chín tên Chân Vương, cũng có người đến từ võ vực khác, không biết được ma danh của Khương Ly, nhưng nhìn những người khác cuống cuồng chạy trối c·h·ế·t, bọn họ cũng rùng mình một cái, hướng về phướng hướng khác nhau mà lẫn trốn.
Đáng tiếc, bọn họ chạy rất nhanh, nhưng phân thân của Khương Ly đuổi càng nhanh hơn.
Tiếp theo là một hồi không có huyền niệm nào đại chiến, chín tên Chân Vương bị hai mươi bảy đạo phân thân của Khương Ly vây công chí tử.
Linh hồn bị hắn dùng Thôn Niệm Quyết thôn phệ sạch sẽ, nhục thân bị ném vào trong Luyện Huyết Đỉnh, dùng để luyện đan.
Chưa đầy mười hơi thở, chín tên cường giả từng quát tháo phong vân đồng loạt ngã xuống, để không ít lão quái âm thầm quan sát ở xa xa rùng mình khiếp sợ.
Khương Ly đem thi thể của chín tên Chân Vương đều thu hồi, ánh mắt phát lạnh.
"Chân Vương trở lên vây xem, mỗi người để lại một ngàn lượng phật tệ, bằng không...c·h·ế·t!"
"Cái...cái gì! Chúng ta chỉ tuỳ tiện quan sát đại chiến, vì sao phải giao ra phật tệ?"
"Đúng vậy, nơi đây là Tà Phật Châu, là Phật Môn trọng địa, không phải chỗ để ngươi tuỳ tiện g·i·ế·t người, phải biết..."
"Ồn ào!"
Khương Ly hừ lạnh, thân hình lấp loé một cái, thoáng cái đã vượt qua mấy trăm dặm, xuất hiện tại trước mặt gã tam phẩm Chân Vương vừa phản bác kia, vươn tay vỗ xuống. Người kia sắc mặt đại biến, còn chưa kịp bỏ chạy đã bị Khương Ly vỗ nát thân thể, thần hồn bị hắn bắt lấy, bóp vụn.
"Bạch mỗ vốn còn định tha cho khác ngươi một con đường sống, nhưng nếu các ngươi đã gian ngoan mất linh, vậy thì đừng trách bổn toạ độc ác vô tình!"