Chương 273: Chiến Vô Ngân Sợ Tái Mặt
Một bên khác, Quân Vô Tà cũng ở trong Nam Minh Ly Hoả Trận tìm thấy vài người quen.
Những người kia đều là đệ tử của Hoàng Cân Quân thị, trong đó, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, có tu vi ngũ phẩm trung kỳ.
Người đàn ông trung niên tên là Quân Mạc Vũ, cùng Quân Thiên Vân giống nhau đều là lão tổ của Hoàng Cân Quân thị.
Mà Quân Vô Tà càng là Quân thị tổ tiên, đã vẫn lạc vô số năm, mặc dù vậy, thân là lão tổ của Quân thị, Quân Mạc Vũ vừa nhìn liền nhận ra thân phận của hắn.
"Xin hỏi..ngài...ngài chẳng lẽ là tằng tổ Quân Vô Tà?"
Quân Mạc Vũ có chút không xác định hỏi, âm thanh hơi run rẩy.
Quân Vô Tà nhìn lướt qua mười mấy tên võ giả trước mặt, sau đó ánh mắt dời lên trên người Quân Mạc Vũ, thản nhiên nói:
"Ngươi nhận ra ta?"
Quân Mạc Vũ nghe vậy thì kích động vô cùng, vội vàng quỳ xuống bái lạy, hô to:
"Đệ tử Quân Mạc Vũ, bái kiến tổ tiên!"
Mười mấy gã đệ tử Quân thị nhìn thấy hành động của lão tổ nhà mình, lại nghe được lời của lão, lập tức giật mình kinh hãi, dồn dập quỳ xuống bái lạy.
"Đều đứng lên đi!"
Quân Vô Tà tuỳ ý phất tay, hiện tại hắn trùng sinh trở về, tu vi chưa hồi phục, nên cũng không muốn bị nhiều người chú ý.
Nhưng hành động của đám Quân Mạc Vũ, sớm đã dẫn tới sự quan tâm của những người xung quanh.
Dù sao thân phận của đám Quân Mạc Vũ không đơn giản, xuất thân từ Đế tộc Quân thị, đương đại Đông Hoang Thập Đế, Hoàng Cân Đế Quân chính là môn nhân của Quân thị đây.
Một ít võ giả nghe ngóng thông tin, sau khi biết được thân phận của Quân Vô Tà, lập tức hít vào hơi khí lạnh.
Thì ra người đàn ông trung niên lưng đeo cự phủ kia lại từng là một vị Cổ Chi Đế Quân.
Lượng lớn võ giả thi nhau chạy tới bái kiến, ngay cả Chiến Vô Ngân cũng cung kính thi lễ.
Tuy rằng Quân Vô Tà bởi vì nguyên nhân nào đó, tu vi rớt xuống Đế cảnh, nhưng hắn nói thế nào cũng từng là một vị Đế Quân, nắm giữ chức vị cao ở Cổ Thiên Đình, đáng giá kính trọng.
Tiếp theo, đám Quân Mạc Vũ rối rít mời Quân Vô Tà cùng tới đệ nhất phong nghỉ chân.
Chuyện ấy để Quân Vô Tà vô cùng xoắn xuýt, dù sao hiện tại hắn đang là nô bộc của Khương Ly.
Đúng lúc này, trong tai chợt truyền tới âm thanh đạm bạc của Khương Ly:
"Muốn đi thì đi thôi!"
Quân Vô Tà nghe vậy, thở phào một hơi, dùng ánh mắt cảm kích nhìn sang, nhẹ nhàng ôm quyền bái tạ, sau đó liền theo chân môn đồ của Quân thị chạy tới đệ nhất phong.
Dọc đường đi, Khương Ly cứu vớt không ít võ giả, bọn họ đến được trụ sở của nhân tộc, tự nhiên muốn cùng hắn tách ra.
Đối với chuyện như vậy, Khương Ly căn bản không để trong lòng.
Không ngừng có võ giả hướng về phía Khương Ly bái tạ ân cứu mạng, sau đó rời khởi đệ tam phong.
Đến cuối cùng, ngay cả Thiết Huyết Chiến Vệ, Vấn Tình Chiến Vệ cũng lục tục chạy tới trước mặt Khương Ly, biểu đạt lòng biết ơn.
