Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 218: Kiếp

Chương 218: Kiếp


Phát tiết xong một trận, Hắc Diệu Đế Quân mới hít sâu một hơi, không cam lòng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đã không còn nhìn tới bất kỳ biểu lộ nào, toàn bộ cảm xúc tiêu cực đã hoàn toàn biến mất.

Diệu Mặc đ·ã c·hết, không nên vì c·ái c·hết của y mà làm r·ối l·oạn kế hoạch.

Thứ khiến lão đau đầu nhất chính Vân Thiên Tuyệt bị người gạt bỏ, chủ hồn của Vận Chi Kỳ Bàn mà lão dự định cũng theo đó không còn, đại đạo của lão lần nữa bị người ngăn trở, hơn nữa còn là cùng một người.

"Chủ hồn của Vận Chi Kỳ Bàn, lão phu dự định ba người, hai người đ·ã c·hết, chỉ còn một người cuối cùng. Lần này, lão phu phải tự mình ra tay mới có thể đảm bảo vạn vô bất thất!"

Hắc Diệu Đế Quân thì thào, thân hình hoá thành hắc vụ biến mất tại chỗ.

....

Hoàng Tuyền Tuyết Cốc, Khương Ly toàn lực vận dụng Túng Địa Kim Quang xông ra khỏi phá giới thông đạo, thở phào một hơi.

Ban nãy, thời điểm hắn vận dụng thần thông Diệt Nhân Quả chém g·iết nguyên thần của Diệu Mặc, lần phát giác một cỗ sát cơ khoá chặt lấy mình, đang nhanh chóng tiến gần cửa thông đạo.

Hiển nhiên là Hắc Diệu Đế Quân đã đuổi đến.

May mắn hắn chạy nhanh, thoát khỏi thông đạo, nếu không để Hắc Diệu Đế Quân đuổi kịp, vậy thì phiền toái.

Tiếp theo, Khương Ly cùng đám Tử Hà tiên tử dẹp đường trở về thành Tuyết Mai.

Lúc mấy người Khương Ly trở về, sắc trời đã tối.

Bên trong Khương phủ, Thương Ngô, Hoàng Cân Lực Sĩ Quân Vô Tà đều đứng ở trong đình viện, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Trong không khí, mùi thuốc s·ú·n·g bốc lên ngùn ngụt.

Trước đại sảnh, ba nữ Xích Tuyết, Vũ Như Yên, Hạ Tuyết Đình đứng cạnh nhau, cảnh giác nhìn Tử Hà tiên tử.

Dù sao, Tử Hà tiên tử xinh đẹp như vậy, ngực lớn eo thon, tu vi lại cao, chính là mối hoạ lớn.

Ngược lại tiểu nữ nhi một bên gặm kẹo đường, khuôn mặt nhỏ giống như hiếu kỳ bảo bảo đánh giá Tử Hà tiên tử.

Đối với ánh mắt hiếu kỳ của tiểu nha đầu, Tử Hà tiên tử cũng không để ý.

Ánh mắt nhìn lướt qua Khương Ly đang ngồi nhắm mắt ở trên chủ vị, sau đó ngồi xuống lấy ra Cửu Hoa Nguyệt Lộ Hoàn, vận hành chu thiên bắt đầu chữa thương.

Trong đầu chẳng biết tại sao lại hiện lên đoạn thời gian ngắn ngủi quen biết Khương Ly.

Lúc đầu mới gặp hắn ở trên thuyền hoa trong thành Tuyết Mai, nàng không thèm nhìn Khương Ly một mắt, nhưng lúc Khương Ly một quyền đánh lùi Thương Ngô lão quái, nàng rốt cuộc nhìn thẳng hắn, nhưng cũng không có bao nhiêu cảm tình.

Sau đó gặp lại Khương Ly, nàng cùng hắn cùng nhau tiến vào Hoàng Tuyền mê cung, thời khắc nguy nan được Khương Ly ứng cứu.

Lại về sau ở trong Tuyết Cốc, Khương Ly lại cứu nàng một lần.

Nàng đối với Khương Ly, ngoại trừ lòng cảm ơn ra, còn có một chút tâm tư khác biệt.

