Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 217: G·i·ế·t Diệu Mặc, Hắc Diệu Chi Thương

Chương 217: G·i·ế·t Diệu Mặc, Hắc Diệu Chi Thương


Không chút do dự, Diệu Mặc vỗ túi trữ vật lấy ra một tấm thẻ ngọc, cầm chặt trên tay.

Thẻ ngọc vừa xuất hiện, Khương Ly lập tức nội tâm phát lạnh, cảm giác được một tia nguy cơ chưa từng có.

Trong thẻ ngọc hiển nhân cất giấu một kích của Chân Đế.

Vật này chính là do Hắc Diệu Đế Quân tốn hao tinh lực chế tạo ra, ban tặng cho Diệu Mặc làm át chủ bài bảo vệ tính mạng.

Sau khi lấy ra thẻ ngọc, khuôn mặt Diệu Mặc mới hơi trấn định, lạnh lùng nhìn Khương Ly:

"Tiểu bối, thành thành thật thật theo lão phu phản hồi Hắc Diệu Đế Vực, nếu không, lão phu chỉ có thể trước tiên chém g·iết ngươi, sau đó rút ra Kiếp Niệm trở về phục mệnh!"

Khương Ly hừ lạnh, Hắc Diệu Đế Quân thân là thất phẩm Chân Đế, một kích của y, rất có khả năng khiến hắn trọng thương.

Nhưng trọng thương thì đã sao!

Nếu thả Diệu Mặc trở về, báo tin cho Hắc Diệu Đế Quân, đến khi đó tình cảnh của hắn mới thực sự gay go.

Lập tức, nội tâm của Khương Ly âm thầm đưa ra quyết định, Thần Ma Yêu Kiếp bốn hệ tu vi đồng loạt được khởi động, Trừu Hồn Cổ Thuật bị hắn thúc giục đến cực điểm.

Khí tức của Khương Ly bắt đầu tăng vọt, trong thời gian ngắn đạt tới lục phẩm trung kỳ, Cổ Thần Chân Thân mở ra hoá thành năm mươi trượng cự nhân, khí tức trên người hắn lần nữa tăng vọt, đạt tới lục phẩm đỉnh phong.

"Cái gì!"

Diệu Mặc cả kinh, không nói hai lời hung hăng đem thẻ ngọc bóp nát.

Chân Đế một kích là thủ đoạn bảo mệnh của y, vốn dĩ y không muốn tuỳ tiện đem ra sử dụng, nhưng Khương Ly đã biểu hiện ra khí thế như vậy, nói rõ hôm nay cả hai chỉ sợ không c·hết không thôi.

"G·i·ế·t!"

Thẻ ngọc vỡ nát, sau lưng Diệu Mặc chợt dâng lên một vầng mặt trời màu đen vô cùng tà ác.

Nháy mắt, mặt trời màu đen nổ nát hoá thành vô số hắc viêm, ẩn chứa hắc ám tịch diệt, giống như muốn đem vạn vật đều thôn phệ.

"Hắc Diệu Chỉ!"

Khương Ly trầm mặc, hắn từng có cơ hội nhìn thấy Loạn Thiên Vương vận dụng Hắc Diệu Chỉ, tự nhiên biết rõ chỉ pháp này lợi hại như thế nào.

Vô số hắc viêm biến ảo ra ngón tay dài ngàn trượng, tà khí lẫm nhiên, hướng về phía của Khương Ly mà nhấn xuống.

Bên trên cự chỉ kia quấn đầy hắc viêm, hắc viêm này cũng không phải hoả diễm chân chính mà là do hắc diệu chi lực biến ảo thành.

Cự chỉ mang thao vô biên hắc diệu chi lực, trong khoảng khắc tràn ngập khắp phá giới thông đạo, tức khắc phá giới thông đạo lung lay hầu như muốn sụp đổ.

"Hừ! Không nghĩ ngươi lại biết tới Hắc Diệu Chỉ, nếu đã biết, vậy thì c·hết đi!"

Diệu Mặc cười gằn, dưới cái nhìn của y, Khương Ly chắc chắn phải c·hết.

Hắc Diệu Đế Quân thân là thất phẩm đỉnh phong, đánh ra một chỉ, coi như thất phẩm cường giả cũng không dám đón đỡ, huống chi là Khương Ly.

