Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 215: Kẻ Thù Gặp Nhau Đỏ Cả Mắt

Chương 215: Kẻ Thù Gặp Nhau Đỏ Cả Mắt


Từng đạo từng đạo thanh khí từ trong cửa đá tuôn ra chảy vào tâm thần thế giới của Khương Ly, giúp tu bổ tâm thần thế giới rách nát tàn tạ của hắn.

Giờ khắc này, Khương Ly mở bừng hai mắt, trong mắt thanh mang chói sáng như liệt nhật, thanh mang nồng đậm hơn lúc trước mấy chục lần

Giờ khắc này, Khương Ly nổ nát cánh cửa của đệ nhị Thiên Môn tiến vào cảnh giới Thiên Nhân đệ nhị trọng.

Giờ khắc này, toàn bộ thiên địa của Man Hoang xuất hiện một cỗ thanh khí tràn vào trong cơ thể mọi sinh linh, khiến cho tất cả sinh linh đều cảm giác thần thanh khí sảng.

Xa xa bên ngoài Hoàng Tuyền Tuyết Cốc, trên một toà tuyết sơn, Diệu Mặc đang muốn lẻn vào Hoàng Tuyền mê cung, chợt la bàn trong tay y khẽ chuyển động.

Y bỗng dưng có một loại cảm giác quen thuộc, nội tâm nao nao, lại không biết chuyện gì xảy ra, thân thể lập tức hoá thành vô số hắc vụ, biến mất tại chỗ.

Nếu chân chính Hắc Diệu Đế Quân ở đây có lẽ sẽ phát giác ra trong thiên địa lần nữa sinh ra một gã Thiên Nhân đệ nhị cảnh. Nhưng Diệu Mặc chỉ là nguyên thần thứ hai, căn bản không phân biệt được.

Toàn bộ bốn mươi chín toà Hoang Địa của Man Hoang, có chín đầu Đế cảnh Hoang Thú, ba vị nhân tộc Đế Quân toạ trấn ba toà Hoang Địa là Hắc Tuyết, Thiên Trần và Sơn Hải cũng không biết được, ở trong Man Hoang, có người mở ra Thiên Nhân đệ nhị môn.

Chỗ sâu của Man Hoang Cổ Địa, trong một toà cung điện tối tăm không ánh sáng, trên một toà Vương Toạ, một lão giả thân hình khô gầy tong teo như khô lâu đang nghiêng đầu ngủ say, đột nhiên mở ra hai mắt, đôi mắt đỏ rực như máu, sau đó lão nhân lần nữa đóng mắt lại, thì thào:

"Thiên Nhân nhị trọng...Man Hoang..."

Cường giả ở Man Hoang không ai phát giác được, không có nghĩa là địa phương khác không người biết.

Toàn bộ Tứ Hoang tổng cộng có năm gã nhân tộc lão quái cảm ứng được, bao gồm cả Trường Tang đạo nhân.

Nam Hoang Yêu tộc, Yêu Linh chi địa, có tổng cộng bốn gã Yêu Tộc đại năng sinh ra cảm ứng.

Bên dưới Cổ Ma Uyên chỉ có hai người cảm ứng được, bao gồm Sâm La Đại Đế và gã Ma Tổ bị trấn áp ở dưới đệ nhất Ma Sơn.

Toàn bộ Hoang Cổ Giới, cũng chỉ có lác đác mấy vị đại năng như thế biết rõ, trong thiên địa, lại một lần nữa sinh ra một gã Thiên Nhân đệ nhị cảnh cường giả

Đáng tiếc, bọn họ chỉ có thể từ trong sự biến hoá của thiên địa, phát giác được một tia cảm ứng, lại vô pháp phán đoán người nọ là ai, mở ra đệ nhị môn ở đâu.

Nếu võ giả mở ra Thiên Nhân đệ nhất môn, có lẽ còn có dấu vết mà lần theo, Đế cảnh cường giả trở lên, dùng thủ đoạn đặc biệt có khả năng truy tung đến. Nhưng mở ra Thiên Nhân đệ nhị môn, lại cơ hồ không có bất kỳ dấu vết nào, càng không cách nào suy tính ra.

Ánh mắt Khương Ly khẽ đảo qua Trần Thụ, chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lấy Thiên Nhân đệ nhị cảnh nhãn lực của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy một hạt giống nằm yên vị ở trung tâm Trần Thụ vốn đã héo rũ.

