Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 184: Đế Quân Lại Trốn Rồi
Có thể đạt tới quân vị ngũ đẳng Địa Hành, tối thiểu cũng là tứ phẩm Chân Vương cường giả, hơn nữa từng chém g·iết vô số Kiếp Dân, tích luỹ vô số công lao.
Nếu tiến về Tứ Hoang Điện nhậm chức, tất nhiên sẽ thu được địa vị cực kỳ cao thượng, đủ để thống lĩnh một chi quân đoàn lớn.
Cho nên gã Tứ Hoang Chiến Vệ kia cực kỳ cung kính, không còn dám ngăn cản hai người bọn họ đi vào.
"Ta cũng muốn tiến vào Hoang Châu!"
Khương Ly thản nhiên nói, đồng thời lấy ra Tứ Hoang Lệnh của mình.
"Thì ra là Hộ Pháp đại nhân, xin mời ngài cứ tự nhiên!"
Tứ Hoang Chiến Vệ nọ ngẩn người, sau đó vội vàng cung kính vươn tay nói ra, gã có cảm giác hôm nay chính mình vận khí nghịch thiên. Lại tuỳ tiện gặp được hai vị đại nhân vật, một vị là lục đẳng Hộ Pháp, một vị là ngũ đẳng Địa Hành.
Thẩm Phi gật gật đầu, thu hồi Tứ Hoang Lệnh, thân hình loé một cái biến mất tại chỗ.
Khương Ly hoá thành kim quang xuyên qua khoá vực kết giới, tiến vào Hoang Châu, lại không chú ý tới, phía sau lưng mình có một cái đuôi nhỏ lặng lẽ bám theo.
"A! Ta thật đói, đại ca ca chờ ta một chút, ta còn chưa ăn no!"
Một tiểu oa nhi tóc bạc đang ẩn núp ở trong hư không, thấp giọng hô lên, sau đó hoá thành bạch quang cũng xông qua khoá vực kết giới.
.......
Hồng Thiên Tuyết Vực là một toà Đế Cấp võ vực ở cực bắc của Đông Hoang.
Nơi đây bầu trời đỏ rực như máu, bên dưới mặt đất là vô biên tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh cực kỳ nên thơ.
Chỉ là lúc này, toàn bộ Hồng Thiên Tuyết Vực đã loạn thành một đoàn, trên bầu trời xuất hiện vô số đạo độn quang, xuyên xỏ bốn phía, như đang tìm kiếm thứ gì.
Bên trong một toà thành sừng sững giữa bạt ngàn gió tuyết, có bốn tên nữ tu từ trên bầu trời đáp xuống.
Bốn tên nữ tu này mỗi một người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, mái tóc trắng như cước, tu vi càng vô cùng khủng bố, đạt tới cấp bậc ngũ phẩm Chân Vương.
Bọn họ chính là bốn vị phó cốc chủ của Hồng Thiên Tuyết Cốc bao gồm:
Đông Trúc Chân Vương, Thu Cúc Chân Vương, Hạ Lan Chân Vương, Xuân Mai Chân Vương.
"Đáng c·hết! Vẫn chưa tra được tung tích của Đế Quân sao? Một đám phế vật!"
Đông Trúc Chân Vương vừa vào thành, lập tức giận dữ hướng phía đám đệ tử Tuyết Cốc quát lớn.
Tính tình của nàng, nổi danh hỏa bạo.
"Hừ! Ta sớm đã nói qua, trực tiếp đem Đế Quân nhốt lại, không có Huyền Băng Thần Quan áp chế, băng thể của Đế Quân tiến hoá tới bát chuyển là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Một khi chạy tới bên ngoài, không có băng chi lực bổ sung. Hậu quả quả thực không thể chịu đựng nổi! Hừ! Lần này nếu đem Đế Quân bắt trở về, ta phải đem nàng trấn áp xuống Băng Cung, không để nàng tiếp tục bỏ trốn!"
Hạ Lan Chân Vương nhíu mày nói.
