Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 254: Luân Hồi Lại Là Cái Gì?

Chương 254: Luân Hồi Lại Là Cái Gì?


Cùng một thời gian, ở một chỗ sinh môn xa xôi khác, sắc mặt của Khổng Tước Minh Đế bất chợt đại biến, tức giận đứng dậy.

Bởi vì chín khoả Mệnh Ngọc trong tay lão, đột nhiên vỡ vụn một cái.

"Đáng c·hết! Cổ tượng của bát thế Hoang Tổ đã bị huỷ!"

Nhìn Mệnh Ngọc vỡ vụn trong lòng bàn tay, ánh mắt của Khổng Tước Minh Đế càng thêm âm trầm.

Ở bên cạnh Sùng Minh Phượng Đế và Thanh Sư Đế đồng loạt nhìn sang, thấp giọng khuyên bảo:

"Minh Đế chớ nên quá tức giận, huỷ một cái cổ tượng vẫn còn sáu cái. Chỉ cần trong hôm nay và ngày mai, chúng ta tìm được một bức cổ tượng, chuyện mở ra viễn cổ thông đạo, vẫn có thể thực hiện!"

"Thanh Đế nói có lý, là lão phu quá mức kích động!"

Khổng Tước Minh Đế hít sâu một hơi, thu hồi tâm thần, thu hồi tám khoả mệnh ngọc, tiếp tục nhắm mắt chữa thương.

....

"Chuẩn Tiên Thiên linh cung?"

Nghe được lời của Nghiệt Long, ánh mắt của Khương Ly hơi loé lên.

Trở tay đánh ra Định Thiên Thuật, hoá thành một luồng lực lượng phong thiên toả địa, đem thân ảnh của cung linh cố định tại chỗ.

Cung linh không thể động đậy, kêu rên thảm thiết.

Khương Ly liên tục biến quyết, liên tục đánh ra từng đạo, từng đạo cấm chế, phong toả cả người cung linh, cung linh không cam lòng gào thét một tiếng, cuối cùng hoá thành một cây trường cung màu huyết sắc.

Khương Ly khoát tay một cái, đem huyết cung thu vào trong tay, lặng lẽ đánh giá trường cung vài lượt.

Cảm ứng được cung linh đã bị Khương Ly thu phục, Nghiệt Long ở trong Lạc Thần Giới càng thêm kích động, vội vàng hô to:

"Hắc hắc, chủ nhân quả nhiên thần thông cái thế, tiện thay liền bắt được cung linh, mời chủ nhân ban thưởng nó cho ta!"

"Chỉ cần có cung linh trong tay, tiểu long nhất định sẽ thay chủ nhân dọn dẹp hết thảy trở ngại!"

"Ồn ào!"

Nghe Nghiệt Long nói năng liến thoắng, Khương Ly hơi hơi nhức đầu, hừ lạnh một tiếng, con hàng lập tức ngậm miệng, im bặt.

Trên đời có rất nhiều loại khí linh, kiếm có kiếm linh, phủ có phủ linh, đao có đao linh...mà cung linh trong tay hắn chính là một loại cung linh như vậy.

Mà khí linh cũng phân mạnh yếu, phần lớn chia thành năm cấp bậc là: Phàm, Chân, Vương, Đế cùng Tiên Thiên.

Đầu huyết cung cung linh đúng thực là một cái chuẩn Tiên Thiên cung linh, khoảng cách chân chính Tiên Thiên cung linh chỉ thiếu nửa bước.

Đáng tiếc, hiện tại Khương Ly còn có nhiều chuyện muốn làm, tạm thời chưa có thời gian xử lý huyết cung cung linh.

Đem huyết cung cung linh phong ấn, ném vào trong Đỉnh Lô Hoàn, ánh mắt Khương Ly quét về phương hướng toà huyết trì trôi nổi ở đằng kia.

Khương Ly đuổi g·iết Vân Đỉnh Thiên, đã vượt qua mấy toà sinh môn, khoảng cách thành Tuyết Mai đã cực kỳ xa.

