Chương 234: Sát Lục Hương Hoả, Thí Thánh Thiên Hoang Kiếm
"Nếu không, chúng ta cứu bọn họ!"
Quảng Hàn tiên phi có chút không đành lòng nói.
"Được!"
Khương Ly gật đầu, ống tay áo cuốn một cái, đem cả toà đại lục phá toái kia nâng lên giữa không trung, tránh đi không gian phong bạo.
Đám Hoang dân trong thành bỗng cảm thấy thiên địa xoay chuyển, nhao nhao sợ hãi tuyệt vọng.
Nhưng sau khi phát hiện là Khương Ly cứu bọn họ, cả đám lập tức cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống trên mặt đất, hướng về phía Khương Ly thành tâm lễ bái.
Bọn họ cảm kích ân cứu mạng của Khương Ly, nội tâm vô cùng thành kính.
Một lần quỳ bái càng trực tiếp chuyển hoá thành hương hoả, tuy rằng chỉ một tia lại chân thật rơi vào trong tay hắn.
Một tia hương hoả này, bao gồm mấy trăm đạo tơ nhỏ, là từ mấy trăm người lễ bái mà hình thành, cực kỳ yếu ớt, căn bản không có tác dụng gì với Khương Ly.
Chỉ là, để hắn kinh ngạc, đó là bên trong mấy trăm đạo tơ mỏng, lại xuất một đạo màu huyết hồng.
Đạo hương hoả màu huyết hồng nọ, ẩn chứa lực lượng hương hoả, so với những đạo hương hoả bình thường gấp ngàn lần, chỉ có điều, Khương Ly lại không cách nào hấp thu.
Hương hoả, không chỉ dùng để tu luyện, còn có thể dùng để thi triển thần thông.
Đạo hương hoả màu huyết hồng này, không cách nào hấp thu, càng không cách nào dùng để thi triển thần thông, cũng không biết có tác dụng gì.
"Hả! Đây là sát lục hương hoả!"
Quảng Hàn tiên phi đứng ở bên cạnh Khương Ly, nheo mắt nhìn chằm chằm hương hoả màu huyết hồng trong tay hắn, thấp giọng thì thào.
Âm thanh của nàng rất bé, nhưng Khương Ly vẫn nghe được.
Ánh mắt của hắn lập tức ngưng lại.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sát lục hương hoả, nhưng lúc trước, hắn từng đọc qua về thứ này.
Gần mười năm trước, lúc còn ở Lan Nhược Tự, Khương Ly nghiên cứu kinh sách mà Trường Tang đạo nhân thu thập, trong đó có một cái điển tịch ghi chép về sát lục hương hoả.
Hương hoả bình thường, sinh ra từ tín ngưỡng, mà sát lục hương hoả, thì sinh ra từ lòng thù hận.
Sát lục hương hoả không cách nào tăng lên tu vi của tu hành giả, chỉ có một công dụng duy nhất đó là dùng để g·i·ế·t người.
Hơn nữa, còn phải g·i·ế·t người mà hương hoả chỉ định.
Khương Ly cầm chặt sát lục hương hoả trong tay, mở ra Thiên Nhân Pháp Mục, rất nhanh liền nhìn ra nguồn gốc của đạo hương hoả này.
Đó là một thanh niên gầy yếu chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
Thanh niên quỳ gối ở dưới thành trì.
Trong mấy trăm Hoang dân ở trong thành, sau khi được cứu, chỉ có gã trong mắt không có lòng cảm ơn, mà chỉ có bi phẫn cùng hận ý.
Hận ý kia không nhằm vào Khương Ly, mà là nhằm vào những kẻ hại gã lưu lạc đến tình cảnh hôm nay.
Khương Ly phất tay áo, đem thanh niên kia cuốn tới trước người, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người đối phương.
Thanh niên nọ sợ run lẩy bẩy, e ngại Khương Ly thần thông quảng đại, căn bản không dám ngước đầu lên nhìn hắn mà quỳ rạp tại chỗ, cả người co rúm.
"Trong lòng của ngươi có thù hận?" Khương Ly nhàn nhạt hỏi.
"Không có...không có..."