"Hức hức hức..ta và Đế Quân tình như tỷ muội, nếu nàng vì không đủ băng chi lực bổ sung mà c·hết ở bên ngoài...Ta cũng không muốn sống rồi. Ba thước lụa trắng vì người mà c·hết, ta sẽ cùng c·hết với nàng!"
Thu Cúc Chân Vương khóc lóc ỉ ôi, một bộ đau lòng muốn c·hết để cho người ta nổi cả da gà.
"..."
Một mực ưa thích nói dai như giẻ rách Xuân Mai Chân Vương, hôm nay lại dị thường yên tĩnh, ôm lấy một quả cầu thuỷ tinh, trầm mặc không nói.
"Hức hức hức...Xuân Mai tỷ tỷ, sao ngươi không nói lời nào?"
Thu Cúc Chân Vương một bên gạt nước mắt, một bên thấp giọng hỏi.
"Ta đang tìm kiếm tung tích của Đế Quân. Lần trước sau khi Đế Quân được cứu trở về, ta đã lấy khí tức của nàng, luyện chế ra vật này phòng ngừa vạn nhất. Tuy rằng Đế Quân am hiểu che giấu khí tức, dung mạo cũng đã biến đổi rất nhiều, nhưng lúc trước ta rõ ràng cảm nhận được Đế Quân vẫn còn ở Đông Hoang. Mà giờ khắc này, lại không hề cảm giác được bất kỳ tia khí tức nào...chẳng lẽ nói..."
Nói đến đây, sắc mặt của nàng lập tức biến đổi, lộ ra vẻ ngưng trọng.
Ba gã Chân Vương còn lại cũng thần sắc biến ảo chập chúng.
"Mệnh bài của Đế Quân vẫn chưa tan vỡ, nói rõ nàng không nguy hiểm tới tính mạng! Cho nên rất có thể nàng đã tiến vào bí cảnh nào đó, hoặc là tiến vào Động Thiên giới bảo..."
"Hay là nàng lại bị người nào b·ắt c·óc bán làm đỉnh lô rồi...hức hức hức...Đế Quân số thật là khổ..."
Thu Cúc Chân Vương vừa mới nín khóc, nghe vậy, lần nữa oà lên khóc to.
Thời gian trước, Đế Quân cũng trốn ra ngoài, trên đường bởi vì băng thể không bổ sung kịp mà phản phệ, bị người bắt lấy, xem như đỉnh lô buôn bán.
Nếu không phải Lý Nhược Băng muội muội kịp thời cứu giúp, chỉ sợ nàng đã vạn kiếp bất phục...
Lần này nàng lại chạy ra ngoài, sinh tử khó liệu!
"Đáng c·hết! Truyền lệnh xuống toàn bộ Hồng Thiên Tuyết Vực, Chân Nhân trở lên toàn bộ xuất động, rà soát tất cả phạm vi của Đông Hoang, tìm về Đế Quân. Nếu Đế Quân có bất kỳ mệnh hệ gì, ta muốn bọn ngươi toàn bộ chôn cùng!"
Đông Trúc Chân Vương cao giọng gầm to, âm thanh vang vọng khắp Hồng Thiên Tuyết Cốc, khiến cho vô số võ giả run như cầy sấy.
.....
Hoang Châu.
Sau khi vượt qua màn sáng, Khương Ly không tiếp tục phi hành mà giả làm người bình thường đi bộ trên đường. Nhìn quang cảnh lạ lẫm bốn phía, hiện tại thời tiết lạnh lẽo, lâu lâu xuất hiện luồng gió lạnh từ phương bắc thổi xuống, hiển nhiên trời đã sắp vào mùa đông.
Đi thêm chốc lát, hắn chợt sững sờ.
Bởi vì hắn nhớ không nhầm, nồng độ thiên địa nguyên khí của Hoang Châu một mực vô cùng mỏng manh, so với Việt Quốc còn mỏng manh hơn nhiều.
Nhưng hôm nay, nồng độ thiên địa nguyên khí lại cực kỳ đậm đặc, so với nồng độ nguyên khí ở Huyền Âm Vực còn nồng đậm hơn vài lần.
