Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 294: Cốt Tán Bỏ Theo Trai Rồi?
Âm thanh này mang theo một cỗ thiện ý xuất phát từ nội tâm, đây cũng là cách làm người của Vân Mộng Tử.
Vân Mộng Tử thân là bát phẩm Đế Quân, càng là Chưởng Vị Đại Đế, địa vị ở Bắc Hoang cực kỳ tôn sùng, tính cách lại tương đối hiền hoà.
Đế Quân bình thường phần lớn đều là hạng người tâm cao khí ngạo, võ giả bình thường muốn nhìn thấy đế nhan của bọn họ cũng cực kỳ khó.
Nhưng Vân Mộng Tử lại khác, lão thường xuyên khai đàn giảng pháp ở Vân Mộng Trạch, bất cứ võ giả nào, dù là nhân tộc hay yêu tộc, chỉ cần đến Vân Mộng Trạch đều được phép nghe lão giảng đạo.
Lão đối đãi với tiểu bối luôn luôn khoan dung, càng thường xuyên xuất thủ tương trợ.
Trong võ giới, người như Vân Mộng Tử cực kỳ hiếm, cho nên nhân duyên của lão rất tốt, ngay cả người có tính cách hoả bạo, hỉ nộ thất thường như Trì Dao Nữ Đế cũng có giao tình với lão.
Nghe được âm thanh của Vân Mộng Tử, Khương Ly nhíu nhíu mày, hắn nhìn ra đối phương không có ác ý.
Nhưng cũng không vì vậy mà hắn muốn bộc lộ ra nội tình của chính mình.
Khương Ly mặt lạnh như tiền, phất tay điều động năm mươi bảy chi hương hoả tiễn lần nữa đánh sang, đem cự chưởng đâm thủng, hoá thành đầy trời kim tuyến.
Chỉ là những kim tuyến kia liên miên bất tận, hầu như ngăn chặn hết thảy đường đi của hắn.
"Đạo hữu ngược lại là người cương liệt!"
Vân Mộng Tử lắc đầu cười nhẹ, mắt thấy chỉ dựa vào lực lượng của bản thân không thể chế phục được Khương Ly, lão lập tức trở tay bấm quyết, điều động Bất Chu Cốt Tán cùng Côn Lôn Kính hướng về phía Khương Ly đè xuống.
Bất Chu Cốt Tán là trấn cung chí bảo của Tắc Hạ học cung, uy năng phi thường lợi hại, là bảo vật phòng ngự hàng đầu thiên hạ.
Côn Lôn Kính là trấn Hoang chí bảo ở Bắc Hoang, uy lực càng thêm khó lường.
Theo cái nhìn của Vân Mộng Tử, chính mình mượn nhờ lực lượng của hai kiện chí bảo, muốn trấn áp Khương Ly chẳng phải việc khó.
Nhưng để lão kh·iếp sợ đó là ngay thời khắc hai món chí bảo từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế trấn áp vạn quân, hung hăng lao xuống, lúc vừa lao đến trên đỉnh đầu của Khương Ly chừng trăm trượng, bỗng nhiên đồng loạt run rẩy.
Mà lúc hai món chí bảo rớt xuống cách Khương Ly chừng mười trượng, uy năng đột ngột giảm sút, giống như bọn chúng đối đầu không phải là võ giả bình thường mà là một đầu hồng hoang hung thú, căn bản chẳng dám tới gần.
"Cổ quái, vị đạo hữu này rốt cuộc sử dụng thần thông gì? Có thể khiến cho Bất Chu Cốt Tán và Côn Lôn Kính không dám giáng lâm!"
Vân Mộng Tử kinh hãi hô lên.
Cùng lúc đó, bên trên cổ đạo, Khương Ly hoá thân thành hắc y, dùng đôi mắt màu tím nhìn chòng chọc hai món bảo vật.
Lúc trước bởi vì khoảng cách quá xa, hắn chưa thể nhìn kỹ càng, nhưng hiện tại khoảng cách chỉ là mười trượng, nên hắn đã nhìn rõ ràng Vân Mộng Tử thúc giục pháp bảo là thứ đồ gì.
Nếu hắn không nhìn lầm, chiếc cốt tán màu đen kia là một mảnh vỡ của Bất Chu Tán.
Bất Chu Tán hay Công Đức Tán là chí bảo phòng ngự đứng đầu thiên địa, có thể trợ giúp Thánh Nhân độ qua Vô Lượng Thánh Kiếp.
Ở Tứ Hoang từng xuất hiện một cây Bất Chu Tán, chỉ là vật kia không rõ vì sao mà vỡ vụn, tán lạc khắp tứ phương.