Thanh niên sợ hãi lắp bắp hô.
"Ta muốn nghe lời nói thật."
Giọng điệu của Khương Ly vẫn cực kỳ nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho thanh niên nọ cảm giác trầm trọng đến ngạt thở.
Thanh niên gầy yếu chẳng dám giấu diếm, chợt ngẩng đầu lên nhìn hằm hằm trời xanh, lộ ra hận ý.
Gã hận là hận ông trời bất công, hận thiên địa sinh ra kiếp nạn, hận những kẻ khiến mình rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
"Khởi bẩm tiên sư, trong lòng tiểu nhân thật sự có thù hận!"
"Tiểu nhân hận ông trời bất công, đoạt lấy tính mạng một nhà già trẻ của ta!"
"Mẫu thân của ta mới sáu mươi ba tuổi, cả đời đối xử với mọi người hiền lành ôn hoà, nhưng ông trời lại khiến nàng c·h·ế·t dưới miệng Hoang thú!"
"Con ta vừa mới hai tuổi, cũng ở ngay trước mắt ta, bị một đạo cuồng phong màu đen xé thành mảnh vỡ!"
"Tiên sư thần thông cái thế, cầu tiên sư thay ta báo thù, thay vô số Hoang dân gặp nạn báo thù!"
Thanh niên gầy yếu nói đến đây, nước mắt lưng tròng, liên tục hướng về phía Khương Ly dập đầu.
Trong lòng gã thù hận, là hận kẻ đã huyết tế Man Hoang, cho nên mới sẽ sinh ra sát lục hương hoả.
Mà một đạo sát lục hương hoả này, có thể dùng để chém g·i·ế·t kẻ đã huyết tế Man Hoang.
"Được rồi! Ngươi lui ra đi!"
Khương Ly phất tay áo, đem thanh niên kia đưa về trong thành, không hề đề cập tới chuyện thay gã báo thù.
Kẻ mà thanh niên nọ căm hận, là chín tên Đế cảnh Hoang thú huyết tế Man Hoang.
Khương Ly tự hỏi, lấy năng lực của mình hiện tại, căn bản không đủ khả năng giúp gã báo thù, tự nhiên sẽ không nhận lời lung tung.
Hắn tu luyện là Nhân Quả Chi Đạo, nên hiểu hơn ai hết, một khi chính mình nhận lời của đối phương, liền lập tức sinh ra nhân quả, nếu không thể trả xong nhân quả này, tất sẽ ảnh hưởng tới con đường tu đạo của hắn ngày sau.
Vì vậy, nhất thiết không thể hứa hẹn lung tung.
Khương Ly thở dài khe khẽ, đem hương hoả chi lực phong tồn vào trong hộp ngọc, sau đó mang theo toà đại lục phá toái này, hướng về phía trước mà bay đi.
Trên đường đi, hắn ngẫu nhiên sẽ gặp được một ít Hoang dân nhờ Hoang Sứ liều mình che chở mà sống sót.
Những người sống sót nọ, hoặc là mấy trăm, hoặc là mấy ngàn, cứ như thế, vượt qua chừng ba mươi toà sinh môn, Khương Ly đã cứu được gần vạn Hoang dân.
Đám Hoang dân được hắn cứu vớt, mỗi lần đều hướng về phía Khương Ly lễ bái tạ ơn, cũng sinh ra hương hoả.
Tuyệt đại đa số đều là tín ngưỡng hương hoả, lâu lâu mới có một sợi sát lục hương hoả.
Có thể sinh ra sát lục hương hoả, đều là người oán hận trời xanh, oánh hận hung thủ huyết tế Man Hoang.
Cũng có người khấu đầu, cầu xin Khương Ly giúp Hoang dân báo thù, đối diện với những lời thỉnh cầu ây, Khương Ly chỉ trầm mặc không đáp.
Nhìn thảm cảnh của bọn họ, hắn tuy rằng không đành lòng, nhưng lại không thể nhận lời, bởi vì thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, không phải hắn hiện tại có khả năng chống lại.
Vượt qua năm mươi toà sinh môn, Khương Ly cứu vớt hai vạn Hoang dân, thu được hai mươi tám đạo sát lục hương hoả.
