Chương 156: Thái Tử Cũng G·i·ế·t
"Bạch Tôn tha mạng...Bạch Tôn tha mạng..."
Chứng kiến hạ tràng thê thảm của vị Chân Vương nọ, những người khác lập tức không dám bỏ trốn mà đồng loạt quỳ xuống dập đầu liên tục.
Bọn họ rốt cuộc nhận ra, thanh niên mặc áo trắng trước mặt không phải ai khác mà là trong truyền thuyết Bạch Tôn Bạch Phàm, là một tên sát tinh chính hiệu.
Bạch Tôn Bạch Phàm từng lấy sức một người đồ diệt tứ thành liên minh mấy vạn cao thủ, hiện tại, còn cả gan chạy tới Tà Phật Thành tìm Tà Phật Tôn Giả biện phật.
Nhân vật vô pháp vô thiên như vậy, sẽ quan tâm tới giang hồ quy củ? Sẽ vì ngươi nói vài câu mà buông tha mạng c·h·ó cho ngươi?
Hoàn toàn không có khả năng!
Đám lão quái ở đây đều là nhân tinh, cũng hiểu được tiến thối, tức khắc không chút do dự quỳ xuống nhận lỗi, đồng thời giao ra Phật tệ.
Đối với thái độ của đám võ giả, Khương Ly tương đối hài lòng, nên chỉ thu tiền tài, chứ không tiếp tục làm khó bọn họ.
Nhưng trong mười mấy tên lão quái nọ, ngược lại có một cọng rơm cứng.
"Ngươi chính là Bạch Tôn sao? Trên người bổn vương không có phật tệ, không thể đưa cho ngươi!"
Người nói chuyện là một thanh niên mặc mãng bào, phong thần tuấn lãng, giữa trán có một cái lôi điện ấn ký, không ngừng lấp loé lôi quang. Thanh niên này thần sắc kiêu căng, cao cao tại thượng, giống như từ trên cao nhìn xuống Khương Ly.
"Ồ!"
Khương Ly híp mắt đánh gái đối phương, hắn cũng nhìn ra, người trước mặt thân phận không đơn giản.
"Mau nhìn, Thương Trụ Lôi Vương cùng Bạch Tôn đối đầu với nhau, hắn giống như không chịu giao ra Phật Tệ!"
"A, tựa hồ có chuyện vui để xem!"
Phía xa xa, đám lão quái âm thầm bàn luận.
"Thương Trụ Lôi Vương!" Khương Ly thì thào, hắn chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.
Thương Trụ Lôi Vương cũng híp mắt quan sát Khương Ly một lượt, sau đó cao ngạo hỏi:
"Vô Lượng Thánh Quả đang nằm trong tay ngươi?"
"Đúng vậy!"
"Tốt, thứ này bản vương muốn, nhà ngươi ra cái giá đi!"
Thương Trụ Lôi Vương khoát tay ra lệnh nói.
"A!" Khương Ly nghe vậy, nhếch miệng cười khẽ. Người trước mặt không chỉ không chịu giao nạp phật tệ, mà còn đánh chủ ý lên Vô Lượng Thánh Quả của hắn.
Đúng là thú vị!
Gặp Khương Ly không trả lời, Thương Trụ Lôi Vương nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ không vui:
"Làm sao, ngươi không muốn bán?"
Y xuất thân từ Thương Tùng Võ Vực, trước giờ rất ít khi vãng lai tới Loạn Ma Vực, đối với chuyện giang hồ của Loạn Ma Vực không mấy quan tâm.
Nhưng thấy đám người kia kính sợ Khương Ly như vậy, còn gọi hắn là Bạch Tôn, nói rõ thực lực địa vị của Khương Ly tương đối cao.
Chỉ là, thì đã sao?
Thương Trụ Lôi Vương thế nhưng là thái tử của Thương Tùng Cương Quốc, thân phận cao quý, thiên phú võ đạo càng đứng hàng đầu Đông Hoang, Bạch Tôn cái c·h·ó gì thân phận còn cao hơn y sao?
Thương Tùng Cương Quốc là chưởng khống giả của Thương Tùng Võ Vực, đã tồn tại mấy vạn năm.
Ngoại trừ một vị Chuẩn Đế lão tổ ra, còn có hơn năm vị ngũ phẩm Chân Vương toạ trấn.
