Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 248: Bát Thế Hoang Tổ
Trong một toà sinh môn ở xa xa, có một toà đại lục lơ lững giữa không trung, đúng là toà đại lục mà thành Tuyết Mai toạ lạc.
Trên bầu trời, Thương Ngô, Quân Vô Tà liên tiếp ra tay, không ngừng thúc giục thần thông, tiến công Huyết Hồn hung thú.
Hai người bọn họ từng là Cổ Chi Đế Quân, thi triển thần thông cực kỳ huyền diệu, nhưng căn bản không thể thương tổn tới Huyết Hồn hung thú nửa phần.
Đám Tử Hà tiên tử cùng mấy ngàn võ giả được Khương Ly cứu vớt lúc trước, cũng đang phối hợp với bọn Thương Ngô vây công Huyết Hồn hung thú. Chỉ là nhân số tuy nhiều, lại không thể làm gì được nó.
Một màn này, quá mức quỷ dị, đầu Huyết Hồn hung thú kia giống như miễn dịch hết thảy công kích.
Phía trên đại lục, Quảng Hàn tiên phi khuôn mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, nhìn một màn chém g·iết trước mặt, âm thầm kinh hãi.
Lúc toàn thịnh, tu vi của nàng là cửu phẩm Đại Đế, nhãn lực vô cùng kinh người, lại không nhìn ra lai lịch của Huyết Hồn hung thú, cũng không rõ vì sao đối phương lại miễn dịch hết thảy thương tổn.
Giờ khắc này, nàng bởi vì quá độ sử dụng lực lượng, tàn thần bị cắn trả nghiêm trọng, khí tức suy yếu giống như ngọn nến sắp tắt, không cách nào tham chiến.
Nửa ngày trước, Khương Ly vì đoạt lại nguyên thần của tiểu nữ nhi mà mang theo đại quân Hoang Thú rời khỏi thành Tuyết Mai. Trước khi rời đi, hắn hạ lệnh cho nàng, để nàng liều mạng cắn trả, toàn lực mang theo đại lục phi hành.
Mệnh lệnh vớ vẩn kia, nàng đương nhiên không muốn chấp hành, Quảng Hàn tiên phi làm sao sẽ vì Khương Ly mà cam lòng tự tổn?
Đáng tiếc, trong thân thể của nàng tồn tại Kiếp Cấm, tự hành khống chế thân thể, chấp hành mệnh lệnh của hắn.
"Đáng c·hết, toàn lực nâng đại lục phi hành nửa ngày, nguyên thần của bản cung bị cắn trả rất nặng, đã vô pháp điều động chân nguyên!"
"Đều do mệnh lệnh ngu xuẩn của tiểu d·â·m tặc kia!"
"Tiểu d·â·m tặc kia vẫn chưa làm xong việc ư? Vì sao còn chưa trở lại, tốt nhất đừng có c·hết ở bên ngoài..."
Quảng Hàn tiên phi sợ Khương Ly ngã xuống, nguyên nhân chủ yếu là vì Kiếp Chủ c·hết mất, Kiếp Nô cũng c·hết theo.
Nếu Khương Ly c·hết, nàng cũng xong đời.
Nàng và Khương Ly không có chút cảm tình gì, tự nhiên sẽ không quan tâm đến an nguy của hắn.
Nơi đây, chân chính lo lắng tới an nguy của hắn chỉ có bốn nữ Xích Tuyết, Vũ Như Yên, Hạ Tuyết Đình và Tử Hà tiên tử mà thôi.
....
"Thúc thúc, ngươi ở nơi nào, không biết ngươi có an toàn không?"
"Thúc thúc, vì sao ngươi còn chưa trở lại, đầu Huyết Hồn hung thú kia thật đáng sợ, không ai có thể tổn thương nó, có lẽ chỉ có ngươi, mới có thể đem nó chém g·iết, cứu vớt chúng ta!"
Hạ Tuyết Đình đối với Khương Ly, gần như tín nhiệm đến mù quáng. Tu vi của nàng thấp kém, kiến thức không nhiều, không thể phán đoán ra thần thông mạnh yếu.
Có điều, nàng thấy rõ, mười vạn võ giả ở nơi đây liên thủ, đều không thể làm gì đầu Huyết Hồn hung thú nọ.
Nhưng Hạ Tuyết Đình tin tưởng, chỉ cần Khương Ly trở về liền có thể tiêu diệt Huyết Hồn hung thú, cứu vớt tất cả mọi người, giống như trước đây, nhiều lần cứu vớt nàng.