Khương Ly không nói gì, gầm lớn một tiếng, tế ra Luyện Huyết Đỉnh ngăn chặn trước người, đồng thời vận dụng Đa Trọng Niệm Thuẫn Quyết, Bất Diệt Kim Thân, sau đó gọi ra vạn viên tử tinh che phủ cơ thể.

Lần này, hắn gầu như vận dụng hết thảy thủ đoạn phòng ngự.

Nhưng Hắc Diệu Chỉ không hổ là chỉ pháp thành danh của Hắc Diệu Đế Quân, chỉ mang đánh tới, càng đem Luyện Huyết Đỉnh bắn bay ra ngoài.

Hắc viêm giống như kịch độc, xì xì đem Niệm Giáp cùng Bất Diệt Kim Thân đốt trụ, Hắc Diệu chi lực chui vào trong cơ thể Khương Ly, muốn ô nhiễm đạo hạnh của hắn, may mắn bị Phần Thiên Ma Hoả đẩy lui ra ngoài.

Mặc dù vậy, Khương Ly vẫn trọng thương bay ngược về sau, phun máu tươi phè phè.

Trừu Hồn Cổ Thuật mất đi tác dụng, khí thế của hắn chậm rãi rớt xuống, chỉ còn tam phẩm hậu kỳ.

Vẻn vẹn bị Hắc Diệu chi lực nhập thể trong giây lát, liền bị gọt mất một cảnh giới nhỏ, Hắc Diệu Chỉ quả thực quá mức đáng sợ.

May mắn Khương Ly da dày thịt béo, thủ đoạn rất nhiều, mới miễn cưỡng ngăn trở một chiêu này, đổi là lục phẩm Chân Đế khác, mặc dù không c·hết cũng trọng thương hấp hối, hơn nữa không chỉ bị gọt mất một tiểu cảnh giới đơn giản như vậy.

"Ngươi lại không c·hết!"

Diệu Mặc trợn mắt há mồm, toàn bộ Đông Hoang, có thể chính diện đón đỡ Hắc Diệu Chỉ của bản tôn cũng không nhiều, Khương Ly vậy mà làm được.

Mặc dù hiện tại hắn đã bị trọng thương rất nặng, tu vi còn rớt xuống một cảnh giới nhỏ, nhưng át chủ bài trong người y cũng đã dùng hết. Lấy thực lực của bản thân, Diệu Mặc không cho rằng chính mình có khả năng cầm xuống Khương Ly, thậm chí trong lòng dần dần sinh ra một tia sợ hãi.

"Kẻ này rất tà môn, không nên cùng hắn triền đấu, vẫn nên nhanh một chút phản hồi Hắc Diệu Đế Vực!"

Diệu Mặc nuốt một ngụm nước bọt, vừa muốn bỏ chạy, liền phát hiện Khương Ly đột nhiên vươn tay, giống như thi triển một loại thần thông.

Man Hoang thiên địa giống như bị rút mất thứ gì đó, rất nhanh thứ kia liền tràn vào trong người Khương Ly. Thân thể của hắn vốn dĩ bị hắc hoả thiêu đốt cháy sém, lộ cả xương trắng, bỗng nhiên lấy tốc đột cực nhanh hồi phục như cũ.

"Đáng c·hết! Kẻ này lại nắm giữ loại thần thông nghịch thiên như vậy!"

"Đị nhanh, chậm thì sinh biến!"

Diệu Mặc cả kinh vươn tay vỗ ngực, phun ra một ngụm tinh huyết, cả người hoá thành hắc vụ liều mạng độn về phía trước.

"Muốn đi? Đã muộn!"

Khương Ly hừ lạnh, một bên vận dụng thần thông Cửu Tức Phục Khí chữa trị thương thế, đồng thời thân hình hoá thành kim quang, nhanh chóng đuổi theo.

Chín hơi thở vừa đi qua, thương thế của Khương Ly đã hoàn hảo như ban đầu, đại giá chính là tu vi Cổ Thần rớt xuống một cảnh giới nhỏ.

Cùng lúc đó, Diệu Mặc nội tâm phát lạnh, phát hiện Khương Ly đã xuất hiện trước mặt mình, nâng quyền hướng đầu của y đánh tới.

