Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 182: Tiểu Nữ Oa Tóc Bạc
Đoạn thời gian gần đây, Loạn Ma Vực gió nổi mây phun.
Đầu tiên là tứ thành liên minh cùng nhau tiến đánh Xích Hoả Thành, cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm thóc, toàn quân bị diệt.
Sau đó Xích Hoả Thành liên thủ với Hắc Diệu Thành tiến hành phản công, đem Đao Thành và Liệt Dương Thành cùng một chỗ tiêu diệt.
Hai toà ma thành sừng sững Loạn Ma Vực hàng vạn năm, cứ như thế triệt để bị xoá đi.
Sau đó là tin tức Bạch Ma Diêm Vương tự mình tiến về Tà Phật Tự gặp mặt Tà Phật Tôn Giả, sau đó toàn thân trở ra.
Trong quá trình này, hắn còn chém g·iết hơn mười vị Chân Vương, đánh lui một vị Chuẩn Đế lão tổ của Thương Tùng Cương Quốc.
Uy danh của Khương Ly có thể nói là như mặt trời ban trưa, triệt để trở thành một trong Ngoại Vực Thất Tôn.
Thậm chí có người nói đùa, thà trêu chọc Đế Quân cũng không muốn trêu chọc Bạch Tôn.
Bởi vì bất kể là ai, thế lực nào, trêu chọc đến hắn, đều nhận lấy hạ tràng vô cùng thảm thiết.
Mà những thế lực từng đắc tội với Khương Ly, thì lập tức co đầu rút cổ, lo lắng Khương Ly chạy đến báo thù.
Trong đó Tán Tu Liên Minh càng triệt để giải thể.
Huyền Âm Châu, Huyền Âm Thành,
Trong đại điện rộng lớn, tất cả cao tầng của Huyền Âm Thập Nhị Cung đều tụ tập cùng một chỗ, bàn bạc đối sách.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì thời gian trước, Huyền Âm Điện từng treo thưởng đầu người của Khương Ly. Mặc dù sau đó bọn họ đã rút lại treo thưởng, nhưng lấy tính cách có thù tất báo của Bạch Tôn, nói không chừng sẽ ghi hận lên đầu bọn họ, ngày nào đó chạy đến trả thù.
Dẫn đến thời gian gần đây, toàn bộ Huyền Âm Diện thần hồn nát thần tính, đệ tử bình thường cũng không dám xuất cung.
"Tinh Vũ cung chủ, chuyện này là do ngươi gây nên, thì chính ngươi phải tự tìm cách giải quyết, chớ nên liên luỵ tới Huyền Âm Điện ta!"
Một lão tẩu tóc hoa râm cao giọng nói, ánh mắt cay nghiệt nhìn chằm chằm một tên nữ tử.
Nữ tử kia chính là cung chủ của Tinh Vũ cung, cũng là người tuyên bố treo thương Khương Ly năm xưa.
"Chuyện này..."
Tinh Vũ cung chủ sắc mặt trắng bệch, nàng không nghĩ tới, một tên nhị phẩm Chân Nhân năm nào, vẻn vẹn chưa đầy mười năm liền trưởng thành đến mức độ uy chấn Loạn Ma Vực.
Hiện tại, nàng vô cùng hối hận, năm đó chính mình chỉ nhất thời tức giận, gây nên hoạ lớn.
"Tốt! Nguyệt Vũ cung chủ, không nên làm khó dễ nàng, việc quan trọng nhất của chúng ta hiện tại đó là chuẩn bị cái gì để hướng về phía Bạch Tôn bồi tội!"
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên sắc mặt có vài phần âm nhu.
Người đàn ông này chính Huyền Âm Vương, chủ nhân của Huyền Âm Thành, là một vị ngũ phẩm Chân Vương.
"Nhược Lam nghe nói hơn hai mươi năm trước, ngươi từng có duyên gặp gỡ Bạch Tôn?"
Chợt Huyền Âm Vương quay đầu, nhìn về phía một mỹ phụ mặc váy tím đang ngồi ở cuối đại điện.
