Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 175: Hôm Nay Ta Câu Cá, Năm Đó Trời Câu Ta

Chương 175: Hôm Nay Ta Câu Cá, Năm Đó Trời Câu Ta


Ánh mắt Khương Ly trở nên ngưng trọng, toàn lực thôi động Luyện Huyết Đỉnh, lại gọi ra Hao Bá Thiên, để gã vận dụng lực lượng ánh trăng của Nguyệt Quang Bảo Hạp hộ pháp cho mình.

Lúc bấy giờ, hắn mới há mồm, đem bạch liên nuốt vào.

Tức khắc, bạch liên hoá thành một đạo bạch quang nóng rực chui vào trong bụng hắn. Chỉ một thoáng, một cỗ đau nhức kịch liệt từ dưới bụng truyền lên, giống như bàn ủi không ngừng chà xát dạ dày để Khương Ly đau đớn khó nhịn.

Dù có Luyện Huyết Đỉnh cùng Nguyệt Quang Bảo Hạp hộ thể, Khương Ly như cũ cảm thấy đau đớn thấu tận tâm can, để hắn không nhịn được mà nhăn mặt.

Có điều, Khương Ly vẫn cắn răng chịu đựng đau đớn, điên cuồng vận chuyển Phệ Thiên Quyết, cắn nuốt cỗ cực dương lực này.

Mặc kệ lục phủ ngũ tạng bị đốt thương, hắn cũng không thèm quan tâm, dùng tất cả đại giới, muốn trong vòng mười hơi thở nuốt sạch bạch liên.

Một hơi thở, bai hơi thở, ba hơi thở...bảy hơi thở!

Nếu Trường Tang đạo nhân biết Khương Ly chỉ dùng bảy hơi thở liền nuốt trọng một đoá bạch liên nhất định sẽ giật mình kinh ngạc.

Cần biết, coi như Trường Tang đạo nhân năm đó, lần đầu tiên thôn phệ bạch liên đều dùng tới chín hơi thở, hơn nữa còn bị bạch liên đốt thủng tạng phủ.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là khi đó Trường Tang đạo nhân thiếu khuyết chuẩn bị.

Lần thứ hai thôn phệ bạch liên, lão chỉ cần dùng năm hơi thở mà thôi.

Khương Ly lại khác, mặc dù tu vi không bằng lão, nhưng hắn nắm giữ Đế Binh đỉnh cao Luyện Huyết Đỉnh cùng Tiên Thiên Linh Bảo Nguyệt Quang Bảo Hạp, bản thân so với Trường Tang đạo nhân càng thêm tàn nhẫn, cho nên mới làm được chuyện không tưởng như vậy.

Hoàn toàn nuốt xong cực dương, cảnh vật trước mắt hắn giống như bị kéo ra màn che, lộ ra phong cảnh không giống nhau.

Cảnh tượng bên trong Lạc Thần Giới, từ từ biến mất trước mắt Khương Ly.

Hắn rõ ràng vẫn ngồi ở trong tiểu viện, dưới cái nhìn của Hao Bá Thiên, Khương Ly quả thực đang ngồi ở đó, nhưng Khương Ly nhìn thấy cảnh vật, Hao Bá Thiên lại nhìn không thấy.

Hắn dường như đang ở một cái thời không khác.

"Đây chính là đạo cảnh sao?"

Trước mắt hắn, thiên địa sương mù tán đi, lộ ra cảnh tượng là một cái sa mạc mênh mông vô bờ, trong sa mạc có một người đàn ông quần áo lấm lem, hấp hối ngã trên đống cát, thở phì phò nhìn mặt trời nóng nực.

"Khát, thật là khát..."

"Nếu có kiếp sau...ta muốn làm một con cá, cả đời sinh sống ở trong nước, như vậy, sẽ không bị c·hết khát..."

Lấy nhãn lực của Khương Ly lập tức phát hiện ra, trên thân thể người nọ thình lình xuất hiện một đầu nhân quả tuyến, không biết liên kết với vật gì.