Nơi đây, trừ hắn ra, chỉ còn một toà huyết trì cực lớn vắt ngang bầu trời.

Bên trong huyết trì, dung nạp quá nhiều tàn hồn của Hoang dân, số lượng khủng bố, lên tới hàng ngàn hàng vạn ức, căn bản không cách nào đếm rõ, thiên văn sổ tự tàn hồn chen chúc cùng một chỗ rậm rạp chằng chịt như châu chấu.

Những tàn hồn kia đều là Hoang dân từng bị Vân Đỉnh Thiên tàn sát nhiều năm trước. Mỗi một người trên thân đều mang oán niệm ngập trời, nhưng sau khi Khương Ly chém g·iết Vân Đỉnh Thiên, tất cả bọn họ đều hướng về phía hắn ba quỳ chín lạy, kêu khóc thảm thiết, thần sắc cảm động đến rơi nước mắt.

Bọn họ thấp giọng rì rào như đang nói cái gì, nhìn thần sắc hiển nhiên là nói lời cảm kích, nhưng âm thanh phát ra đều là quỷ âm, Khương Ly nghe không hiểu.

Vân Đỉnh Thiên vừa c·hết, huyết trì cũng bắt đầu sụp đổ, vô số tàn hồn của Hoang dân ở trong huyết trì nhao nhao tiêu tán theo gió.

Bọn họ sớm đ·ã c·hết vào thời đại thái cổ, tàn hồn của bọn họ vốn không nên tồn tại đến ngày hôm nay.

Hoang dân c·hết đi, không cách nào vào luân hồi, bởi vì thiên đạo của Man Hoang đã sụp đổ.

Nhìn qua hàng tỷ Hoang hồn theo nhau tiêu tán, Khương Ly vô lực ngăn cản, ánh mắt lộ ra một tia cảm thán.

Hoang dân là một đám người đáng thương bị luân hồi vứt bỏ, sau khi c·hết đi, tàn hồn sẽ tan thành mây khói, bọn họ chỉ có kiếp này, không có kiếp sau.

Khương Ly trầm mặc, lắc Đỉnh Lô Hoàn lấy ra một vò rượu, đẩy ra bùn phong, dốc xuống huyết trì, xem như đưa tiễn những Hoang dân bị luân hồi vứt bỏ kia.

Ánh mắt của hắn, dần dần mờ mịt, giờ khắc này, hắn rốt cuộc thấy được số mệnh của Hoang dân.

Số mệnh của bọn họ là một con đường thẳng tắp, chỉ đi về phía trước, không cách nào quay đầu, không cách nào lặp lại.

Hắn rốt cuộc hiểu được số mệnh của chúng sinh ở Tứ Hoang.

Số mệnh của bọn họ là một cái vòng tròn, dùng sinh tử tương liên, vô luận sinh tử đều ở trong vòng tròn đó, không ngừng lặp lại.

Sinh sinh tử tử liên tục tái diễn, vòng tròn ấy chính là luân hồi.

"Hoang dân đã mất đi tư cách luân hồi, nhưng luân hồi, lại là cái gì?"

Khương Ly khẽ thì thào.

Thời khắc một cái tàn hồn của Hoang dân cuối cùng tiêu tán, Khương Ly nhắm mắt lại, thu hồi hết thảy tâm tư, lúc hắn mở mắt ra, trong mắt đã không còn chút tâm tình ba động nào.

Huyết trì phá huỷ, tàn hồn tan hết, thứ duy nhất còn sót lại ở đây là vô số sát lục hương hoả tích luỹ ở trong huyết trì.

Số lượng sát lục hương hoả vô cùng khổng lồ, theo huyết trì tan biến, hoá thành sương mù lơ lửng ở giữa hư không.

Những sát lục hương hoả này đều là do Hoang dân bị Hoang Tổ g·iết c·hết mà căm hận, tích luỹ vô số năm, đối với sát lục tiểu kiếm chính là mỹ vị ngon nhất trên đời.