Toàn bộ hoàng thất, số lượng Chân Vương cường giả trên dưới ba mươi người.
Thực lực như vậy, ở trong mấy chục cái Cương Quốc ở Đông Hoang đã xem như thuộc hàng tru·ng t·hượng.
Y cũng không tin, Khương Ly dám cả gan đắc tội mình.
"Không bán!" Khương Ly hờ hững đáp, nụ cười trên môi càng lúc càng dày đặc.
Nếu như Nghiệt Long hay Ô Thiên Phong ở đây nhìn thấy nụ cười này của hắn, nhất định sẽ nổi cả da gà, quay đầu bỏ chạy.
Bởi vì mỗi lúc Khương Ly cười như vậy, thì tất sẽ có kẻ phải c·hết.
Chỉ là Thương Trụ Lôi Vương giống như chưa ý thức được điều ấy, mà hừ lạnh một tiếng nói:
"Cho mặt mà không muốn mặt, ngươi biết bổn vương là ai sao?"
Khương Ly lắc đầu, thấp giọng nói:
"Không biết, cũng không muốn biết, bởi vì...ngươi là kẻ đ·ã c·hết!"
Lời vừa dứt, thần niệm của Khương Ly ầm ầm phóng ra, hoá thành một trăm tám mươi thanh kiếm niệm, đâm thẳng thiên linh của Thương Trụ Lôi Vương.
"Cái gì?"
Thương Trụ Lôi Vương còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác não hải đau nhói, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, mà viên ngọc bội đeo bên hông y đột nhiên vỡ tan thành muôn mảnh.
"Ngươi... ngươi lại dám g·iết ta?"
Thương Trụ Lôi Vương vừa kinh sợ, vừa giận dữ hét lên.
Viên ngọc bội kia là ngọc bội hộ mệnh do Thương thị lão tổ tự tay luyện chế, có thể ngăn trở một chiêu của Chuẩn Đế cường giả, hoặc là ngăn trở một kích trí mệnh, bảo hộ tính mạng cho Thương Trụ Lôi Vương.
Ngọc bội vỡ nát, nói rõ, y ban nãy suýt c·hết một lần.
Thương Trụ Lôi Vương kinh sợ là vì thủ đoạn khủng bố của Khương Ly, mà giận dữ là bởi vì Khương Ly càng không thèm để ý đến thân phận của mình, trực tiếp ra tay muốn đem chính mình chém g·iết.
Thương Trụ Lôi Vương tu hành gần ba trăm năm, từng du lịch khắp mười mấy cái võ vực, khiêu chiến vô số cường giả.
Cũng đắc tội với một chút lão bất tử, nhưng những người nọ đều xem ở mắt mũi của Thương Tùng Cương Quốc mà tha cho y một mạng.
Nhưng tên Bạch Tôn trước mặt quả thực vô pháp vô thiên, vừa ra tay liền muốn chém g·iết y rồi.
"Ồ không c·hết ư?"
Khương Ly thì thào, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Đối phương đã là đệ tử của thế lực lớn, lúc hành tẩu ở bên ngoài, trong người tất nhiên mang theo bảo vật bảo mệnh mà trưởng bối ban tặng.
Nhưng số lượng của những bảo vật bảo mệnh kia hẳn là sẽ không quá nhiều.
"Một lần không c·hết, vậy bổn toạ g·iết ngươi lần thứ hai!"
Khương Ly hừ nhẹ một tiếng, thần niệm lần nữa tràn ra ngưng tụ thành một trăm tám mươi thanh kiếm niệm, ầm ầm bắn tới.
"Mơ tưởng!"
Thương Trụ Lôi Vương gầm to, vội vàng vỗ túi trữ vật lấy ra một tấm phù chú, bóp nát.
Lập tức trước người y hiển hiện ra một lớp kết giới màu bạc, đem tất cả kiếm niệm ngăn trở ở bên ngoài, đồng thời trở tay lấy ra một tấm ngọc giản, hướng về phía Khương Ly ném tới.
Trên đường đi, ngọc giản ầm ầm nổ tung, hoá thành trùng trùng kiếp lôi từ trên trời giáng xuống, bao phủ phương viên mấy trăm dặm.