Khương Ly nhíu mày, thần niệm nhẹ nhàng tản ra, bao phủ phương viên mấy chục dặm xung quanh.
Trong phương viên mấy chục dặm quả nhiên tồn tại một cái thôn xóm nhỏ, bên trong thôn xóm đa số vẫn là phàm nhân, nhưng so với hơn hai mươi năm trước, tu vi của những võ giả trong thôn xóm tăng lên rất nhiều.
Một cái xóm nhỏ nhân khẩu gần ngàn người, lại có vài vị Ngân Cốt võ giả.
Khương Ly tiếp tục đi về phía trước, chậm rãi tản ra thần niệm, dần dần hắn gặp được vài toà thị trấn của Hoang dân, nhân khẩu vượt qua vạn người, đều có Kim Thân cảnh toạ trấn.
Về phần từng toà Hoang Thành, có không ít Ngọc Mệnh cảnh, thậm chí ẩn núp cường giả của ngoại giới.
Có lẽ bởi vì thiên địa nguyên khí dày đặc hơn, nên số lượng cũng như chất lượng võ giả của Hoang dân theo đó mà gia tăng.
Đáng tiếc, Khương Ly đi qua mấy toà Hoang Thành lại căn bản không phát hiện ra bất kỳ Hoang dân nào đột phá Chân Nhân cảnh.
Xem ra, dù thiên địa nguyên khí kịch liệt tăng lên, nhưng nguyền rủa trên người Hoang dân vẫn chưa biến mất, dẫn đến không ai có thể đột phá Chân Nhân cảnh.
Trong đầu hắn không tự chủ nghĩ tới một người đệ tử mà mình thu nhận mấy năm trước, Lăng Hàn.
Năm đó, Lăng Hàn rời khỏi Tuyết Mai Thành lưu lạc Hoang Châu, tìm kiếm con đường đột phá cho dân tộc mình.
Cũng không rõ, hắn đã thành công hay chưa.
Sau đó, hắn lại nghĩ tới một vị cố nhân khác, chính là Độc Cô Duy Thiên. Hơn hai mươi năm trước, Độc Cô Duy Thiên cùng Tiểu Tước cùng tiến vào Hoang Châu, muốn tìm kiếm truyền thừa của tổ tiên y, Độc Cô Bại Thiên.
Cũng không rõ, y đã tìm đã tìm thấy truyền thừa chưa.
"Hoàng đạo nhân nói, chín năm nữa, Man Hoang Cổ Địa sẽ mở ra, trong Man Hoang Cổ Địa, có cơ duyên giúp ta đột phá Thiên Nhân đệ nhị cảnh. Man Hoang Cổ Địa rốt cuộc là địa phương nào?"
Ngay lúc Khương Ly đang thấp giọng thì thào, bên tai chợt vang lên một giọng nói:
"Man Hoang Cổ Địa, thực chất chính là Hoang Châu!"
Khương Ly nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang, lập tức phát hiện ra hai người đàn ông, một già một trẻ đang hứng thú nhìn chính mình.
Một già một trẻ nọ, Khương Ly nhận biết, chính là hai người hắn gặp được ở bên ngoài khoá vực đại trận.
Thanh niên đeo mặt nạ quỷ kia, còn sở hữu quân vị ngũ đẳng Địa Hành.
Thanh niên bắt gặp Khương Ly nhìn sang, liền ôm quyền nói:
"Tại hạ Diệp Phàm, gặp qua đạo huynh, không biết tôn tính đại danh của đạo huynh là gì?"
Khương Ly nghe đến cái tên này, thần sắc lộ ra vẻ cổ quái, chắp tay hoàn lễ:
"Ta tên là Bạch Phàm!"
"Đạo huynh chẳng lẽ là một trong Ngoại Vực Thất Tôn, Bạch Tôn?"
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
Khương Ly không mặn không nhạt đáp:
"Bạch Tôn sao? Xem như thế đi!"