Người bình thường nhìn thấy hạt giống nọ, sẽ không phát hiện được điều huyền diệu ở bên trong, coi như Khương Ly lúc trước, cũng không cách nào hiểu được sự quý giá của hạt giống.

Nhưng hiện tại, dùng Thiên Nhân Pháp Mục của Thiên Nhân đệ nhị trọng, Khương Ly dường như có thể xuyên thủng hết thảy hư huyễn trên thế gian, nhìn ra sự bất phàm của nó.

"Vật này vô cùng quý giá, không thua gì hạt giống của Kiến Mộc Thần Thụ"

Kiến Mộc Thần Thụ chính là gốc Tử Thụ mà Khương Ly gieo trồng ở trong Lạc Thần Giới.

Ban đầu, Khương Ly không biết, nhưng sau khi nghiên cứu sách cổ ở Lan Nhược Tự, hắn cuối cùng tìm ra lai lịch của Tử Thụ.

Kiến Mộc Thần Thụ còn gọi là Thế Giới Thụ, một ngày trưởng thành có thể chống đỡ một phương đại thiên thế giới, thân cành của nó, có thể dùng để luyện chế Tiên Thiên Linh Bảo.

Bản thân Kiến Mộc Thần Thụ càng là Tổ Thụ cấp bậc Khai Thiên.

Mà hạt giống của Trần Thụ, nếu không quá bất ngờ, thì hẳn cũng là bảo vật cấp bậc Khai Thiên.

Khương Ly phất tay, từ trong thân cây móc ra một hạt giống, phong ấn lại ném vào Đỉnh Lô Hoàn

Thời điểm hắn lấy đi hạt giống, Trần Thụ cũng triệt để héo rũ, mất đi tất cả sinh cơ.

Mục đích của hắn tới Tuyết Cốc, gần như đạt được, tiếp tục ở lại đây, đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào.

Thu hồi xong hạt giống, hắn đưa mắt nhìn về phía Tử Hà tiên tử đang hôn mê bất động trên mặt đất, nâng tay thục giục thần thông, đem nàng tỉnh lại.

Thương thế của Tử Hà tiên tử tương đối nặng, dù sao Quảng Hàn tiên phi là từ trong thức hải của nàng trọng sinh mà ra, đem thức hải của nàng hầu như đánh nát.

Chưa trực tiếp ngã xuống đã là phúc ba đời!

Khương Ly ngồi xổm xuống trước người nàng, vươn tay xoa xoa cái trán của Tử Hà tiên tử, chỉ cảm thấy da thịt nàng trắng nõn trơn mịn, mang theo một cỗ mùi thơm của xử nữ, nhưng căn bản không thể khiến cho Khương Ly có bất luận ý niệm xấu xa nào.

Hắn lại không phải bầy sắc lang trong Đông Ly Liêu Thiên Quần, chẳng hề có nửa điểm mấu chốt.

Khương Ly thúc giục Tử Tinh Liệu Thương Thuật, đem thức hải của Tử Hà tiên tử hơi chữa trị.

Chừng mười hơi thở sau, Tử Hà tiên tử ưm một tiếng, từ từ tỉnh lại, nàng vừa mở đôi mắt đẹp ra liền chứng kiến Khương Ly đang xoa nắn đầu của mình, dù cho tu hành nhiều năm, khuôn mặt vẫn không nhịn được mà đỏ lên.

"Bạch...Bạch đạo hữu, ngươi đang làm cái gì? "

"Đang cứu tính mệnh của ngươi!"

Khương Ly thản nhiên nói, đồng thời thu tay về.

Tử Hà tiên tử nghe vậy mới yên tâm phần nào, nhưng nội tâm có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân sờ lên trán.

Mặc dù nàng đã quên mất đoạn trí nhớ liên quan đến Diệp Trần, nhưng vẫn nhớ rõ, chính mình suýt chút nữa vẫn lạc ở nơi đây.

Nghe nói Khương Ly cứu giúp chính mình, Tử Hà tiên tử thở dài một tiếng, trịnh trọng ôm quyền, thấp giọng nói.

"Bạch đạo hữu cứu được tánh mạng của th·iếp thân, th·iếp thân ghi nhớ kỹ, nếu ngày sau cần giúp đỡ điều gì, ngươi có thể đến Quảng Hàn võ vực tìm ta, th·iếp thân nhất định toàn lực tương trợ, báo đáp ân tình hôm nay!"