Mỹ phụ cuống quýt đứng dậy, cung kính thưa:
"Khởi bẩm điện chủ, đúng là có chuyện này. Năm xưa thuộc hạ vô tình kẹt ở Hoang Châu, trong lúc chiến đấu với Hoang Thú, may mắn được Bạch Tôn cứu giúp..."
Nếu Khương Ly ở đây liền sẽ nhận ra, mỹ phụ mặc váy tím này chính là Liễu Nhược Lam mà hắn từng gặp được ở Khúc Phụ Thành.
"Tốt lắm! Bổn điện liền phong ngươi làm cung chủ của thập nhị cung. Cũng do ngươi tổ kiến phái đoàn hướng về phía Bạch Tôn bồi tội!"
"Cái này...cái này...!"
Liễu Nhược Lam trợn mắc há mồm, không biết nói gì cho phải.
"Làm sao, không muốn..."
Ngữ khí của Huyền Âm Vương khẽ trầm xuống, để nội tâm Liễu Nhược Lam run lên, cuống quýt gật đầu:
"Thuộc hạ sẽ không làm điện chủ thất vọng!"
Những người khác nhìn thấy cảnh này, cũng không nói gì.
Lấy thực lực hay tư lịch của Nhiễu Nhược Lam đều không đủ để trở thành cung chủ thập nhị cung.
Nhưng nếu nàng thật có thể bãi bình được Bạch Tôn, cứu vớt Huyền Âm Điện, vậy thì chức vị cung chủ này cứ cho nàng đi thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện chợt có một gã đệ tử hớt hải chạy vào hô to:
"Điện chủ, đại sự không ổn, đại sự không ổn! Bạch Ma...không Bạch Tôn đến Huyền Âm Châu ta rồi!"
"Cái gì!"
Tất cả cao tầng của Huyền Âm Điện đồng loạt đứng dậy. Huyền Âm Vương sắc mặt khó coi, gắt gao nhìn tên đệ tử nọ, trầm giọn hỏi:
"Chuyện này là thật!"
"Đây là tin tức của Hằng Sư đệ truyền về, hắn nói nhìn thấy một đầu hắc long phá vỡ khoá vực đại trận tiến vào Huyền Âm Châu!"
"Hí!"
Nhất thời trong đại điện vang lên từng tiếng hít vào hơi khí lạnh, không khí ngưng trọng đến cực điểm.
Hôm nay ở Loạn Ma Vực, ai không biết Bạch Tôn có một đầu cấp tám đỉnh phong Yêu Long làm sủng vật. Hơn năm trăm trượng hắc long bay trên trời, không kiêng nể gì đêm thủng khoá đại trận, đây chính là đặc trưng của Bạch Tôn nha.
Bạch Tôn vô duyên vô cớ chạy đến Huyền Âm Châu để làm gì, chẳng lẽ thật đến tìm bọn họ báo thù.
"Tra! Đạo Vũ cung chủ, mau cử người tra cho ta hướng đi của Bạch Tôn!"
"Rõ!"
Thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả mọi người trong đại điện đều như ngồi trên bàn chông, lẳng lặng chờ đợi.
Chừng một canh giờ sau, Đạo Vũ cung chủ trở về, vẻ mặt như trút được gánh nặng nói:
"Bẩm báo điện chủ, Bạch Tôn giống như chỉ đi qua Huyền Âm Châu ta, mục đích của hắn tựa hồ là Hoang Châu!"
Nghe vậy, tất cả mọi người mới thở nhẹ một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc bị gỡ xuống.
Huyền Âm Vương thì dùng hai ngón tay gõ gõ bàn, lâm vào trầm tư:
"Mấy năm nữa, Man Hoang Cổ Vực sẽ mở ra, hiện tại đã có Tứ Hoang Điện chiến vệ phong toả quanh Hoang Châu, ngăn cản võ giả tuỳ ý đi vào. Bạch Tôn chạy tới Hoang Châu, chẳng lẽ cũng vì Man Hoang Cổ Vực?"
.......
Huyền Âm Châu, khoảng cách Huyền Âm Thành chừng ba ngàn dặm.