Khương Ly trầm ngâm chốc lát, quyết định lấy đi tất cả sát lục hương hoả.

Khương Ly lấy ra một cái bình ngọc, đem miệng nhắm về phía biển sương mù, đọc lên một chữ thu, cuồn cuộn sát lục hương hoả theo nhau chui vào trong bình.

Bình ngọc này, là một kiện lục chuyển Vương Binh, cũng không rõ hắn đoạt được từ chỗ nào.

Chỉ là bình ngọc vừa thu chưa đến một phần trăm sát lục hương hoả trong biển sương mù, liền bùm một tiếng, vỡ thành hai mảnh, tất cả sát lục hương hoả lần nữa chảy về phía biển sương mù.

Bình ngọc sở dĩ bị huỷ là bởi vì không chịu nổi quá nhiều sát lục hương hoả.

Lục chuyển Vương Binh chính là bảo vật mà tam phẩm Chân Vương, tứ phẩm Chân Vương thường dùng, nhưng đường đường lục chuyển Vương Bình, lại ngay cả một phần trăm hương hoả cũng không thể thu đến.

Ánh mắt Khương Ly khẽ động, đem tất cả đồ vật trong Đỉnh Lô Hoàn đều trút ra ngoài, thử dùng Đỉnh Lô Hoàn hấp thu sát lục hương hoả.

Đỉnh Lô Hoàn là một kiện thất chuyển Động Thiên Giới Bảo, tứ phẩm Chân Vương bình thường chưa chắc đã có một kiện.

Chỉ là Đỉnh Lô Hoàn chỉ mới hấp thu được một phần ba mươi sát lục hương hoả liền run lên, hầu như muốn căng nứt.

Khương Ly giật mình, vội vàng đem sát lục hương hoả thả ra ngoài, lo lắng Đỉnh Lô Hoàn nổ tan.

Làm xong những chuyện này, hắn rơi vào trầm tư, ngay cả Đỉnh Lô Hoàn cũng không thể chứa đựng lượng lớn sát lục hương hoả, coi như sử dụng hết thảy vật chứa trong tay hắn, cũng không cách nào thu hết hương hoả ở đây.

Về phần để cho tiểu kiếm hấp thụ sát lục hương hoả, vậy thì không biết bao lâu mới xong.

Đúng lúc này, hắn giống như nhớ tới điều gì, từ trong ông tay áo lấy ra một cái bình.

Đúng là Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình đoạt được từ trong tay Diệp Trần.

Bên trong bình còn phong ấn sáu tên nữ Hoang Thú.

Cái bình này nguyên bản là thượng phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, mặc dù đã tổn hại gần hết, nhưng năng lực phong ấn vẫn cực kỳ khủng bố, chẳng rõ có thể chịu nổi sát lục hương hoả hay không?

Khương Ly đem sáu nữ Hoang Thú phóng xuất ra ngoài, cũng không thèm để ý tới sáu nữ hung ác đe doạ.

Trở tay đem miệng bình mở ra nhắm về phía biển sương mù, đọc lên mọt chữ thu.

Cuồn cuộn hương hoả dũng mãnh chui vào bên trong bình, vẻn vẹn mấy cái hô hấp, toàn bộ sát lục hương hoả bị hấp thu vào trong Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình, một tia cũng không dư thừa.

Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình tuy rằng rách nát, nhưng hấp thu lượng lớn sát lục hương hoả lại không có bất kỳ dấu hiệu căng nứt nào.

Khương Ly thấy thế mới gật gật đầu, đem Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình thu vào trong Lạc Thần Giới.

Sau đó phất tay một cái thu sáu nữ vào trong ống tay áo.

Nơi đây đã không còn chuyện gì, Khương Ly không chút do dự, xoay người phản hồi thành Tuyết Mai.

Chương 254: Luân Hồi Lại Là Cái Gì?