Trong mắt Hạ Tuyết Đình, Khương thúc thúc luôn không gì không làm được.
"Phu quân,bao giờ ngươi mới trở lại!"
Xích Tuyết một bên chiến đấu, một bên mong ngóng nhìn về phía sau.
Được ở bên Khương Ly, cũng trở thành thê tử của hắn, dù hôm nay c·hết đi, cũng mãn nguyện.
"Khương đạo hữu, nếu như ta c·hết đi, ngươi sẽ đau lòng sao?"
Vũ Như Yên si ngốc nhìn lên bầu trời, trong đầu, không tự chủ hồi tưởng lại từng màn kỷ niệm cùng Khương Ly quen biết.
Một năm đó, nàng và Tuyết Vương lưu lạc ở Thất Lạc Huyền Giới, bị người của Hợp Hoan lão tổ hạ độc thủ, được Khương Ly cứu giúp.
Kể từ lần hương diễm năm ấy, nàng đã quyết tâm, cả đời này trừ Khương Ly ra, sẽ không gả cho người khác.
Một năm đó, nàng lần nữa gặp lại Khương Ly ở Yến quốc, lần thứ hai được hắn cứu mạng, từ ngày ấy đến nay một mực ở bên cạnh hắn.
Một năm đó, nàng cùng Khương Ly ngộ đạo ở Hoang Châu, thân phận của nàng là thê tử của hắn, nhưng thân phận này, lại là giả.
Suốt gần mười năm ở Hoang Châu, trở thành thê tử của Khương Ly, mặc dù cả hai chưa chính thức viên phòng, nhưng Vũ Như Yên đã quen với thân phận của mình.
Nếu hôm nay nàng c·hết đi, hắn sẽ đau lòng mà rơi lệ sao, hẳn là có đi, nàng không biết, đầu đầu ưu tư, hoá thành tiếng thở dài.
Tử Hà tiên tử không ngừng huy động ánh trăng, tiến công vào chỗ hiểm của Huyết Hồn hung thú, nhưng đáng tiếc, tất cả công kích của nàng đều không ngoại lệ, trực tiếp xuyên qua thân thể của đối phương, không cách nào tạo thành thương tổn thực chất.
Đầu Huyết Hồn hung thú này miễn dịch với hết thảy thương tổn, làm cho nàng dần dần sinh ra một cảm giác vô lực.
"Nếu Khương đạo hữu ở đây, có lẽ có biện pháp đối phó với nó, hắn luôn luôn có thể tạo bất ngờ!"
Chẳng biết tại sao, biết rõ trong lúc chiếm g·iết không thể phân tâm, nhưng Tử Hà tiên tử còn không tự chủ được nhớ tới Khương Ly.
Nhớ tới lúc trước Khương Ly mang theo thần sắc nghiêm nghị, vội vàng rời đi, trong con ngươi của nàng, không khỏi hiện lên một vệt lo lắng.
Nhưng vệt lo lắng nọ, lập tức bị tiếng thú rống bừng tỉnh, sau khi hồi phục tinh thần Tử Hà tiên tử cắn răng, tiếp tục huy động ánh trăng, tiến công Huyết Hồn hung thú.
Đáng tiếc, vẫn như cũ không thể thương tổn đến nó.
Huyết Hồn hung thú không hề b·ị t·hương, ngược lại bên phía nhân tộc võ giả lại không ngừng có người ngã xuống, t·hương v·ong càng ngày càng nhiều.
Trận chém g·iết này, cơ hồ trở thành Huyết Hồn hung thú đơn phương tàn sát.
Đợi đến khi võ giả ngã xuống chỉ còn năm vạn, tất cả bọn họ rốt cuộc lộ ra vẻ e ngại, không dám tiếp tục cùng Huyết Hồn hung thú giao thủ, muốn lùi lại.
Ngô Khoáng, Lý Mục cùng Bạch Phụng giờ phút này đầy mặt hối hận, nếu biết trước đầu Huyết Hồn hung thú kia quỷ dị như thế, bọn họ tuyệt đối sẽ không điều động Vấn Tình Chiến Vệ đi trợ giúp bầy tu ở thành Tuyết Mai.
Ngay từ đầu, Huyết Hồn hung thú phát hiện Hoang dân ở trong thành Tuyết Mai, một đường triển khai đuổi g·iết.
