Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 230: Thấy Trấn Nguyên
"Nướng hổ, nướng hổ..."
Khương Ly thì thào, liếm liếm môi vài cái.
Chỉ là không ngờ, ngay lúc Khương Ly dự định săn g·iết hổ vằn, thì hổ vằn kia cũng có ý tưởng giống hắn.
Hổ vằn nguyên bản đang ngủ, phát hiện Khương Ly vừa đến, liền lập tức mở ra hai mắt, lom đom nhìn hắn.
Nó thế nhưng là một đầu cấp năm yêu tôn, thực lực ở trong mấy trăm dặm Ngũ Lĩnh Sơn mặc dù không quá mạnh, nhưng cũng xem như bá chủ một phương, hiện tại có nhân loại tiến vào lãnh địa của nó, chẳng phải là đồ ăn dâng tận miệng hay sao?
Hổ vằn chưa từng gặp qua Khương Ly, cũng không biết hắn là chủ nhân của Lạc Thần Giới.
Có thể khiến nó kiêng kỵ, ngoại trừ mấy vị đại yêu ở trong núi ra, còn là năm đầu tiểu ma vương, thường xuyên lên núi khi dễ nó mà thôi.
Nhân loại trước mắt, không hiện ra tu vi, hẳn là một phàm nhân sinh sống ở phía bên kia sông đi.
Ăn một tên phàm nhân, nghĩ đến hẳn là không người biết được!
Thế là hổ vằn đứng dậy, gầm lớn một tiếng, hùng hổ xông tới.
Có điều, nó còn chưa kịp cắn đứt đầu Khương Ly, đã bị một tát đánh văng ra xa.
Sau đó, hổ vằn bị Khương Ly lột da, dùng thanh gỗ xiên dọc, bắc lên giá nướng.
Khương Ly một bên dùng Phần Thiên Ma Hoả nướng hổ, một bên bôi lên gia vị, chốc lát sau, thịt hổ đã bị nướng đến vàng óng, phát ra mùi thơm nức mũi.
Khương Ly lấy ra Diệt Trần Kiếm, cắt một miếng thịt hổ, ném vào trong mồm, nhai ngấu nghiến sau đó lắc lắc đầu.
"Không ngon như thịt hổ mà hồi bé ta ăn, thịt hổ không giống, cũng hoặc là tâm cảnh không giống!"
Mặc dù mở miệng chê bai, nhưng một con hổ to bằng gian nhà, bị Khương Ly nhanh chóng ăn sạch, ngay cả xương cốt cũng không chừa.
Trong cơ thể, thần thông Vạn Vật Vi Thực vận chuyển, thịt hổ nháy mắt đã bị tiêu hoá hoàn toàn, khí huyết của hắn, tăng lên một tia, nhưng cảm giác đói bụng, càng thêm mãnh liệt.
"Quái lạ, ta rõ ràng ăn nguyên một con hổ, nhưng lại càng đói..."
Khương Ly nhíu mày, thần niệm tản ra, quét quanh toàn bộ Lạc Thần Giới.
Hiện tại diện tích của Lạc Thần Giới tương đối rộng rãi, bên trong nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú, nhưng hắn có cảm giác, coi như ăn sạch bầy yêu ở trong Lạc Thần Giới, cũng không thể khiến hắn no bụng.
"Không cần tai hoạ nơi đây! Thử ra ngoài săn bắt Hoang Thú xem sao!"
"Hoang Thú..."
Khương Ly thì thào.
Cơ thể Hoang Thú bởi vì ẩn chứa Kiếp Huyết lực lượng, máu thịt ô uế bẩn thỉu, khiến cho người ta buồn nôn, ngoài ra trong máu của chúng còn ẩn chứa Hoang độc, cho nên bất kể là Hoang dân hay võ giả nhân loại, đều sẽ không đem Hoang thú làm thức ăn.
Mà Khương Ly hiện tại, căn bản chẳng quan tâm vấn đề trên, hắn chỉ cần no bụng là được.
Thế là Khương Ly lắc người rời khỏi Lạc Thần Giới, sau đó trực tiếp bay ra thành Tuyết Mai, hướng về phía một cái sinh môn khác mà bay đi.