Trong tay hắn, có một mảnh vỡ nhỏ, chiếm được từ trong tay của Ô Thiên Phong.
Ngoài ra, trong tay của Hồng Khê ở Lan Nhược Tự cũng có một mảnh vỡ khác.
Mảnh vỡ Bất Chu Tán trong tay hắn là mảnh nhỏ nhất, uy năng tương đương với bát phẩm Vương Binh.
Mảnh vỡ trong tay Hồng Khê lớn hơn chút xíu, uy năng tương đương với Hoàng Cực Đế Binh.
Mà cốt tán trên đầu Khương Ly, uy năng càng không thua gì Tiên Thiên Linh Bảo.
Về phần món chí bảo khác thì là một mặt kính bằng đồng cổ lão t·ang t·hương, đẳng cấp tương đương với Nguyệt Quang Bảo Hạp thời toàn thịnh.
Nếu hắn đoán không lầm, mặt kính đồng này hẳn là một kiện trung phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, có điều hiện tại mặt kính đã nứt vỡ, uy năng giảm xuống khá nhiều.
Phía trên viền kính, Khương Ly loáng thoáng thấy được hai cái chữ triện.
Côn Lôn!
"Chẳng lẽ là Côn Lôn Kính trong truyền thuyết..."
Khương Ly thấp giọng thì thào, Côn Lôn Kính là trấn hoang chí bảo của Bắc Hoang, uy danh hiển hách, kinh động tứ phương, Khương Ly tự nhiên từng nghe qua.
Hai món bảo vật sở dĩ không dám xông lên trấn áp hắn, là bởi vì cảm nhận được khí tức Quy Khu Diệt Đạo trên người Khương Ly.
Quy Khư Diệt Đạo, có thể xoá bỏ đạo hạnh của tu hành giả, đồng dạng có thể phá huỷ thần binh bí bảo.
Lấy cấp bậc Quy Khư Diệt Đạo của Khương Ly hôm nay, hẳn là không thể phá huỷ hai món Tiên Thiên Linh Bảo, nhưng hắn có thể bôi diệt uy năng của chúng, khiến cho đẳng cấp của hai món chí bảo này giảm xuống một đoạn.
Bảo vật đã đạt tới cấp bậc Tiên Thiên tự nhiên sở hữu linh tính cực mạnh.
Chúng nó cảm giác được nguy cơ mãnh liệt từ trên người Khương Ly nên mới kiêng kỵ và chần chừ.
.....
Bên ngoài Huyền Âm Châu, Vân Mộng Tử toàn lực điều động hai bảo muốn trấn áp Khương Ly, nào nghĩ tới, bọn chúng thật sự chẳng dám làm liều.
Chuyện ấy để lão không hiểu ra sao, đồng thời vô cùng đau đầu.
"Truyền thuyết vào thời thái cổ, trong thiên địa từng xuất hiện một món bảo vật gọi là Lạc Bảo Kim Tiên, có thể khiến cho hết thảy bảo vật mất đi uy năng. Chẳng lẽ trong tay vị đạo hữu kia cũng có bảo vật tương tự, ngay cả Bất Chu Cốt Tán và Côn Lôn Kính đều có thể khắc chế?"
Vân Mộng Tử trầm ngâm nói.
Hai món chí bảo không chịu làm việc, kể từ đó, coi như Vân Mộng Tử sở hữu thần thông mạnh hơn nửa cũng không thể nào cách Man Hoang Cổ Địa tra xét lai lịch của Khương Ly. Tiếp đó, rất có thể còn bị giới diện chi lực của Man Hoang Cổ Địa cắn trả, dù lão là bát phẩm Đế Quân cũng phải trọng thương.
Âm thầm tính toán một phen, Vân Mộng Tử thở dài, truyền âm:
"Thần thông của đạo hữu thật lợi hại, lão phu tra không được nội tình của ngươi, việc này liền từ bỏ vậy..."
Dứt lời, lão phất tay muốn thu hồi Bất Chu Cốt Tán và Côn Lôn Kính, không tiếp tục tra xét.
Nhưng đúng lúc này, dị biến bất chợt phát sinh, bởi vì Côn Lôn Kính có thể thu hồi, ngược lại Bất Chu Cốt Tán không chịu rời đi.
"Chuyện gì xảy ra?" Vân Mộng Tử thất kinh hô lên.
....
Bên trên cổ đạo, sắc mặt Khương Ly lộ ra vẻ quái dị, bởi vì Vân Mộng Tử đã triệt hồi thần thông, Côn Lôn Kính cũng biến mất, nhưng Bất Chu Cốt Tán vẫn chưa chịu rời đi mà bay xung quanh người hắn, tung tăng như chim sẻ.