Lúc này, trên chủ vị, Khương Ly rốt cuộc mở mắt ra, tu vi lẫn nữa hồi phục lại tam phẩm đỉnh phong, trên người nhiều thêm một tia thâm bất khả trắc.

Đám Xích Tuyết đồng loạt vui mừng nhìn sang.

Về phần tiểu nữ nhi trực tiếp hoan hô một tiếng, nhảy tới trong ngực hắn.

"Phụ thân, thương thế của ngươi thế nào rồi?"

"Đã được chữa trị!"

Khương Ly cười ôn nhu, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nhíu mày nhìn về phía ngoài đại sảnh.

Chẳng biết tại sao, gió tuyết vốn đã sắp tiêu tan, đêm nay lại trở nên dày đặc.

Hắc Diệu Đế Quân mang đến cho hắn bất an vừa biến mất, nhưng nỗi bất an mới lại tiến đến.

....

Hoàng Tuyền mê cung, trong một toà cung điện cổ lão, Long Hoàng ngồi một mình trên vương toạ dáng vẻ buồn bực.

Chính mình tân tân khổ khổ bồi dưỡng Cửu Thải Hoang Xà mấy vạn năm, sắp đến lúc hưởng dụng lại bị người bắt mất, y không buồn bực mới lạ.

Long Hoàng tâm tình phiền muộn lấy ra linh tửu, ý đồ mượn rượu giải sầu.

Trong mắt sương mù lờ đờ, bên tai Long Hoàng chợt truyền tới tiếng cười lạnh. Tiếng cười vừa truyền tới, Long Hoàng khẽ giật mình, lập tức tỉnh rượu.

"Ngao...Ngao Bái, ngươi đến Hoàng Tuyền Hoang Địa làm gì?"

Long Hoàng đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn lão nhân vừa xuất hiện ở dưới đại điện.

" Lão phu tới đây là để truyền lệnh của Khổng Tước Minh Đế. Mau cùng ta đi tới Khổng Tước Hoang Vực"

"Minh Đế triệu hoán bản Hoàng làm gì?"

Long Hoàng nhíu mày, Khổng Tước Mình Đế là cường giả mạnh nhất trong chín đầu Đế cảnh Hoang Thú ở Man Hoang Cổ Địa, tu vi từ lâu đã đạt tới Đế Cảnh đỉnh cao.

"Ngươi đi ra ngoài nhìn xem tuyết trên trời, phải chăng rơi càng dày hơn rồi."

Nghe xong lời ấy của Ngạo Bái, Long Hoàng lập tức đi ra đại điện, ngẩng đầu lên trời, liền thấy đầy trời tuyết trắng, lập tức chấn động.

"Làm...làm sao có thể! Minh Đế chẳng lẽ định khởi động toà trận pháp kia? Không phải nói, toà trận pháp kia không thể khởi động sao?"

"Đúng vậy! Mấy năm nay, Minh Đế toàn lực nghiên cứu toà trận pháp đó, miễn cường có thể phát huy ba thành trận lực. Nhưng ba thành trận lực, cũng đã đủ để huyết tế Man Hoang."

"Cửa vào của Thiên Hoang Cổ Cảnh liền nằm ở trong Man Hoang, chỉ cần hiến tế Man Hoang liền có thể mở ra Thiên Hoang Cổ Cảnh, Hoang Thú bộ tộc chúng ta sẽ không cần bị vây ở nơi c·hết tiệt này. Nghe nói, bên trong Thiên Hoang Cổ Cảnh có thông đạo nối liền với Chân Giới. Chỉ cần tiến vào, chúng ta có thể một lần nữa trở thành Chân Giới chi dân"

"Hôm nay, cái Man Hoang này, ai cũng không vào được, ai cũng không ra được!"

Ngao Bái tàn nhẫn cười nói, toà trận pháp mà bọn họ nhắc tới chính là Thái Cổ Nghịch Trần Trận mà Kiếp Niệm Chi Chủ từng ban cho Man Hoang. Sau khi Man Hoang g·ặp n·ạn, Vân thị tan biến, Thái Cổ Nghịch Trần Trận rơi vào trong tay bộ tộc Hoang Tước.

