Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 304: Hoang Thần Chúc Phúc
"Cổ Thương tại thượng, thỉnh Hoang Thần chi lực, hàng lâm thân ta!"
Thần sắc của cửu tổ lộ ra vẻ vô tình, hướng về phía huyết trận bái lạy một cái.
Vẻn vẹn một bái, mười mấy vạn Hoang dân giống như gặp phải trọng kích, kêu thảm liên tục, hồn phách bắt đầu tiêu tán.
"Hai bái!"
"Ba bái!"
Bái xong ba bái, cửu tổ bất chợt đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám Hoang dân ở trong huyết trận, giống như nhìn bầy s·ú·c· ·v·ậ·t.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của lão, hồn phách của Hoang dân không ngừng nối đuôi nhau tiêu tán, Hoang dân c·h·ế·t càng ngày càng nhiều, trong thoáng chốc đã có ba vạn người ngã xuống.
Mà trên người cửu tổ, thình lình xuất hiện một luồng sức mạnh kỳ dị, không thể nói rõ.
Luồng sức mạnh kỳ dị kia chính là Hoang Thần chi lực mà Cổ Hoang Tộc đời đời truyền miệng, tuy Hoang Thần chi lực hàng lâm trên người lão cực kỳ ít ỏi, chỉ có một tia, nhưng đã đủ để lão thi triển một cái Hoang tộc cấm thuật cấp bậc không cao.
"Hiến tế ba vạn Hoang dân, mới đổi được một tia Hoang Thần chi lực hàng lâm...Thôi, cũng đủ rồi, những Hoang hồn khác tạm thời lưu lại, sau này còn cần dùng đến..."
Cửu tổ phất tay, tạm dừng huyết trận, đem hồn phách của chừng mười vạn Hoang dân còn sống sót thu vào hồn phiên.
Sau đó mười ngón tay liên tục bấm quyết, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ cổ xưa, thân thể bỗng nhiên hoá thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt.
Tiếp theo lão từng bước đi về phía của đá.
Thân thể của cửu tổ tựa hồ đã hoá thành hư vô, lão nâng chân phải lên, đạp về phía cửa đá, chân phải gần như trong suốt trực tiếp xuyên thấu cửa đá, cùng nó hoà vào làm một.
Giờ khắc này, cửu tổ giống như cùng cửa đá dung hợp với nhau, giống như lão lấy ý chí của bản thân thay thế ý chí của cửa đá.
"Cổ Hoang cấm thuật sao! Tốt, ngươi đã có tư cách tiến vào tầng trời thứ ba mươi ba!"
Ngữ khí của cửa đá lộ ra một tia ngưng trọng.
Nó cũng không rõ, cửu tổ vừa sử dụng là loại Cổ Hoang cấm thuật gì, nhưng cửa đá tự biết, chính mình không ngăn nổi bước chân của đối phương.
Cửu tổ cũng không để ý tới thái độ của cửa đá mà từng chút từng chút dung nhập vào bên trong nó.
....
Cùng một thời điểm, bên dưới tầng trời thứ ba mươi mốt, Khương Ly mượn nhờ uy năng của các loại bảo vật, rốt cuộc xông qua hết thảy một trăm lẻ tám toà cung điện, đứng ở trên đỉnh cao nhất của bầu trời.
Nơi đây, âm khí đậm đặc, không khí lạnh lẽo thấu xương, lấy tu vi của hắn, lại vẫn như cũ run lẩy bẩy.
Ngay lúc hắn vừa định xé rách bầu trời, tiến lên tầng trời thứ ba mươi hai, thì sắc mặt đột nhiên đại biến.
Bởi vì ngay thời khắc vừa rồi, hắn cảm giác được, tín ngưỡng lực lượng trên người mình đột ngột giảm bớt ước chừng ba vạn.
"Hoang dân bị Vân Vô Lệ hiến tế rồi!"
Ánh mắt Khương Ly trầm xuống, sát ý như biển.
Bản thân hắn sớm đã xem nhạt sinh tử, tâm như bàn thạch, Hoang dân c·h·ế·t đi, không thể làm hắn đau buồn.
