Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 281: Tứ Vương Thiên, Viễn Cổ Thông Đạo, Hiện!
Thú triều chỉ còn chưa đến trăm vạn, nhưng bất kể là ba gã Hoang Tổ hay năm gã Thú Đế đều chưa từng hiện thân. Điều này, khiến cho nội tâm khẽ Khương Ly trầm xuống, âm thầm suy đoán.
"Chẳng lẽ, bọn họ phải đợi tất cả Hoang thú đều c·hết sạch, mới ra tay với ta hay sao?"
"Bọn họ cố ý để bầy thú chịu c·hết...!"
106 đạo, 107 đạo, 108 đạo...
Số lượng Hoang thú càng ngày càng ít, đợi lúc trên chiến trường chỉ còn chừng mười vạn Hoang thú, trên người Khương Ly đã ngưng tụ tổng cộng 124 đạo chú ấn.
Những Hoang thú sống sót đến bây giờ, đều là cao giai Hoang thú, trong đó có gần hai mươi đầu đạt tới cấp bậc Chuẩn Đế.
Đáng tiếc, vẫn như cũ không chống lại sự vây g·iết của ba đầu Chu Tước, lần lượt ngã xuống.
Lại một vạn Hoang thú vẫn lạc, số lượng chú ấn trên người Khương Ly tăng lên 125 đạo,
Thời điểm số lượng chú ấn đạt tới 125 đạo, trong cơ thể Khương Ly lại một lần nữa đản sinh ra Hoang huyết.
Sau khi thôn phệ những Hoang huyết đó, đẳng cấp Kiếp Huyết của hắn từng bước tới gần tứ tinh Vương Huyết, nhưng vẫn chưa thành công đột phá.
Đại chiến tiếp tục diễn ra, từng nhóm, từng nhóm Hoang thú c·hết thảm.
Số lượng Hoang thú ở ngoài trận càng ngày càng ít, cuối cùng còn mười mấy đầu Hoang thú cấp Chuẩn Đế còn sống sót.
Nam Minh Ly Hoả Trận dưới sự oanh kích của hơn ngàn vạn Hoang thú đã sớm phá thành mảnh nhỏ.
Đúng lúc này, mười mấy đầu Chuẩn Đế Hoang Thú bỗng nhiên đồng loạt tự bạo, lực trùng kích kinh thiên động địa, đem Nam Minh Ly Hoả Trận vốn đã heo sạch uy năng, đánh thành phấn vụn.
Đến tận đây hơn ngàn vạn Hoang thú c·hết sạch.
Đồng thời, số lượng chú ấn trên người Khương Ly đạt tới 178 đạo, khoảng cách Cửu Hoang Đệ Nhị Kiếp còn thiếu 22 đạo chú ấn.
Mà Kiếp Huyết của Khương Ly tiếp tục thu được tăng phúc, đã đạt tới tam tinh đỉnh cao, khoảng cách tứ tinh Vương Huyết chỉ thiếu nửa bước.
Nhị tổ, tam tổ thần sắc lửa nóng, lại âm thầm tiếc rẻ, nếu Khương Ly có thể hấp thu thêm một ít Hoang thú huyết khí, đạt tới 200 đạo chú ấn, như vậy càng thêm mỹ vị.
"Kẻ này am hiểu thần thông có thể hấp thu sinh cơ của người khác, hẳn là có khả năng vượt qua Cửu Hoang Đệ Nhị Kiếp đi!
"Nếu hắn thật vượt qua đệ nhị kiếp...chậc chậc...mùi vị ngon đừng hỏi...đáng tiếc..."
Hai gã Hoang Tổ thổn thức không thôi, đột nhiên ánh mắt loé lên, cười như không phải cười nhìn về phía năm gã Thú Đế, trầm giọng hạ lệnh:
"Hiện tại đại trận đã phá, đến lượt các ngươi ra sân rồi!"
"Cái gì!"
Đám Thú Đế đồng loạt nhíu mày thật chặt, hai vị Hoang Tổ muốn bọn họ lên trận, chẳng lẽ còn muốn hi sinh bọn họ, thành toàn cho Khương Ly.
"Thật là độc ác!"
Năm gã Thú Đế thầm mắng, đồng thời sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Bọn họ đường đường là bá chủ của Hoang thú bộ tộc, thống trị Man Hoang Cổ Địa vô số năm, há sẽ cam tâm trở thành vật hi sinh.
