Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 302: Diệt Sinh, Lục Thế Hoang Thần

Chương 302: Diệt Sinh, Lục Thế Hoang Thần


Ngoại giới, Thiên Nhất Cổ Đế ngồi xếp bằng ở trên không trung, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn ra vui buồn.

Phía trên kim bảng, tên tuổi của Thanh Khâu Hồ Đế cùng tam tổ Vân Trường Sa đều đã hủy diệt.

Hiển nhiên, bên trong tam thập tam thiên, Hoang thú bộ tộc và Hoang tộc đồng thời thiếu đi một vị cường giả.

Điều đó có nghĩa là lợi thế bắt đầu nghiêng về phía nhân tộc, nhưng vẻ mặt của Thiên Nhất Cổ Đế lại không hề vui mừng, ngược lại thần sắc càng thêm ngưng trọng.

Ánh mắt của hắn khoá lại vị trí thứ mười trên kim bảng, chính là xếp hạng của Khương Ly hiện tại.

Lúc trước, vị trí của Vân Hoàng Sa là tầng trời thứ hai mươi mốt.

Mà sau khi Khương Ly leo lên tầng trời thứ hai mươi mốt, vẻn vẹn chưa đến một khắc đồng hồ, Vân Hoàng Sa liền c·hết rồi.

"Như thế xem ra, kẻ đánh g·iết Vân Hoàng Sa hơn phân nửa là tên võ giả gọi Khương Ly kia. Người này quả nhiên lợi hại, may mắn hắn là nhân tộc, không phải Hoang thú, Hoang tộc. Nếu có hắn tương trợ, cơ hội để Tứ Hoang Điện ta c·ướp lấy viễn cổ thông đạo nhất định sẽ tăng nhiều. Sợ là sợ người này xuất thân từ một phương Cổ Tộc nào đó..."

Ánh mắt của Thiên Nhất Cổ Đế hơi trầm xuống.

Toàn bộ Tứ Hoang, có vô số thế lực cảm thấy hứng thú với viễn cổ thông đạo, hi vọng tìm được chìa khoá mở ra thông đạo, tiến vào trong truyền thuyết Thiên Hoang Cổ Cảnh.

Truyền thuyết, chỉ có tiến vào Thiên Hoang Cổ Cảnh, mới có khả năng tìm kiếm đầy đủ Bản Nguyên Chi Khí, gây dựng Đại Thiên Thế Giới, đột phá Thánh Nhân.

Truyền thuyết, Thiên Hoang Cổ Cảnh là thông đạo duy nhất từ Hoang Cổ Giới tiến vào Chân Giới.

Truyền thuyết...

Thiên Nhất Cổ Đế thân là Chuẩn Thánh cường giả, đã dừng lại ở tầng thứ này vô số năm, thuỷ chung chưa từng chạm tới Thánh Nhân bình cảnh, vô pháp thành Thánh.

Hắn khát vọng mở ra viễn cổ thông đạo, tiến vào Thiên Hoang Cổ Cảnh, đạp vào Thánh Cảnh.

Toàn bộ thiên địa, không ít lão bất tử cũng có ý tưởng như hắn.

Hứng thú với viễn cổ thông đạo nhất, tự nhiên là Bát Đại Cổ Tộc.

Đây là tám cái thế lực cổ xưa nhất của Tứ Hoang, vị trí quỷ bí, cường giả vô số, ngay cả Tứ Hoang Điện cũng bị các đại Cổ Tộc chế ước, không dám chống lại.

Chỉ có điều, tuy Bát Đại Cổ Tộc cảm thấy hứng thú với viễn cổ thông đạo, nhưng lại không tham dự tranh đoạt.

Mười vạn năm trở lại đây, từ lúc Hoang Cổ Thánh Nhân biến mất, các đại Cổ Tộc âm thầm mời chào khách khanh trưởng lão.

Để cho khách khanh trưởng lão thay mình sưu tầm tình báo liên quan tới viễn cổ thông đạo.

Tựa hồ có nguyên nhân nào đó, dẫn đến người của Bát Đại Cổ Tộc không thể trực tiếp tham dự tranh đoạt viễn cổ thông đạo.

Ánh mắt của Thiên Nhất Cổ Đế càng ngày càng nặng nề, hắn lo lắng Khương Ly là người mà Cổ Tộc phái đến.