Thời khắc này, Chiến Vô Ngân rốt cuộc thay đổi sắc mặt, bắt đầu chú ý tới sự hiện diện của hắn.
Y nhìn ra, những người cảm tạ ân tình của Khương Ly, có nhất phẩm, nhị phẩm Chân nhân, càng có tam phẩm, tứ phẩm Chân Vương.
Mà khiến y kinh ngạc nhất đó là đám Lý Mục, Ngô Hoành, Bạch Phụng, thậm chí từng là Cổ Chi Đế Quân, Quân tiền bối cũng trịnh trọng cảm tạ Khương Ly.
Điều ấy khiến Chiến Vô Ngân âm thầm chấn kinh.
Ban đầu, y còn cho rằng, Khương Ly lúc chưa bị cấm võ lực lượng áp chế, hẳn là ngũ phẩm hậu kỳ cường giả.
Nhưng dựa vào chút tu vi ấy, làm sao có thể cứu vớt đám người Lý Mục?
Nhìn nhầm rồi!
Chiến Vô Ngân thầm nghĩ, xem ra tu vi của Khương Ly không chỉ là ngũ phẩm hậu kỳ.
Thậm chí, từ trong mắt của đám Lý Mục, Bạch Phụng... Chiến Vô Ngân nhìn ra một tia kính ý.
"Lẽ nào thanh niên mặc áo trắng đằng kia cũng là Chuẩn Đế cường giả! Nếu không, làm sao có thể khiến cho đám Lý Mục cung kính như vậy, càng làm sao có thể cứu mạng bọn họ?"
Chiến Vô Ngân thấp giọng thì thào, nếu Khương Ly thật là Chuẩn Đế, liền đáng giá để y kết giao một phen.
Chỉ có điều, khí tức của Khương Ly cực kỳ lạnh lẽo, lấy lịch duyệt của Chiến Vô Ngân, lập tức đoán ra, Khương Ly là một tên ma tu.
Y mặc dù căm ghét ma tu, nhưng nếu Khương Ly xuất thủ cứu giúp nhiều người như vậy, nói rõ hắn không phải hạng người gian ác, Chiến Vô Ngân tự nhiên sẽ không thất lễ với hắn.
"Xin hỏi Lý huynh, vị đạo hữu mặc áo trắng kia là ai, lai lịch là gì, tu vi thế nào? Ba vị vì sao lại thiếu ân cứu mạng của hắn?"
Chiến Vô Ngân trầm ngâm chốc lát, thấp giọng hỏi bọn Lý Mục.
Ba người Lý Mục còn chưa đáp lời, Hắc Ma lão tổ đã cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nhìn y:
"Ngươi lại không biết Khương Ly tiền bối, đúng là kiến thức nông cạn!"
Nội tâm Chiến Vô Ngân nhất thời trở nên hồi hộp. Y không có nghe lầm chứ? Hắc Ma lão tổ càng xưng hô Khương Ly là tiền bối!
Hắc Ma lão tổ là Chuẩn Đế cường giả, trên đời lại có mấy ai có thể khiến lão cam tâm tình nguyện xưng hô một tiếng tiền bối?
"Lẽ nào thanh niên mặc áo trắng kia càng là một vị Đế Quân? Lẽ nào ở bên trong Man Hoang Cổ Địa, bên phía nhân tộc ta ngoại trừ ba vị Đế Quân là Thiết Huyết, Chưởng Tình và Trấn Nguyên ra còn có thêm vị Đế Quân thứ tư? Nhưng làm sao có thể có chuyện đó, ngoại trừ Cổ Tộc, toàn bộ Đông Hoang gộp lại cũng không quá ba mươi vị Đế Quân! Lão phu chưa từng nghe qua, có vị Đế Quân nào tên là Khương Ly. Coi như Chuẩn Đế, tự hồ cũng không có ai tên như vậy..."
Nội tâm Chiến Vô Ngân tràn đầy nghi hoặc, âm thầm thả ra thần niệm quét qua người Khương Ly.
Nhưng tiếp theo, y lập tức kinh hãi biến sắc, chỉ cảm thấy thức hải đau như búa bổ.
Đạo thần niệm xâm nhập vào trong thân thể Khương Ly, còn chưa điều tra được gì, đã bị cưỡng ép thôn phệ sạch sẽ.