Nếu là người khác dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, bọn họ sớm đã liều mạng.
Ngặt nổi, trên người Hoang Tổ mang theo huyết mạch uy áp quá nặng, nếu hai bên động thủ với nhau, thực lực của bọn họ tối thiểu sẽ bị áp chế năm thành, lại thêm Chú Hoang Ấn q·uấy r·ối, năm gã Thú Đế hầu như không có phần thắng.
"Khởi bẩm Hoang Tổ, chúng ta còn chịu trọng trách vận chuyển Thái Cổ Nghịch Trần Trận..."
Khổng Tước Minh Đế chần chờ nói.
"Khặc khặc, các ngươi biết vận chuyện Thái Cổ Nghịch Trần Trận, vậy chúng ta không biết sao?"
Tam tổ cười gằn nói.
Khổng Tước Minh Đế nhất thời á khẩu.
Trên đời này, còn ai so với lịch đại Hoang Tổ còn am hiểu Thái Cổ Nghịch Trần Trận cơ chứ.
Năm gã Thú Đế đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
.....
Phía đối diện, đại trận vừa huỷ, ba toà hoả phong lần lượt nổ tan, hư ảnh của ba đầu Chu Tước cũng nhao nhao tan rã, biến mất giữa hư không.
Mà ba tấm lệnh kỳ thu liễm quang mang, biến thành ba lá cờ rách rưới bay xuống trong tay Thiết Huyết Đại Đế
Nam Minh Ly Hoả Trận bị phá, Nam Minh Ly Hoả Đồ hư hại...
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Thiết Huyết Đại Đế trở nên băng lãnh đến đáng sợ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tuy rằng Nam Minh Ly Hoả Đồ đã hư hại, nhưng dù sao cũng thành công diệt sát hơn ngàn vạn Hoang thú, coi như chiến tích lẫy lừng.
Thiếu đi Hoang thú, Man Hoang sẽ thành địa bàn của nhân tộc.
Liên tục điều khiển đại trận g·iết địch, y đã tương đối mệt mõi, vốn còn định nghỉ ngơi một thoáng thì đột nhiên ánh mắt chấn động.
Không chỉ Thiết Huyết Đại Đế, mà hô hấp của tất cả võ giả nhân tộc hay Hoang dân đều đồng loạt ngừng lại, thần sắc vô cùng khẩn trương.
Hiện tại, toà đại lục mà nhân tộc tập kết đã triệt để mất đi Nam Minh Ly Hoả Trận bảo vệ.
Hết lần này tới lần khác, từ xa xa lao tới tám đạo độn quang cực kỳ hung lệ, sát ý ngập trời, hiển nhiên người đến không thiện.
Dẫn đầu là năm gã thú đế, phía sau lưng thì là ba gã Hoang Tổ.
Năm gã Thú Đế, ba gã Hoang Tổ, tổng cộng tám vị Đế cảnh cường giả,
Trong đó, tu vi tương đương cửu phẩm có ba người, tương đương bát phẩm có ba người, hai người khác tu vi tương đương với thất phẩm Đế Quân.
Đội hình như vậy, quá mức xa hoa rồi!
Tám tên cường giả còn chưa đến, sát khí đã ầm ầm tuôn ra, phô thiên cái địa quét khắp đại lục.
Ánh mắt của Thiết Huyết Đại Đế càng ngày càng ngưng trọng.
Tám kẻ vừa đến, có ba người tu vi cao hơn y, hai người tu vi không dưới y, ba người còn lại cũng đều không phải nhân vật đơn giản.
Chưởng Tình Đại Đế thở dài, gọi ra Nhật Nguyệt Luân Bia, tuỳ thời chiến đấu.
Trấn Nguyên Đế Quân há mồm phun ra một cái ngọc tỷ màu đen tuyền, bên ngoài quấn quanh ngàn đạo hoàng khí, tế lên không trung.
Ngay cả Thành nhi cũng đầy mặt ngưng trọng, xắn ống tay áo chuẩn b·ị đ·ánh nhau.
Vốn tưởng một trận đại chiến kịch liệt sắp diễn ra, thì đột nhiên ba gã Hoang Tổ giống như nghe được ai truyền âm, sắc mặt đồng loạt đại biến.
Người truyền âm cho bọn họ lại là cửu tổ Vân Vô Lệ.