Nếu Khương Ly thật là người của Cổ Tộc, thì mặc dù người này đoạt được viễn cổ thông đạo thì sợ rằng viễn cổ thông đạo cũng sẽ rơi vào trong tay Cổ Tộc.

Thiên Nhất Cổ Đế tự nhiên không biết, chính mình lo nghĩ quá nhiều.

Khương Ly căn bản không phải người của Cổ Tộc, hơn nữa, hắn cũng không có hứng thú với viễn cổ thông đạo.

....

Sát khí trong thiên địa theo thời gian chuyển dời mà dần dần tiêu tan.

Khương Ly cũng không biết chuyện mình chém g·iết tam tổ Vân Hoàng Sa đã kinh động không ít cường giả.

Mượn nhờ bốn kiện bảo vật hộ thể, tăng thêm hai mươi tám chi hương hoả tiễn quay quanh người, cứ cách vài hơi thở, hắn liền xông qua một gian cung điện, tốc độ xông cung như thế, so với bất cứ cường giả nào ở tam thập tam thiên đều phải nhanh hơn rất nhiều.

Bên trên cổ đạo, mới đầu có thể nhìn thấy khắp nơi đều là mây mù màu trắng, nhưng dần dần mây mù biến mất không còn, thay vào đó là khí tức âm u lạnh lẽo.

Trên mái của từng toà cung điện, bắt đầu xuất hiện một ít sương lạnh.

Phía trên cổ đạo, ngẫu nhiên còn sẽ xuất hiện từng bãi tro bụi màu đen chồng chất lên nhau.

Những tro bụi kia tràn ngập âm khí, lạnh thấu tận xương.

Hai mươi hai tầng đầu tiên của tam thập tam thiên, không có bất kỳ âm khí nào, nhưng từ tầng trời thứ hai mươi hai trở đi, càng đi về phía trước, âm khí càng thêm dày nặng.

Cũng không biết qua bao lâu, Khương Ly thành công vượt qua hết thảy một trăm lẻ tám toà cung điện của tầng trời thứ hai mươi hai, tiến lên tầng trời thứ hai mươi ba.

Bên trên tầng trời thứ hai mươi ba, chỉ còn lại hai vị cường giả là Sùng Minh Phượng Đế và Cửu Trùng Đế đang gắng gượng xông cung, về phần Chưởng Tình Đại Đế và Thanh Sư Đế đều đã xông lên tầng thứ hai mươi tư.

Đến tầng trời này, uy áp của cung điện càng thêm khủng bố, dù Khương Ly có được bốn món bảo vật và hương hoả tiễn tương trợ, nhưng tốc độ cũng bắt đầu trở nên chậm chạp.

Mỗi xông qua một toà cung điện, hắn tối thiểu phải hao tốn hơn mười hơi thở.

Nhưng để Khương Ly đau đầu nhất đó chính là âm khí trên tầng trời thứ hai mươi ba so với tầng hai mươi hai càng thêm lạnh lẽo, hầu như muốn đem chân lực của hắn đông cứng.

Khương Ly chỉ có thể một bên xông cung, một bên vận chuyển khí huyết, chống lại âm khí, dẫn đến tốc độ trên diện rộng giảm bớt.

....

Giờ phút này, trên tầng trời thứ ba mươi hai, đám người Thiết Huyết Đại Đế đang nỗ lực xông cung, dè dặt hướng về phía tầng trời thứ ba mươi ba mà đi tới.

Trên không trung, biển mây đã ngưng kết thành băng tinh, không khí lạnh lẽo đến cực điểm.

Toàn bộ tầng thứ ba mươi hai yên tĩnh như c·hết, ngay cả tiếng gió cũng chẳng có, mặc dù đám Thiết Huyết Đại Đế cũng không dám phát ra âm thanh.

Hiện tại, Thiết Huyết Đại Đế mới xông qua cung điện thứ chín, chuẩn bị tiến tới cung điện thứ mười.

Khổng Tước Minh Đế đã đi đến cung điện thứ mười bốn.

Nhị tổ đi đến cung điện thứ bốn mươi hai.

Sơ đại Hoang Tổ đi đến cung điện thứ tám mươi lăm.

Mà người nhanh nhất, bây giờ đã chuyển thành cửu tổ Vân Vô Lệ, giờ phút này, lão đã đi đến cung điện thứ một trăm lẻ ba.

Tốc độ của lão rất nhanh, giống như quỷ mị, lúc hành tẩu thường thường sẽ lưu lại từng đạo lục thải tàn ảnh.