"Nhân quả tuyến sao?" Khương Ly nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở...

Khung cảnh trước mắt hắn lần nữa biến chuyển, lộ ra một cái hình ảnh mới tinh.

Đó là một ngôi chùa nhỏ dựa vào lưng núi, trước cửa chùa có một con sông yên ả.

Bờ sông trước cửa chùa, có một lão tăng lông mi bạc phơ, đang ngồi thả câu ven sông.

Bên cạnh lão, đặt một cái giỏ trúc, trong giỏ trúc, nằm yên tĩnh mấy con cá chép.

Lão tăng nhìn nước sông, ánh mắt thâm thuý như tinh không!

Tiếp theo chợt chắp tay đọc một câu phật hiệu, rồi thở dài.

"A di đà phật, hôm nay ta câu cá, năm đó trời câu ta...đây là nhân quả ư!"

Tại thời điểm lão tăng phát ra tiếng thở dài, trên người lão đồng dạng xuất hiện một sợi nhân quả tuyến, nối về một phương hướng xa xôi.

"Hôm nay ta câu cá, năm đó trời câu ta!"

Khương Ly thì thào, như hiểu ra điều gì đó.

Câu nói này, quán triệt hết thảy pháp tắc Nhân Quả Luân Hồi.

Khung cảnh đầu tiên của đạo cảnh, là một n·gười c·hết khát trên sa mạc, trước khi c·hết, khát vọng kiếp sau chuyển thế thành cá.

Khung cảnh thứ hai là một lão tăng ngồi câu cá...

Nghĩ kỹ lại, hai cái đạo cảnh này, tựa hồ có quan hệ với nhau...

Nhân quả...chẳng lẽ là...

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở

Sau ba hơi thở, đạo cảnh biến mất, cảnh tượng của Lạc Thần Giới lần nữa xuất hiện trong mắt Khương Ly.

Khương Ly nhíu mày, hai cái phong cảnh vừa rồi, cũng không phải là đạo cảnh của hắn, mà là cảnh vật trong mắt của Địa Tạng Minh Vương Bồ Tát.

Tình tình, tang tang, tình tình tang...

Đúng lúc này, bên tai Khương Ly lập tức truyền tới tiếng đàn du dương.

Ngay sau đó là tiếng kêu gọi của một cô gái.

“Điểu huynh, chớ ngủ, nhanh tỉnh dậy”

“Điểu huynh, chớ ngủ, chớ ngủ”

“Ngủ tiếp, sẽ không đuổi kịp La Sơn mười năm một lần triều nguyệt mất!”

Triều nguyệt, La Sơn mười năm một lần triều nguyệt...

Chuyện ấy giống như rất quan trọng đối với hắn.

Âm thanh của thiếu nữ càng ngày càng gần, dường như sắp xuất hiện ở trước mắt Khương Ly.

Ánh mắt Khương Ly hơi ngưng lại, thầm nghĩ, cảnh tượng thiếu nữ hô hoán, là đạo cảnh của hắn sau khi tĩnh nhãn hay sao?

Nghĩ đến đây, Khương Ly gắng gượng mở ra hai mắt, muốn nhìn thật kỹ phong cảnh ấy.

Chỉ là đúng lúc này, trong đầu hắn chợt vang lên âm thanh xiềng xích leng ca leng keng va vào nhau, không biết từ đâu truyền tới.

Âm thanh xiềng xích vừa vang lên, loại cảm giác sắp thành công tĩnh nhãn, lập tức tiêu tán sạch sẽ.

Âm thanh của xiềng xích nọ, rõ ràng là đang ngăn cản hắn tĩnh nhãn.

"Là sức mạnh nào, đang ngăn trở ta mở hai mắt ra?"

Âm thanh xiềng xích v·a c·hạm từ từ tiêu thất, Khương Ly lập tức lâm vào trầm tư.