Thời điểm cả ba nhận được truyền âm, trong lòng đã không còn tâm tư đối phó Khương Ly, mà tung người, nhắm về một phương hướng khác rời đi.
Bọn họ không có thời gian đối phó Khương Ly, bởi vì có chuyện quan trọng hơn cần bọn họ đi làm.
Năm gã Thú Đế ngơ ngác nhìn nhau, không rõ chuyện gì xảy ra, tiếp theo giống như phát hiện điều gì, cũng vội vã rời đi.
"Đáng c·hết, trọng thiên thứ nhất của tam thập tam thiên vì sao sớm hiện thế như vậy? Không có thời gian đuổi bắt tên tiểu bối kia, mau chóng đi tới Tứ Vương Thiên! Chuyện thôn phệ chú ấn trong cơ thể hắn, cũng không cần vội vã!"
Nhị Tổ, Tam tổ một bên bay nhanh, một bên oán thầm.
Quần tu tức khắc lộ ra vẻ kỳ quái, tám gã Đế cảnh đại địch vì sao chưa đánh đã trốn.
Ba gã Hoang Tổ, năm gã Thú Đế đồng loạt rời đi, bọn họ tự nhiên không ai đuổi theo.
"Cổ quái! Hoang Tổ lẫn Thú Đế vội vàng đi đâu?"
Khương Ly thì thào lâm vào trầm tư.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên phát ra một t·iếng n·ổ vang, kinh thiên động địa.
Không chỉ bầu trời ở nơi đây mà bầu trời của hết thảy mười hai vạn chín ngàn sáu trăm giới diện ở Man Hoang đều đồng loạt nổ vang.
Trên bầu trời từ từ hiện ra hư ảnh của một cái cổng trời rộng lớn nguy nga, phía trên cổng trời treo một tấm biển, mặt trước dùng chữ cổ viết xuống ba chữ.
Loại văn tự kia cực kỳ xa xưa, rất ít võ giả biết được.
Toàn bộ đại lục, có thể đọc hiểu ba chữ nọ, vẻn mười mấy người mà thôi.
Trong đó bao gồm cả Khương Ly.
Ba chữ ghi ở trên cổng trời, nghĩa là: Tứ Vương Thiên.
"Tứ Vương Thiên..."
Khương Ly thì thào, không rõ ý nghĩa của ba chữ trước mặt là gì, không riêng hắn, nơi đây cũng rất ít người hiểu được.
Chỉ có ba người Thiết Huyết, Chưởng Tình, Trấn Nguyên, thân là Tứ Hoang Điện Đế Quân, lại phụ trách toạ trấn Hoang Châu, mới hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ Tứ Vương Thiên.
Tứ Vương Thiên, chỉ chính là tầng trời thứ nhất trong tam thập tam thiên.
Mà tam thập tam thiên, thì lại là một cái tên khác của viễn cổ thông đạo ở Man Hoang Cổ Địa.
"Vì sao viễn cổ thông đạo sớm hiện thế, vì sao lại như vậy?"
Cả ba vị Đế Quân đồng loạt kinh hãi.
....
Huyền Âm Châu, có trên năm mươi vị Đế cảnh cường giả của Nhân Yêu hai tộc, đến từ khắp Tứ Hoang, mượn nhờ Lục Đạo Truyền Tống Trận chạy tới Đông Hoang, đồng thời tụ tập ở đây, đột nhiên không ít người sắc mặt đại biến.
"Hôm nay mới là ngày thứ bảy, còn một ngày nữa lực lượng của Phong Thiên Tiên Chiếu mới hao hết, vì sao viễn cổ thông đạo đã xuất thế rồi?"
"Chẳng lẽ Man Hoang Cổ Địa xuất hiện biến cố gì?"
Đám Đế Quân đồng loạt nhíu mày, không rõ rốt cuộc xảy ra sai lầm gì, khiến cho viễn cổ thông đạo sớm hiện thế.
Phía trên bầu trời, Đông Hoàng Yêu Đế ngồi xếp bằng ở giữa hư không, quanh người tản ra sức nóng khiến cho không gian vặn vẹo, tan chảy. Đột nhiên y mở ra hai mắt nhìn về phía Thiên Nhất Cổ Đế, phát hiện Thiên Nhất Cổ Đế cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt của hai người khẽ giao hội, đều chứng kiến vẻ hoang mang trong mắt đối phương.