Vượt qua tám mươi toà sinh môn, Khương Ly cứu vớt ba vạn Hoang dân, thu được ba mươi ba đạo sát lục hương hoả.
Một trăm hai mươi, một trăm năm mươi, hai trăm toà sinh môn...
Khương Ly mang theo toà đại lục, lần lượt xuyên qua từng toà từng toà sinh môn.
Hắn không thể giúp Hoang dân báo thù, chỉ có thể tận lực cứu vớt càng nhiều Hoang dân càng tốt.
Thời gian chuyển dời, số lượng dân chúng trong thành càng ngày càng nhiều, cơ hồ đứng đầy đường.
Mỗi lần Khương Ly cứu vớt một nhóm nạn dân, vô số Hoang dân sẽ thành kính lễ bái, cảm tạ ân cứu mạng của hắn.
Đối với những người phàm tục như bọn họ, huyết tế Man hoang là một hồi tận thế, mà Khương Ly thì chính là chúa cứu thế.
Lúc trước, Hoang dân thờ phụng Hoang Tổ, tin tưởng Hoang Tổ sẽ phù hộ cho Hoang dân, nhưng hôm nay, Man Hoang sụp đổ, tín ngưỡng ấy cũng tuỳ theo đó mà biến mất.
Hiện tại, trong mắt tất cả Hoang dân, Khương Ly so với Hoang Tổ càng thêm đáng kính ngưỡng, đáng tôn kính.
Trong toà thành nhỏ, đã có gần mười vạn Hoang dân, mà sát lục hương hoả trong tay Khương Ly, cũng đã có gần nghìn đạo.
Đáng tiếc, những sát lục hương hoả này đều quá yếu ớt, căn bản chẳng có tác dụng gì.
Khương Ly từng ở Lan Nhược Tự đọc qua điển tịch ghi chép về sát lục hương hoả.
Muốn sử dụng sát lục hương hoả, cần phối hợp với khí linh mới được.
Hắn trầm tư chốc lát, phất tay gọi ra năm tên tiểu nha đầu, dặn dò vài câu, tiếp theo đem gần nghìn đạo sát lục hương hoả truyền cho các nàng.
Chừng nửa khắc sau, năm tiểu nha đầu đồng thời đem sát lục hương hoả hấp thu hoàn toàn, đồng thời ngưng tụ ra một thanh hương hoả tiểu kiếm lúc hư lúc thật, chỉ dài gần một tấc.
Hương hoả tiểu kiếm ẩn chứa gần ngàn đạo sát lục hương hoả, có điều uy năng lại chả ra sao, nhiều nhất có thể chém g·i·ế·t Kim Thân cảnh võ tu, không mang lại quá nhiều tác dụng.
Trong lúc Khương Ly đang âm thầm thất vọng, thì Quảng Hàn tiên phi ở bên cạnh khẽ giật mình, nhìn chằm chằm tiểu kiếm, ánh mắt lộ ra một vệt dị sắc, như có điều suy nghĩ.
Nhìn thái độ của nàng, Khiếp Ly nhíu nhíu mày hỏi:
"Ngươi nhận ra thứ này?"
Quảng Hàn tiên tử lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Thời Thượng Cổ, có một thế lực gọi là Âm Phủ, Âm Phủ cung phụng một thanh cổ kiếm tên Thí Thánh Thiên Hoang Kiếm vô số năm, mười vạn năm trước, ta từng đi qua Âm Phủ một lần, từ phía xa nhìn thấy Thí Thánh Thiên Hoang Kiếm, thanh kiếm kia cùng thanh tiểu kiếm này hơi tương tự..."
"Như vậy sao?"
Khương Ly thì thào, cúi đầu nhìn kỹ tiểu kiếm, tuy rằng hắn không quá xem trọng uy năng của nó, lại âm thầm cảm giác tiểu kiếm có chút huyền diệu.
Nếu có đầy đủ sát lục hương hoả, năm tiểu nha đầu có lẽ có thể ngưng tụ ra một thanh hương hoả chi kiếm, có thể chém g·i·ế·t Đế Quân cũng không biết chừng.