Vân Thiên Tuyệt từng có ý đồ đoạt lấy trận pháp, huyết tế Man Hoang, tỉnh lại thập đại Hoang Tổ.

Mà Hoang Thú bộ tộc cũng muốn huyết tế Man Hoang nhằm mở ra Thiên Hoang Cổ Cảnh, trở về Chân Giới.

Một ngày trận pháp khởi động, chín thành chín sinh linh của Man Hoang, bao gồm Hoang thú, Hoang dân, nhân tộc, yêu tộc...đều tuyệt diệt.

....

Tuyết, càng rơi xuống càng lớn. Một đêm này, trong thành Tuyết Mai, tổng cộng có chín mươi tên phàm nhân vì lạnh quá mà b·ất t·ỉnh, cũng may không có n·gười c·hết cóng.

Đây tự nhiên là bởi vì thành Tuyết Mai có đông đảo hoang tượng thủ hộ, cũng có đám cường giả ngoại tu như Khương Ly dùng thuật pháp xua tan hơi lạnh.

Nhưng kiếp tai đêm nay, đối với tuyệt đại đa số Hoang Thành, vẻn vẹn chỉ là bắt đầu.

Toàn bộ Man Hoang, số lượng phàm nhân c·hết cóng đêm nay, không biết có bao nhiêu, khó có thể đếm rõ.

Hoang dân c·hết cóng bởi tuyết lạnh, sẽ trực tiếp hoá thành Hoang Thú.

Từng toà Hoang Thành, Hoang Trấn, lúc nửa đêm bị Hoang Thú phá hủy, ngay cả thành Tuyết Mai cũng bị thú triều công kích mấy lần.

Bọn người Tử Hà tiên tử đều mang thương thế, yên lặng chữa thương. Còn lại những người khác thì leo lên tường thành, phòng vệ thú triều.

Tiểu nữ nhi trắng đêm không ngủ, làm bạn đám Xích Tuyết, làm bạn Hoang dân thủ thành.

Bọn họ sống ở đây gần mười năm, đã sớm đem thành Tuyết Mai làm nhà của mình, tự nhiên không cho phép nó bị hủy diệt.

Trong mắt đám Hoang dân mà nói, ba nữ chính là cường giả tuyệt đỉnh, huống chi còn có tiểu nữ nhi bên cạnh tương trợ, căn bản không sợ thú triều.

Nhưng đêm nay, tiếng trống trận cơ hồ chưa từng ngừng qua.

Vô số Hoang thú như phát điên, không s·ợ c·hết xông về phía tường thành.

Khương Ly chắp tay đứng ở trên bầu trời của thành Tuyết Mai, thần niệm tản ra bốn phía, trong bóng tối bảo vệ mọi người, ánh mắt càng ngày càng nghiêm nghị.

Đầy trời gió tuyết, mang cho hắn một loại cảm giác bất an, giống như t·ai n·ạn sắp ập đến, liền trong không khí đều có một tia áp lực.

Toàn bộ Man Hoang Cổ Địa cũng chỉ có lác đác mấy vị nhân tộc cường giả phát giác ra loại áp lực này mà thôi.

Đáng tiếc, coi như ba vị Chân Đế thủ hộ ba toà Hoang Địa, cũng không biết trận gió tuyết đêm nay mang ý nghĩa gì, bao gồm cả Khương Ly.

Khương Ly phất tay triệu hoán ra Ô Thiên Phong, để gã thay mình bói một quẻ.

Ô Thiên Phong gật đầu, vươn tay túm lấy một bông tuyết, lấy ra vỏ rùa, bắt đầu thôi diễn, cuối cùng mở miệng phun ra một chữ.

"Kiếp!"

"Kiếp!"

Khương Ly nhíu mày, muốn hỏi cụ thể hơn, Ô Thiên Phong lắc lắc đầu, bản thân gã chỉ biết sắp tới có một hồi đại kiếp, cụ thể là gì, gã không rõ.

"Có ta ở đây, coi như thật xuất hiện đại kiếp, thành Tuyết Mai cũng không b·ị t·hương tổn mảy may. Nhưng những nơi khác của Man Hoang Cổ Vực, chỉ sợ khó bảo toàn"

Khương Ly thở dài khe khẽ.

Chương 218: Kiếp