Chỉ là trong lòng vẫn sinh ra một luồng giận dữ, không cách nào đề xuống, bên tai hắn giống như văng vẳng tiếng cầu khẩn của Hoang dân trước khi c·h·ế·t.
Đáng tiếc, hắn không cứu được bọn họ.
"Cửu tổ, đáng c·h·ế·t!"
Khương Ly thì thào, vươn tay muốn xé rách bầu trời thì ngay lúc này, trên trời cao, đột ngột truyền tới một giọng nói già nua, cổ lão:
"Tộc nhân của ta...ngươi rốt cuộc đi đến tầng trời thứ ba mươi mốt...nhưng lấy thực lực của ngươi, chỉ sợ không thể leo lên tầng trời thứ ba mươi ba..."
"Nay ta ban tặng cho ngươi Hoang Thần chúc phúc...mau mượn Hoang Thần chúc phúc đi tới tầng trời thứ ba mươi gặp ta....ghi nhớ kỹ, Hoang Thần chi lực...dùng càng nhiều...đánh đổi càng lớn..."
"Hoang Thần chúc phúc?"
Khương Ly nhíu mày, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe được bốn chữ này. Lúc ở tầng trời thứ ba, lão giả thần bí kia từng nói với hắn chỉ cần leo lên tầng trời thứ ba mươi ba, liền sẽ nhận được Hoang Thần chúc phúc.
Chỉ là vì sao hắn mới leo tới tầng thứ ba mươi mốt liền nhận được chúc phúc rồi?
Khương Ly nhíu nhíu mày, chỉ là hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, thì bỗng nhiên từ trong hư vô có một cỗ lực lượng rót vào trong cơ thể hắn.
Cỗ lực lượng ấy có đẳng cấp rất cao, rõ ràng không phải lực lượng của bước thứ hai.
Vô duyên vô cớ đạt được một luồng lực lượng mạnh mẽ, Khương Ly chẳng những không vui mừng, ngược lại cau mày thật chặt.
.....
Tầng trời thứ ba mươi hai, cửu tổ Vân Vô Lệ vận dụng Cổ Hoang cấm thuật hoá thân hư vô, chậm rãi dung nhập vào trong cửa đá. Chỉ là lão mượn đến Hoang Thần chi lực khá ít, dẫn đến tốc độ dung nhập cửa đá cũng không quá nhanh, hao phí hồi lâu mới đưa nửa người chui vào bên trong.
Bỗng nhiên, lão hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía dưới.
Khoảnh khắc này, từ tầng thứ ba mươi mốt của tam thập tam thiên, đột nhiên truyền tới một luồng sát ý ngập trời, cuốn lên tầng trời thứ ba mươi hai.
Luồng sát ý kia, không có chút dấu vết nào liền xuất hiện, để lông mi của cửu tổ nhíu chặt, nội tâm âm thầm hiện ra một tia bất an.
"Chuyện gì xảy ra?"
Thiết Huyết Đại Đế, Khổng Tước Minh Đế, nhị tổ, sơ đại đều đồng loạt giật mình, quay đầu nhìn về phía sau.
Cỗ sát ý nọ càng ngày càng nặng nề, như muốn cắt chém tâm can.
Chỗ nhập khẩu của tầng trời thứ ba mươi hai bỗng nhiên xuất hiện từng đạo vết nứt không gian, vết nứt không gian càng ngày càng nhiều, cuối cùng nổ tung, lộ ra ngập trời không gian loạn lưu.
Từ bên trong không gian loạn lưu bỗng nhiên có một đạo hồng mang nổ bắn mà xông lên.
Bên trong hồng mang, xuất hiện một bóng người, đó là một thanh niên mặc áo bào trắng, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm dù đen đạp không mà đứng, tóc đen rối loạn, tà áo không gió mà bay.
Hắn đứng ở giữa hồng mang, sắc mặt không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại mang theo sát ý ngập trời.
Khương Ly đạp lấy hồng mang, vừa xuất hiện ở tầng trời thứ ba mươi hai, ánh mắt lập tức khoá lấy cửu tổ, tiếp theo tung người bay tới.