Ba người Lý Mục, Bạch Phụng, Ngô Khoáng vừa vặn mang theo mười vạn Vấn Tình Chiến Vệ đi ngang qua, gặp được hung thú chỉ sở hữu tu vi tứ phẩm đỉnh phong, liền quyết định xuất thủ cứu người.
Ai mà nghĩ tới, Huyết Hồn hung thú thần thông quỷ dị như vậy, có thể miễn dịch hết thảy thương tổn.
Kể từ đó, quần tu thực lực mạnh hơn, người cũng rất đông, lại không cách nào chiến thắng đối phương, thậm chí càng đánh t·hương v·ong càng thảm trọng.
"Rút lui! Con hung thú này quá mạnh mẽ, tiếp tục tái chiến, chỉ có thể tăng thêm t·hương v·ong!"
Lý Mục nghiến răng ken két nói với hai vị thống lĩnh khác.
Bạch Phụng và Ngô Khoáng nghe vậy, lập tức gật đầu đồng ý, bọn họ cùng hung thú giao chiến lâu như vậy, trên người đã trọng thương. nếu tiếp tục tái chiến, chẳng những Vấn Tình Chiến Vệ toàn quân bị diệt, mà chính bọn họ cũng có khả năng ngã xuống.
Ba người còn chưa hạ lệnh rút quân, đầu Huyết Hồn hung thú giống như nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, nhân tính hoá nở nụ cười lạnh, phát ra tiếng người:
"Ha ha, dị tộc võ giả, hiện tại mới muốn đi, không biết đã quá muộn rồi hay sao? Hôm nay, ai cũng không đi được! Tất cả bọn ngươi phải trở thành huyết thực của bản Tổ!"
Huyết Hồn hung thú nói xong, đột nhiên há miệng, phun ra một đạo quang cầu màu huyết sắc.
Quang cầu vừa hiện ra, lập tức đón gió mà lớn lên, trực tiếp đem phương viên vạn dặm chiến trường toàn bộ bao phủ ở bên trong.
Ngay cả toà đại lực chứa đựng thành Tuyết Mai cũng hoàn toàn bị bao phủ.
Một ít nhân tộc võ giả muốn xông phá huyết quang bỏ trốn, nhưng vừa chạm phải màn sáng, liền hoá thành tro bụi mà tiêu tán.
"Không nên đụng tới màn sáng màu huyết sắc kia, đây là kết giới!"
Ba người Lý Mục đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, kết giới kia quá mức khủng bố, dùng tu vi của bọn họ, cũng không cách nào thoát khốn.
Bọn họ lập tức hạ lệnh, tất cả Chiến Vệ đồng loạt ra tay, muốn đem kết giới phá ra một lỗ thủng.
Năm vạn võ giả đồng thời xuất thủ, vô số thần thông võ kỹ đánh lên kết giới, lại đều không ngoại lệ đánh xuyên qua kết giới, không thể thương tổn nó mảy may.
Kết giới màu huyết sắc này, lại không phải thực thể.
Thần thông đánh không trúng kết giới, binh khí đánh lên kết giới, lập tức hoá thành tro bụi, nếu người đụng phải kết giới, thì hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ.
Hiện tại, tất cả mọi người bị nhốt ở trong kết giới, không ai có thể chạy thoát, cũng không ai có thể làm tổn thương Huyết Hồn hung thú.
Trong thành Tuyết Mai, phần lớn phàm nhân vì s·ợ c·hết, đều quỳ ráp xuống hướng về phía hung thú lễ bái, cầu khẩn hung thú tha mạng.
Những tiếng cầu khẩn kia rơi vào trong tai Huyết Hồn hung thú, để nụ cười trên miệng nó càng thêm lạnh lùng, hừ lạnh:
"Hừ! Ai dám khóc lóc, bản Tổ liền g·iết người đó! Bọn ngươi thân là Hoang dân, có thể c·hết trong tay bản Tổ, chính là vinh hạnh cả đời, vì sao phải khóc lóc?"
"Bản Tổ Vân Đỉnh Thiên, là bát thế Hoang Tổ của Man Hoang. Hoang dân trời sinh là nô bộc của Hoang Tổ. Chủ g·iết nô, nô không thể từ chối, nô bộc vì chủ mà c·hết, phải coi đó làm vinh. Có thể trở thành huyết thực của bản Tổ, các ngươi nên mỉm cười dưới Hoàng Tuyền mới đúng!"