Cung điện thứ một trăm lẻ bốn bị lão xông qua, rất nhanh liền là cung điện thứ một trăm lẻ năm, một trăm lẻ sáu...

Cuối cùng, lão xông qua hết thảy một trăm lẻ tám cung điện, đi tới chỗ cao nhất của tầng trời thứ ba mươi hai.

Lọt vào tầm mắt là một biển sương mù màu xám, sương mù nơi đây vô cùng cổ quái, hầu như ngăn cách hết thảy động tĩnh, mặc dù lão toàn lực thi triển thần thông, người ở bên dưới cũng không thể nghe đến bất kỳ động tĩnh nào.

Trung tâm của biển sương mù là một cánh cửa đá màu xanh thẫm cao lớn đồ sộ, vắt ngang hư không.

Cửa đá mười phần cổ xưa, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.

Phía trên cửa đá có khắc đồ đằng hình một cái đầu lâu, đôi mắt nửa khép nửa mở, ẩn ẩn có hào quang màu xám lưu động.

Cửa đá trước mặt là lối vào duy nhất để tiến vào tầng trời thứ ba mươi ba.

Ba mươi mốt tầng trời phía trước, chỉ cần xé mở bầu trời liền có thể tiến vào tầng trời phía trên.

Nhưng tầng trời thứ ba mươi hai hoàn toàn khác biệt, nhất định phải mở ra cửa đá, mới có tư cách tiến vào tầng trời cao nhất.

Bên ngoài cửa đá, dựng đứng một tấm cổ bia đã hư hỏng nặng, mặt trước điêu khắc từng nhóm kinh văn, đều là văn tự cổ.

Không ít văn tự đã tàn khuyết, không thể phân biệt, chẳng qua bên trên cửa đá vẫn có vài câu hoàn chỉnh.

"Ta tên Diệt Sinh là Lục Thế Hoang Thần của Hoang Thần Cổ Giới, tao ngộ Hoang Cổ chi tu vây công, lại bị phân thân của Hoang Cổ Chí Tôn trấn áp, khốn ở tam thập tam thiên...nếu có một ngày ta trốn thoát, thề phải g·iết sạch Hoang Cổ chi tu...

Cửa đá truyền ra uy áp quá mạnh, càng tới gần cửa đá, mỗi một bước càng thêm gian nan.

Cửu tổ dọc theo cổ đạo, một đường xâm nhập vào trung tâm của biển sương mù, cho đến khi cách cửa đá chừng trăm trượng lão mới dừng bước, ánh mắt trống rỗng nhìn cổ bia bên ngoài cửa đá, như lâm vào trầm tư.

"Tầng trời thứ ba mươi ba, không ở trên trời mà là nằm ở bên trong cánh cửa đá này. Chỉ cần mở ra cửa đá, liền có thể tiến vào tầng trời thứ ba mươi ba. Lục Thế Hoang Thần Diệt Sinh, liền ở chỗ đó..."

Cửu tổ nhấc chân đi tới gần, thử nghiệm đẩy ra cửa đá, lại cảm thấy cửa đá trầm trọng vô cùng, căn bản đẩy không ra.

Đồng thời, một luồng nguy cơ mãnh liệt xông lên đầu, để ánh mắt của lão lấp loé, không chút do dự lập tức lùi về phía sau.

Toà cửa đá trước mặt đột nhiên run lên, đồ án khô lâu ở trên cửa khẽ mở ra hai mắt.

Ánh mắt tràn ngập vô tình, giống như coi thường hết thảy sinh tử trên thế gian.

Cùng với đó, trong đầu cửu tổ chợt vang lên một âm thanh lạnh lùng.

"Cửu tinh Kiếp Đế, chưa đủ tư cách tiến vào tam thập tam thiên!"

Lui ra!

Lui ra!!

Lui ra!!!

Âm thanh của cửa đá vô cùng uy nghiêm, càng tràn đầy khinh miệt.

Nó không cho phép cửu tổ bước vào bên trong là bởi vì cửu tinh Kiếp Đế chưa đủ tư cách.

Buồn cười, cửu tinh Kiếp Đế hay cửu phẩm Cổ Đế, đều là cường giả đỉnh cao trong thiên địa, lại chưa đủ tư cách tiến vào tầng trời thứ ba mươi ba, vậy ai mới đủ tư cách?

Chương 302: Diệt Sinh, Lục Thế Hoang Thần