Một quyền của Đế cảnh thể tu sao mà lợi hại, Diệu Mặc không còn thần thông bảo mạng, căn bản không ngăn cản được.

Đầu lâu của y trực tiếp bị Khương Ly đánh nổ, máu tươi cùng óc văng tung toé.

Một đạo nguyên thần nho nhỏ cuốn lấy túi trữ vật từ trong thân thể không đầu của Diệu Mặc phá không mà ra, cuống quýt chạy trốn.

Thời khắc này, Diệu Mặc vô cùng hoảng sợ.

Y đường đường là nguyên thần thứ hai của Hắc Diệu Đế Quân, tu vi Chuẩn Đế, địa vị cao thượng, đã bao giờ gặp phải tình cảnh khốn đốn như vậy.

"Không được! Họ Khương tiểu nhi quá nghịch thiên, phải đem tin tức này báo cho bản tôn, để hắn tự mình ra tay, đem kẻ này chém g·iết phòng ngừa hậu hoạn!"

Nguyên thần của Diệu Mặc lầm bầm nói, độn tốc càng nhanh, gần như bay ra khỏi phá giới thông đạo.

Nhưng ngay lúc vừa định thoát khỏi phá giới thông đạo, bỗng nhiên phát giác, nguyên thần của mình bị cố định giữa không trung.

Tiếp theo, toàn bộ từ trên bầu trời, xuất hiện một cái vòng xoáy, cùng với đó một cái dây câu từ trong vòng xoáy võng xuống, móc lấy nguyên thần y.

Thời khắc này, nguyên thần của Diệu Mặc không thể động đậy, mặc cho móc câu kia đem mình câu lên, đồng thời, từng đạo từng đạo nhân quả quanh người y bị vô tình chặt đứt.

....

Hắc Diệu Đế Vực, một cái hố đen khổng lồ kéo dài trăm dặm, che kín bầu trời.

Hắc Diệu Đế Quân ngồi ở giữa không trung, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Ban nãy, lão phát hiện ra có người đem nhân quả của Vân Thiên Tuyệt cùng mình chặt mất, lão phải huỷ mất một quân cờ, mới có thể bảo trụ được nhân quả.

"Thủ đoạn cùng người nọ cực kỳ giống nhau. Ngươi rốt cuộc là ai, lại khăng khăng muốn chống đối lại lão phu?"

Hắc Diệu Đế Quân gằn giọng, ánh mắt lạnh lẽo, đối với kẻ năm lần bảy lượt p·há h·oại kế hoạch của mình, lão hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng lão cũng không hề liên tưởng đến Khương Ly, bởi vì có thể chặt đứt nhân quả của một gã Cổ Chi Đế Quân, nhất thiết phải là Đế cảnh cường giả trở lên, đồng thời am hiểu Nhân Quả chi đạo.

Nhân vật như vậy, toàn bộ Tứ Hoang cũng không có mấy người.

Đột nhiên, Hắc Diệu Đế Quân đứng dậy, gầm lớn:

"Muốn c·hết, lại dám động thủ với nguyên thần thứ hai của lão phu!"

Lời vừa dứt, thân hình của lão đã nổ bắn mà ra, hướng về một phương hướng mà lao tới.

Có điều, lúc lão vừa chạy tới nơi thì phá giới thông đạo cũng vừa lúc khép lại.

Hắc Diệu Đế Quân đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Diệu Mặc vốn dĩ được chia tách từ nguyên thần của lão, hiện tại Diệu Mặc ngã xuống, Hắc Diệu Đế Quân cũng gặp trọng thương.

Muốn lần nữa tu bổ nguyên thần, tối thiểu phải mất mấy vạn năm.

"A a a a đáng c·hết, đáng c·hết, đáng c·hết!"

"Là ai...ngươi rốt cuộc là ai....lão phu xin thề coi như đem Đông Hoang đào sâu ba thước, cũng phải đem ngươi rút hồn lột da!"

Hắc Diệu Đế Quân tức giận gầm lớn, một thân khí thế ầm ầm tràn ra, đem núi non bốn phía san bằng.

Chương 217: G·i·ế·t Diệu Mặc, Hắc Diệu Chi Thương