"Phụ thân, ngươi đi đâu?"
Bên dưới thành vang lên tiếng hô thất thanh của tiểu nữ nhi.
"Phụ thân đi kiếm ăn!"
Khương Ly đáp một tiếng, thân hình đã biến mất tại chỗ.
"Kiếm ăn?"
Tiểu nữ nhi gãi gãi đầu, chẳng lẽ phụ thân cũng tiến hoá thể chất, nên đói bụng.
Thời khắc này, Khương Ly đã tiến vào một mảnh đại lục, lập tức, bắt gặp một bầy Hoang thú đang đuổi g·i·ế·t mấy tên võ giả nhân tộc.
Hắn không nói hai lời sà xuống, thần niệm tràn ra, đem hết thảy Hoang thú đều đập choáng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của đám võ giả nhân tộc.
Đem gần ba trăm con Hoang Thú lột da, bắc lên bếp nướng, ăn như hổ cuốn.
"Ợ!"
Gần nửa canh giờ, hắn mới đem toàn bộ Hoang Thú ăn xong, có điều, dưới bụng vẫn như cũ truyền tới cảm giác đói nôn nao.
Tiếp tục, Khương Ly không dừng lại, liên tục xuyên việt từng toà sinh môn, chỉ cần gặp phải Hoang Thú liền bắt lấy, ăn sạch.
Cứ như thế, hắn đã chạy qua ba mươi toà sinh môn, ăn gần một vạn đầu Hoang Thú, cảm giác đói bụng mới hơi hoà hoãn.
Mà Khương Ly kinh ngạc phát hiện, tu vi Cổ Thần vừa mới đột phá tứ tinh sơ kỳ, thoáng cái đã đạt tới tứ tinh trung kỳ.
Sinh mệnh cổ thụ tăng lên một khoả, tu vi luyện thể, khoảng cách đột phá Niết Bàn lục trọng hậu kỳ chỉ còn chừng một phần ba.
Nếu tiếp tục ăn như vậy, tu vi của hắn chẳng mấy chốc sẽ tăng vọt.
Chỉ là, giống như ăn quá nhiều, dẫn đến cơ thể hắn có cảm giác no nê, muốn ăn nữa, cũng ăn không vào.
Thần thông Vạn Vật Vi Thực tựa hồ tiến vào thời gian làm lạnh, không thể tiếp tục phát động.
"Được rồi! Nên quay về đột phá tứ phẩm!"
Khương Ly thì thào, chuẩn bị người đầu trở về, bỗng nhiên thân thể sững lại, thần niệm cảm ứng được điều gì.
Ở bên trong một toà tử môn phía xa, Khương Ly cảm giác được một đạo khí tức khá quen.
Không cách nào cảm giác rõ ràng, cũng không cách nào biết được tình hình bên trong chỗ tử môn kia, bởi vì lực lượng của Phong Thiên Tiên Chiếu, khiến cho không gian vặn vẹo, thần niệm cũng bị ngăn cách.
Nhưng hắn có thể mơ hồ phát giác ra, cỗ khí tức kia giống như đã thấy qua ở chỗ nào.
Người nọ hẳn là một vị Đế Quân từng tham dự trận chiến với Loạn Thiên Vương ở Cực Đan Đế Vực mười mấy năm trước.
Bấy giờ, bên trong tử môn, sắc mặt của Trấn Nguyên Đế Quân vô cùng khó coi, lúc trước, lão cùng Thiết Huyết Đại Đế và Chưởng Tình Đại Đế đối chiến năm gã Đế cảnh Hoang Thú, kéo lấy trọng thương xông vào trong cửa đá, không nghĩ tới lại tiến vào một chỗ tử môn.
Bên trong tử môn, sát trận trùng trùng điệp điệp, Trấn Nguyên Đế Quân mặc dù là Cổ Chi Đế Quân, thực lực mạnh mẽ, nhưng ứng phó với đủ loại nguy cơ, đã sớm dầu hết đèn tắt.
"Thần niệm...là khí tức của nhân tộc cường giả!"
Sắc mặt của Trấn Nguyên Đế Quân lập tức chấn động.