Kiếp lôi nổ tung, đem toàn bộ đại địa đều san bằng, không gian bị nổ thành vặn vẹo, tiếp theo lan rộng ra bốn phương tám hướng, quét ngang phương viên ngàn dặm.
"Đây là một kích toàn lực của lão tổ Thương gia ta, chính là một kích của Chuẩn Đế, được c·hết dưới chiêu này, nhà ngươi hẳn là thấy hãnh diện!"
Thương Trụ Lôi Vương lạnh lùng nói, nội tâm âm thầm đau lòng.
Thẻ ngọc vừa rồi là một trong những lá bài tẩy của gã, chỉ có một cái như vậy, bình thường gã không dám đem ra sử dụng, hôm nay vì đối phó Khương Ly liền dùng mất.
Những nghĩ đến, vận dụng thẻ ngọc không chỉ chém g·iết được kẻ địch, còn chiếm Vô Lượng Thánh Quả, ngược lại hoàn toàn xứng đáng.
Chỉ là tiếp theo, gã chợt há hốc mồm.
Bụi mù vừa tán đi đi, hiển lộ ra vết tích cháy xém, trên mặt đất vẫn xuất hiện lôi điện nổ lốp bốp.
Mà Khương Ly thì đứng sừng sững ở đó, lông tóc không chút tổn hại.
Một chiêu vừa rồi chính là tuyệt học của Thương thị lão tổ, Đế Cảnh phía dưới, hiếm người dám đón đỡ.
Nhưng Khương Ly lại dám nghênh đón, thậm chí không mảy may tổn thương.
Quái vật! Nội tâm Thương Trụ Lôi Vương lập tức loé lên một tia kinh hãi.
"Ngươi không thể g·iết ta, ta là thái tử của Thương Tùng Cương Quốc, là Lôi Ngục Thần Thể, nếu ngươi dám nguy hại tính mạng của ta, sẽ trở thành địch nhân của Thương Tùng Cương Quốc..."
Thương Trụ Lôi Vương điên cuồng hô, chỉ là đáp lại lời của y là một đạo kiếm mang hủy thiên diệt địa, ầm ầm phủ xuống, muốn đem y chẻ làm đôi.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt của Thương Trụ Lôi Vương liền trở nên tái nhợt, khí tức t·ử v·ong bao phủ, khiến toàn thân y lạnh như băng, tay chân đông cứng.
C·hết... thì ra là loại cảm giác này sao?
Kẻ trước mặt thật sự dám g·iết mình sao? Thương Trụ Lôi Vương lập tức đứng trơ trơ tại chỗ, tựa như bị trúng Định Thân Thuật vậy.
Vũ Hoàng Kiếm ngang trời đánh xuống, không có mảy may nương tay, đối mặt với Huyền Thiên Kiếm Mang, đừng nói tam phẩm Chân Vương như y, coi như ngũ phẩm Chân Vương cũng phải ăn quả đắng.
Nhưng ngay lúc Vũ Hoàng Kiếm sắp bổ trúng, thì ấn ký giữa trán của Thương Trụ Lôi Vương chợt loé lên, hoá thành một màn chắn bằng lôi điện đem y bao phủ bên trong.
Ầm...
Một t·iếng n·ổ vang thật lớn truyền ra, Vũ Hoàng Kiếm bổ vào màng chắn kia, không ngờ lại không thể sứt mẻ mảy may, ngược lại khiến Khương Ly phải lui về sau vài bước.
Khương Ly híp mắt lại, không chút nào tỏ ra kinh ngạc, dường như đã sớm dự liệu rồi vậy, hắn nhìn chằm chằm vào tấm màng chắn bằng lôi điện kia, hừ lạnh một tiếng.
Mà tấm màng chắn bằng lôi điện kia sau khi che chắn cho Thương Trụ Lôi Vương liền hoá thành một đạo ánh chớp chui vào thiên linh của y.
Ong...
Thiên địa bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong, một cỗ uy áp khó có thể tưởng tượng chợt tràn ngập ra, định thần nhìn lại, thì ra nguồn gốc uy áp kia lại phát ra từ trên người Thương Trụ Lôi Vương.
Rào rào rào...
Trong vòng trăm dặm, lôi điện giăng kín, chim thú chạy tán loạn, dường như đã nhận ra được nguy hiểm gì đó, liều mạng chạy trốn.