Khương Ly tuỳ ý gật đầu, hắn cũng không trông cậy vào nàng giúp mình cái gì.

Đang muốn xoay người rời khỏi Tuyết Cốc, chợt ánh mắt hắn khẽ ngưng tụ, nhìn về một phương hướng không có người lạnh lùng nói.

"Các hạ là ai! Chỉ là một tên Chuẩn Đế lại dám để lộ sát cơ với bổn toạ, ngại mình sống quá lâu rồi?"

Khương Ly nói xong, hừ lạnh một tiếng, không gian trong thiên địa hung hăng run rẩy, nổ nát.

Từ trong hư không, một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu đen đi ra, không ai khác chính là nguyên thần thứ hai của Hắc Diệu Đế Quân, Diệu Mặc!

Ánh mắt Khương Ly quét qua Diệu Mặc vài lượt, nội tâm loé lên.

Người này mặc dù là Chuẩn Đế, lại mang cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Cảm giác nguy hiểm kia không đến từ bản thân y, mà là từ rất nhiều thần thông bảo mệnh mà y nắm giữ.

Hơn nữa, chẳng biết vì sao, từ trên người đối phương, Khương Ly ngửi được một cỗ khí tức vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Tử Hà tiên tử cũng khẽ giật mình, hiển nhiên, nàng không biết nơi đây lại ẩn giấu một gã Chuẩn Đế.

Bên ngoài Tuyết Cốc, Thương Ngô và Hoàng Cân Lực Sĩ vội vã đuổi vào, xấu hổ nhìn Khương Ly.

Nếu không phải Khương Ly hừ lạnh, đem Diệu Mặc từ trong hư không kéo ra ngoài, bọn họ tuyệt đối không biết, lại có người tại dưới mí mắt của mình xông vào Tuyết Cốc.

Mất mặt, quá mất mặt!

Hai tên Cổ Chi Đế Quân như bọn họ canh gác ngoài Tuyết Cốc, lại để cho một tên Chuẩn Đế âm thầm lẻn vào.

Nếu như ở đây có một khối đậu hủ, bọn họ thật muốn đâm đầu lên trên đậu hủ mà c·hết đi.

"Hừ! Ngươi hỏi ta là ai, lão phu còn muốn hỏi ngươi là ai! Ngươi, không phải bản tôn định ra quân cờ, ngươi không phải Vân Thiên Tuyệt! Kẻ giác tỉnh Kiếp Huyết vì sao là ngươi?"

"Thì ra là thế, lão phu hiểu được, trên người ngươi còn có Vân Thiên Tuyệt sau khi vẫn lạc lưu sát ý, là ngươi chém g·iết Vân Thiên Tuyệt!"

Diệu Mặc lạnh lùng nhìn Khương Ly, lời của y lập tức khiến Khương Ly âm thầm cả kinh.

Chính mình vận dụng Chưởng Vị Nhân Quả câu đi nhân quả của Vân thị Kiếp Sứ, trên thế gian này, hẳn là không còn ai nhớ tới đối phương mới đúng.

Người trước mặt càng trực tiếp nói ra ba chữ Vân Thiên Tuyệt, hiển nhiên trí nhớ của y còn không bị xoá đi.

Xem ra chính mình tu luyện Diệt Nhân Quả vẫn chưa đến nơi đến chốn!

Khương Ly thở dài.

Phía đối diện, Diệu Mặc giống như nghĩ tới điều gì, không thể tin nhìn Khương Ly.

"Thì ra là ngươi! Ngươi là Khương Ly, là kỳ hồn thứ mười của Mệnh Chi Kỳ Bàn! Chính là ngươi chặt đứt nhân quả của bản tôn, tránh thoát bản tôn tính kế!"

Nghe đến câu này, trong lòng Khương Ly lập tức bộc phát ra sát cơ ngập trời.

Vô số ký ức ùa về trong đầu, hắn rốt cuộc biết được người trước mặt là ai!

"Là ngươi! Ngươi, đáng c·hết!"

Kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt, Khương Ly không nói hai lời, gầm lớn một tiếng, thân hình hoá thành kim quang ầm ầm đánh tới.

Chương 215: Kẻ Thù Gặp Nhau Đỏ Cả Mắt