Có thể dùng thần niệm xuyên qua cửa đá của Phong Thiên Tiên Chiếu, tối thiểu cũng phải là Thần Niệm đệ tam cảnh cường giả.
Mà cường giả nắm giữ thần niệm mạnh mẽ như vậy, thực lực chỉ sợ không yếu, rất có khả năng là một vị Nhân tộc Đế Quân.
"Khí tức của người này vô cùng lạ lẫm. Nhưng tám phần mười là một vị Đế Quân, không nghĩ tới ngoại trừ ba người chúng ta ra, còn có một vị Đế Quân khác ẩn nấp ở trong Man Hoang Cổ Địa!"
Giờ khắc này, Trấn Nguyên Đế Quân đã trọng thương hấp hối, tuỳ thời có thể ngã xuống.
Lão do dự chốc lát, liền đưa ra quyết định, tản ra thần niệm cầu khẩn:
"Nếu đạo hữu là nhân tộc Đế Quân, mời tới đây cứu lão phu một mạng. Lão phu Trấn Nguyên là đương đại Đông Hoang Thập Đế, hiện tại đang bị vây khốn ở trong hung trận, nguy cơ sớm tối, nếu đạo hữu trợ giúp ta thoát khốn! Lão phu nhất định sẽ có thâm tạ!"
Chỉ là Trấn Nguyên Đế Quân vừa nói xong câu này, đạo thần niệm kia đã biến mất.
Trong mắt lão có một tia chờ mong, lại có một chút bất đắc dĩ.
Chờ mong tên nhân tộc Đế Quân kia sẽ đến cứu mình.
Bất đắc dĩ đó là lão không biết thân phận của đối phương, cũng không chắc chắn người nọ chịu tới cứu mình.
Hung trận ở trong tử môn vô cùng khó đối phó, bình thường Đế Quân mấy ai chịu mạo hiểm cứu một người xa lạ.
"Chỉ mong người nọ chịu tới cứu viện lão phu...."
Trấn Nguyên Đế Quân cười khổ nói.
Bên ngoài sinh môn, Khương Ly thu hồi thần niệm, âm thầm suy tư.
Hắn rốt cuộc biết được vị Đế Quân bị vây khốn ở trong tử môn là ai, đúng là một trong Đông Hoang Thập Đế, Trấn Nguyên Đế Quân.
Nhất là thời khắc chuẩn bị thu hồi thần niệm, hắn nghe được lời cầu cứu của Trấn Nguyên Đế Quân, hiển nhiên tình cảnh của đối phương không quá lạc quan.
Trấn Nguyên Đế Quân nghe đồn là một vị Đế Quân cực kỳ cổ lão, tu vi thất phẩm Chân Đế, thực lực sâu không lường được.
Dùng thực lực của đối phương cũng không thể thoát khỏi hung trận, nói rõ tử môn tất nhiên hung hiểm vạn phần.
Cử chỉ sáng suốt nhất, đó là không đi cứu viện Trấn Nguyên Đế Quân, trước tiên đột phá tứ phẩm, lẳng lặng thủ hộ thành Tuyết Mai.
Chỉ là Khương Ly có thể nghe ra, thời điểm Trấn Nguyên Đế Quân nói lời cầu cứu, khí tức cực kỳ suy yếu, hiển nhiên tính mạng sắp lâm vào nguy kịch.
Đối phương rơi vào trong hung trận, hẳn phải c·h·ế·t rồi, mới bất đắc dĩ cầu cứu hắn.
Khương Ly cùng đối phương không hề thân thuộc, cũng chẳng có giao tình gì đáng nói, không cần thiết liều mạng trợ giúp đối phương.
Nhưng Trấn Nguyên Đế Quân thân là Đông Hoang Thập Đế, mang trọng trách lớn, nếu ngã xuống ở đây, sẽ khiến cho lực lượng của Đông Hoang giảm đi rất nhiều.
"Mà thôi, có thể cứu giúp Trấn Nguyên Đế Quân hay không, tạm thời chưa đề cập tới, thử nghiên cứu toà tử môn kia một chút rồi hẵng nói!"
Khương Ly thì thào, đạp không mà lên, xuất hiện ở phía trước cửa tử môn.