Vô số cấm không lực lượng ở tầng thứ trời ba mươi hai đồng loạt cuốn tới, muốn đem hắn từ trên không trung trấn áp xuống, lại bị một cỗ lực lượng vô hình trên người hắn chấn động tán loạn.
"Đạp không phi hành!"
Nhìn thấy hồng mang xuất hiện ở trên bầu trời, tất cả cường giả ở nơi đầy đồng loạt hít vào hơi khí lạnh, ngay cả cửu tổ cũng thay đổi sắc mặt.
Cấm không lực lượng ở tầng trời thứ ba mươi hai vô cùng mạnh mẽ, coi như cửu tinh hậu kỳ giống như cửu tổ cũng không thể đạp không phi hành.
Người vừa tới, chẳng lẽ là Chuẩn Thánh đại năng?
Hắn rốt cuộc là ai?
Chỉ là sau khi nhìn thấy dung mạo của Khương Ly, Thiết Huyết Đại Đế, Sơ Đại, Nhị Tổ, Khổng Tước Minh Đế đồng loạt biến sắc.
"Lại là hắn!"
Bốn người đều thất thanh hô lên.
Vị cường giả hư hư thực thực là Chuẩn Thánh đại năng, vậy mà lại là Khương Ly...
Thời điểm này, sơ đại và nhị tổ chỉ cảm thấy khó có thể tin. Trong ấn tượng của bọn họ, Khương Ly chỉ là một tên tiểu bối trúng phải Chú Hoang Ấn mà thôi, tu vi hẳn là không quá cao mới đúng.
Nhưng một tên tiểu bối tu vi bình thường, lại có thể ở trong khu vực cấm bay đạp không phi hành.
Người trước mặt...thật chỉ là một kẻ tiểu bối sao?
Thời khắc này, Thiết Huyết Đại Đế đồng dạng giật mình cả kinh.
Y vẫn cho rằng, y đã đánh giá cao thực lực của Khương Ly, nhưng hiện tại biết rõ, chính mình vẫn xem nhẹ hắn.
Có thể phi hành ở tầng trời thứ ba mươi hai, trừ Chuẩn Thánh đại năng ra, không ai có thể làm được.
Bọn họ không biết, Khương Ly sở dĩ có thể phi hành là mượn lực lượng của Hoang Thần chúc phúc.
Mặc dù biết rõ, bên trong loại lực lượng đó, ẩn chứa nguy cơ, nhưng vì để cứu vớt hồn phách của mười vạn Hoang dân còn lại, hắn vẫn như cũ cắn răng vận dụng.
Khương Ly không chú ý tới biểu tình của đám Thiết Huyết Đại Đế, ánh mắt của hắn chỉ khoá lấy một người duy nhất chính là cửu tổ Vân Vô Lệ.
Hiện tại, phân nửa thân thể của lão đã dung nhập vào trong cửa đá, giờ khắc này, ánh mắt của cửu tổ chưa bao giờ ngưng trọng như vậy.
Chỉ là so với những người khác, nhãn lực của lão mạnh hơn khá nhiều, là Thiên Nhân Hợp nhất đệ nhất trọng nhãn lực, mơ hồ có thể nhìn ra, Khương Ly không phải Chuẩn Thánh đại năng, thực lực của hắn cũng không mạnh như vậy, tựa hồ là mượn một loại lực lượng vô hình nào đó, tăng lên bản thân.
"Hoang Thần chi lực..."
Cửu tổ híp mắt lại, ánh mắt loé lên một tia không cam lòng.
Lão rốt cuộc phát giác ra, loại lực lượng vô hình trong thân thể Khương Ly đúng là Hoang Thần chi lực, hơn nữa, số lượng rất nhiều, không phải chỉ một đạo như trong cơ thể lão.
Để lão chẳng hiểu ra sao đó là ánh mắt của Khương Ly, từ đầu đến cuối đều khoá chặt lấy mình, chưa từng che giấu bất cứ địch ý nào.
"Ta và người nọ vốn không quen biết. Vì sao hắn lại căm thù ta như vậy?"
Cửu tổ nhíu mày, âm thầm suy tư.