Thời điểm âm thanh kia vang lên, hắn bỗng dưng có một loại cảm giác lạnh lẽo, như một chiếc thuyền độc mộc, đưa thân vào trong biển rộng mênh mông, bốn phía đều là sóng biển ngập trời, một cái sơ sẩy liền muốn táng thân ở trong biển rộng.

Trong âm thanh của xiềng xích kia, có một cỗ ý chí tồn tại, đó là ý chí của thượng thiên, phảng phất, nếu hắn dám vi phạm ý chí của nó, thì sự tồn tại của hắn sẽ bị xoá bỏ ngay lập tức.

Là thượng thiên ý chí, ngăn cản hắn tĩnh nhãn.

Âm Giới chi dân vô pháp tĩnh nhãn, là bởi vì không nhận được thượng thiên thừa nhận. Trời không cho phép Âm Giới chi dân nhìn thấy cảnh sắc của Dương thế, chỉ có những Âm dân được thượng thiên công nhận, lại nắm giữ đầy đủ tư chất, mới có thể mở ra hai mắt.

Điểm này, Khương Ly căn bản không biết, nhưng hiện tại lại có đôi chút phỏng đoán.

Trên người hắn, sở hữu rất nhiều thứ khiến thượng thiên ghét bỏ nghi kỵ, từ thân phận Cổ Thần, Cổ Ma, rồi Cổ Yêu Quy Khư, rồi Siêu Thoát Sinh Linh...

Những thứ này, cái nào không phải thiên địa bất dung?

Nếu nói Âm Giới chi dân, không được thượng thiên công nhận, độ khó tĩnh nhãn là một.

Vậy thì Khương Ly, hoàn toàn bị thượng thiên phủ nhận, muốn tĩnh nhãn, độ khó là một trăm, thậm chí một ngàn.

"Nếu thật sự là như vậy, chuyện ta khó tĩnh nhãn, giống như cũng không có gì lạ..."

Như thế xem ra, muốn tĩnh nhãn, đầu tiên cần phải nhận được thượng thiên đồng ý.

Hắn chợt nghĩ đến Loạn Thiên Vương, kẻ này tu luyện chấp đạo, nội tâm chứa đựng chấp niệm, rõ ràng thiên địa không dung, vì sao cũng có thể tĩnh nhãn.

Chẳng lẽ là vì...Kiếp Huyết!

Khương Ly rốt cuộc nghĩ ra, Kiếp Huyết giống như được thượng thiên thừa nhận, Loạn Thiên Vương là Vô Lượng Kiếp Linh, xem như nửa cái Dương Giới chi dân, thượng thiên tự nhiên sẽ cho phép y tĩnh nhãn.

Còn như hắn, nếu muốn tĩnh nhãn, cần thiết phải từ bỏ thân phận Thần, Yêu, Ma, chuyển tu Kiếp Huyết, hoặc chuyển tu Phật đạo, như vậy mới có khả năng hạ thấp độ khó của việc tĩnh nhãn, có thể từng bước từng bước, từ âm chuyển thành dương.

"Thượng thiên không đồng ý thì đã sao? Nếu như, ta nhất định phải vi phạm ý chí của trời, cưỡng ép mở mắt đây?"

Khương Ly hừ nhẹ, ánh mắt trở nên lãnh khốc.

Lật tay lấy ra một con mắt khác, là con mắt của Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát, nhanh chóng bấm quyết, Dương Nhãn lập tức hoá thành bạch liên, bị hắn nuốt vào trong bụng.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở...sáu hơi thở!

Có kinh nghiệm nuốt sen ban nãy, lần này, Khương Ly chỉ dùng sáu hơi thở, liền hấp thu xong cực dương lực lượng trong bạch liên.

Trước mắt hắn, thiên địa chuyển dời, lần nữa hiện ra một cái phong cảnh mới tinh.

Phong cảnh này là cảnh tượng mà Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát từng nhìn thấy, di lưu lại trong mắt.

Chương 175: Hôm Nay Ta Câu Cá, Năm Đó Trời Câu Ta