"Vì sao nó còn chưa chịu rời đi?"
"...chẳng lẽ là vì mảnh vỡ của Bất Chu Tán trong tay ta?"
Khương Ly thấp giọng thì thào, rất nhanh liền đoán được nguyên do Bất Chu Cốt Tán chưa chịu rời đi.
Suy tư chốc lát, hắn bèn tiến vào trạng thái Thiên Nhân, đồng thời phất tay lấy ra một cái dù đen, ngẩng đầu cao giọng hỏi:
"Ngươi muốn thứ này?"
Bất Chu Cốt Tán đột nhiên khựng lại, sau đó truyền ra một giọng nữ thánh thót, mang theo vẻ kinh ngạc:
"Ngươi...ngươi có thể nói chuyện?"
Khương Ly im lặng, hắn cũng chẳng phải người câm, tự nhiên có thể nói chuyện.
"Trả lời câu hỏi của ta..."
"Đúng...đúng rồi...mau đem nó đưa cho ta!"
Khương Ly lắc đầu:
"Đây là đồ vật của ta, vì sao phải đưa cho ngươi?"
"Không....không...mới không phải của ngươi...nó là của ta..."
Bất Chu Cốt Tán phản bác.
Khương Ly híp mắt, quan sát cốt tán vài lượt, ánh mắt loé lên, cười lạnh:
"Nhưng hiện tại nó là của ta!"
"Ngươi...ngươi...mau đưa nó cho ta..."
Bất Chu Cốt Tán tiếp tục hô to, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
"Muốn lấy lại mảnh vỡ, có thể. Nhưng cần một điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
"Ngươi tạm thời đi theo ta, đợi sau khi chuyện ở đây kết thúc, bản toạ sẽ trả nó cho ngươi!"
"Thật...thật sao..."
"Tự nhiên là thật!"
Khương Ly nghiêm túc gật đầu, tiếp tục dụ dỗ.
"Hơn nữa, ta còn biết vị trí của một mảnh vỡ khác ở chỗ nào, chỉ cần ngươi đi theo ta, sau đó ta còn sẽ tiết lộ vị trí của mảnh vỡ kia cho ngươi"
"Chuyện này..."
Bất Chu Cốt Tán lâm vào do dự, hồi lâu sau lay động thân hình, đáp:
"Được...được rồi..."
Khương Ly thấy thế thì cười nhạt, vươn tay ra, Bất Chu Cốt Tán lập tức hoá thành một đạo hắc quang rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Bên ngoài Huyền Âm Châu, sắc mặt của Vân Mộng Tử cực kỳ khó coi, tiếp theo có chút chột dạ nhìn Chưởng Vũ Đại Đế.
Bởi vì ngay thời khắc vừa rồi, Bất Chu Cốt Tán đã cùng lão cắt đứt liên hệ.
Chưởng Vũ Đại Đế không nói gì, nhắm đôi mắt đẹp nhắm chặt, âm thầm cảm ứng, sau đó lạnh lùng nói:
"Nó nói muốn đi theo vị đạo hữu kia tìm kiếm mảnh vỡ khác của mình, đợi khi nào thành công sẽ quay trở lại, chuyện này không thể trách Vân Mộng đạo hữu!"
Vân Mộng Tử nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm, đem thông tin báo cho Thiên Nhất Cổ Đế.
Mặc dù lão không tra được lai lịch của Khương Ly, nhưng thời điểm hắn xuất thủ, Vân Mộng Tử đã phát hiện ra thân phận của hắn, đích thực là nhân tộc cường giả, đồng thời tu vi võ đạo còn chưa đạt tới Đế cảnh.
Lông mày của Thiên Nhất Cổ Đế hơi buông lỏng, sau đó thản nhiên nói:
"Vị võ giả thần bí kia là nhân tộc, càng không phải Đế Quân, vậy thì chẳng đáng lo ngại. Coi như hắn xông lên được tam thập tam thiên, cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến kế hoạch của Tứ Hoang Điện ta. Chẳng qua, lão phu rất hiếu kỳ lai lịch thật sự của hắn là gì..chẳng lẽ người này đến từ Cổ Tộc, nếu là như vậy..."
Lông mày của Thiên Nhất Cổ Đế lần nữa nhíu chặt, giống như đang tính toán điều gì.
Vân Mộng Tử thu lại thần thông, áp lực trên người Khương Ly lập tức buông lỏng, vừa muốn xông vào toà cung điện tiếp theo, thì sắc mặt của hắn đột ngột trầm xuống, đưa mắt nhìn về phía tây.