Y lần lượt thả ra thần niệm, nhưng mỗi một lần, thần niệm tựa như đá chìm xuống đáy biển, vô thanh vô tức biến mất.
Phải biết, Chiến Vô Ngân là Chuẩn Đế cường giả, mặc dù thực lực ở trong cảnh giới Chuẩn Đế không tính quá mạnh, nhưng tu vi thần niệm lại cực kỳ cao, đã đạt tới Niệm Như Khê Lưu viên mãn.
Tu vi thần niệm cỡ đó, đã không kém gì một ít Chân Đế lão quái.
Lấy tu vi thần niệm của y, nếu điều tra nội tình của người khác, thì coi như lục phẩm Đế Quân cũng không cách nào giữ lấy thần niệm của y, nhiều nhất chỉ có thể khiến y không cách nào tra được thứ gì mà thôi.
Nhưng Khương Ly càng làm được chuyện đó.
Điều này nói rõ, Khương Ly rất có khả năng là Chân Đế lão quái, hơn nữa còn không phải Chân Đế thông thường.
Chiến Vô Ngân lâm vào kinh hãi, tiếp theo, khuôn mặt bỗng nhiên trắng bệch như giấy, bởi vì ánh mắt lạnh lùng của Khương Ly đã hướng về phía y nhìn sang.
Nội tâm Chiến Vô Ngân run rẩy, cho rằng Khương Ly đã nổi giận, bất mãn với hành vi dò xét của mình, vội vàng lên tiếng:
"Tiền bối bớt giận! Vãn bối điều tra tiền bối, cũng không có ác ý!"
Chiến Vô Ngân đâu biết, ánh mắt lạnh lùng của Khương Ly không phải nhìn y.
Đối với hành vi điều tra của Chiến Vô Ngân, Khương Ly không có ý tứ trách tội, thần niệm của Chiến Vô Ngân, cũng không phải hắn chủ động nuốt chửng.
Thứ nuốt chửng thần niệm của Chiến Vô Ngân là năm mươi đạo chú văn trên mặt hắn.
Hơn nữa, đám chú văn sau khi cắn nuốt xong thần niệm của Chiến Vô Ngân, phảng phất giống như nếm được ngon ngọt, rục rà rục rịch muốn nuốt chửng thần niệm của hắn.
Khương Ly là người nào, há có thể cho phép chú văn nuốt chửng thần niệm của mình.
Nên hắn lộ ra ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt này nhằm cảnh cáo chú văn, không được phép phệ chủ.
Theo ánh mắt lạnh xuống, Kiếp Huyết trong thân thể lập tức vận chuyển, một vỗ Vô Lượng Kiếp Uy lan tràn khắp toàn thân, thời khắc này, ma tính trên người của Khương Ly vượt qua hết thảy ma tu ở nơi đây.
Chú văn là thần thông của Hoang tộc, tự nhiên e ngại Kiếp lực.
Thế nên, Khương Ly vừa thôi thúc sức mạnh của Kiếp Huyết, chú văn phản phệ tức khắc bị đè xuống.
Chú văn bá đạo, nhưng Khương Ly càng bá đạo hơn.
Chỉ là ánh mắt này của hắn, quả thực không nhắm tới Chiến Vô Ngân, nhưng lại doạ tới đối phương.
Trong lòng Chiến Vô Ngân càng tin tưởng, Khương Ly là một gã Đế Quân, hơn nữa càng là một tên ma đạo lão quái, người như vậy, không phải y có thể trêu chọc.
"Tiền bối, vãn bối thật sự không có ý định điều tra ngươi! Nếu biết ngươi là Đế Quân cường giả, dù cho đánh c·h·ế·t vãn bối, vãn bối cũng không dám điều tra lung tung!"
"Vãn bối dù sao cũng là tâm phúc của Thiết Huyết Đại Đế, nếu tiền bối muốn ra tay với ta, trước tiên phải hỏi qua Thiết Huyết Đại Đế một tiếng..."
Chiến Vô Ngân âm thầm kêu khổ, còn đang muốn cầu xin tha thứ, thì Khương Ly đã thu hồi vẻ lạnh lùng trong ánh mắt, lườm y một chút lạnh nhạt nói:
"Lần sau không được mượn cớ này nữa!"