Trong một toà núi hoang nào đó, có một tiểu nữ oa chừng bảy tám tuổi mặc váy trắng đi chân trần, mái tóc trắng tinh như tuyết, đang một bên hái hoa dại, quấn thành vòng hoa, một bên hát bài ca dao ngọt ngào, nhắm tít mắt hướng về phương hướng của Hoang Châu mà đi.
Nàng đi cũng không nhanh, trên người càng không có một tia khí tức lưu động nào, nhưng mà hung thú ở trong núi hoang, lại nha nhao sợ hãi nàng như sợ hổ dữ vậy.
Bởi vì cũng chính là tiểu nữ oa thiên chân vô tà này, từng vừa cười tủm tỉm vừa đem tất cả hung thú ở trên núi đều đánh ngã, thực lực vô cùng khủng bố.
"Tiểu Trúc Trúc quá hung dữ, tiểu Mai Mai quá dong dài, Tiểu Cúc Cúc quá cổ hủ, Tiểu Lan Lan quá sĩ diện cãi láo...Vẫn là ta tự mình một người ra ngoài chơi vui hơn!"
"A, đây là nơi nào nhỉ...hả...người nọ thật là thơm! Thật muốn ngửi một cái!"
Tiểu nữ oa bỗng nhiên nhíu nhíu mũi quỳnh, ngẩng đầu hướng về phía bầu trời, có một đầu cự long đang bay qua, khuôn mặt nhỏ lộ ra một tia mê luyến.
"Lặng lẽ bám theo hắn!"
Tiểu nữ oa thì thào, mũi chân điểm nhẹ, thân thể của nàng lập tức hoá thành một đạo bạch quang, tan biến tại chỗ, chỉ để lại từng mảng bông tuyết trắng tinh.
Trên người nàng rõ ràng không có nửa điểm tu vi, nhưng tốc độ phi hành lại không thua gì ngũ phẩm Chân Vương.
.....
Trên bầu trời, Khương Ly đang ngồi xếp bằng cảm ngộ Tử Tinh Liệu Thương Thuật, đột nhiên ánh mắt của hắn ngưng tụ, quay đầu nhìn về phía sau.
Từ lúc đi vào Huyền Âm Châu chừng nửa ngày, hắn liền có cảm giác chính mình bị người theo dõi.
Nhưng tu vi của người theo dõi lại cực kỳ cổ quái, hoàn toàn không có bất kỳ tia khí tức tu vi nào, nhưng hết lần này đến lần khác, lại cho Khương Ly ẩn ẩn cảm giác một chút nguy hiểm.
Quỷ dị nhất chính là, người theo dõi hắn tựa hồ không có địch ý, ngẫu nhiên còn cố ý vui cười vài tiếng, như cố ý để cho Khương Ly phát giác được sự hiện diện của nàng.
Nàng ta theo dõi hắn, rốt cuộc có múc đích gì, có m·ưu đ·ồ gì?
"Hừ! Các hạ một đường theo dõi đến tận đây, còn không định hiện thân ư?"
"Ồ! Theo dõi ngươi không chỉ một mình ta? Còn có một người gọi là "các hạ" sao?"
Trong bụi cây chợt truyền ra một tiếng kinh hô giòn tan, tiếp theo một tiểu nữ oa tóc bạc hiện thân mà ra, trên đầu nàng đội một cái vòng hoa bện từ hoa dại.
"Không có ai nha! Cái người tên "các hạ" núp ở chỗ nào? Ai nha nha, có thể giấu diếm được cảm giác của ta, thật là lợi hại. Phải biết ngay cả am hiểu tàng hình nhất tiểu Cúc Cúc đều không thể giấu diếm được cảm giác của ta đây này!"
Tiểu nữ oa vèo một cái, lẻn lên trên thân cây, như con khỉ nhỏ ngó trái ngó phải, như đang tìm kiếm người ẩn nấp, nhưng căn bản không phát giác được người nào khác...ngược lại thuận tay hái mấy quả dại trên cây hái xuống, cắn một ngụm.