Chương 322: Có Chuyện Gì Còn Quan Trọng Hơn Ngắm Mỹ Nhân?
"Chỗ tốt gì?"
Khương Ly âm thầm kinh ngạc.
Độ khó của Cửu Hoang Đệ Thất Kiếp vượt xa tưởng tượng của mình, nhưng hắn chưa quá giật mình, bởi vì đã nằm trong dự liệu.
Điều khiến hắn kinh ngạc đó là không cần vượt qua đệ thất kiếp, cũng nhận được chỗ tốt.
Khô lâu cười hắc hắc nói:
"Có thể mở rộng tầm mắt, cũng tính là chỗ tốt đi. Hình thức của đệ lục kiếp, mỗi người khác nhau, nhưng từ đệ thất kiếp trở lên đều giống hệt. Người chưởng kiếp của Cửu Hoang Đệ Thất Kiếp chính là tứ thế Hoang Thần. Khà khà, đây chính là đệ nhất mỹ nhân từ tuyên cổ đến nay của Hoang Thần Cổ Giới nha. Ngực to mông lớn, eo thon, chậc chậc, nếu có thể nhìn nàng một cái, dù c·hết cũng nhắm mắt. Tiểu tử thối, đệ thất kiếp này ngươi nhất định phải độ, ngươi không độ, lão phu liền không thể chiêm ngưỡng dung nhan phong hoa tuyệt đại của tứ thế Hoang Thần, sẽ c·hết không nhắm mắt nha..."
Khương Ly lắc lắc đầu, nội tâm có chút thất vọng, ngắm gái đẹp thôi, tính là chỗ tốt c·h·ó gì?
Khô lâu này cũng quá vớ vẩn rồi, vì ngắm nhìn mỹ nhân, lại dựt giây hắn độ đệ thất kiếp.
Đệ thất kiếp so với đệ lục kiếp nguy hiểm hơn vô số lần, hơi bất cẩn liền vạn kiếp bất phục.
Ban nãy, lúc hắn độ đệ lục kiếp, khô lâu còn hết lời khuyên can, khuyên bảo chính mình không nên độ kiếp, nói rằng độ kiếp cỡ nào hung hiệm.
Hiện tại thì tốt, vừa thấy gái đẹp đã sáng mắt.
Khương Ly giống như nghĩ tới điều gì, chậm rãi đi ra mặt hồ, thâm ý nhìn về phía khô lâu, cười nhạt nói:
"Lần Tổ Kiếp thứ bảy quá hung hiểm, ta không thể độ"
"Cái gì! Ngươi dĩ nhiên từ bỏ đệ thất kiếp! Ngươi là heo sao, có cơ hội ngắm mỹ nhân, ngươi cư nhiên bỏ qua. Đệ thất kiếp mặc dù hung hiểm, nhưng ngươi chỉ cần dũng cảm lên một chút, không thèm để ý sinh tử, là có thể ngắm được mỹ nhân rồi. Lẽ nào, trong lòng ngươi, sinh mệnh còn quan trọng hơn mỹ nhân ư?"
Khô lâu hú lên oai oái, mắng to Khương Ly ngu xuẩn, giống như trong lòng lão, mỹ nhân còn quan trọng hơn mạng sống.
"Lại nói tiếp, coi như ngươi không muốn độ đệ thất kiếp cũng vô dụng. Hiện tại lão phu sẽ không giúp ngươi thôi động khi thiên đại trận. Hắc hắc, ta muốn ngắm mỹ nhân, ai cũng không cản được!"
Khô lâu cười bỉ ổi nói.
"Khi thiên đại trận của ngươi, Khương mỗ đã nhớ kỹ, trận pháp này tuy rằng huyền diệu, nhưng cấp bậc không cao, hiện tại ta cũng có thể bố trí ra"
Trong mắt Khương Ly loé lên thanh mang, sớm đã đem khi thiên đại trận ở trên bờ hồ ghi nhớ kỹ càng.
Cho dù khô lâu không giúp hắn, hắn cũng có thể bày trận, né qua đệ thất kiếp.
Khô lâu nghe vậy, lập tức luống cuống.
Nếu Khương Ly thật bày ra khi thiên đại trận, né tránh đệ thất kiếp, như vậy lão thật vô pháp thay Khương Ly dẫn xuống đệ thất kiếp.
Như vậy, liền không có cơ hội ngắm nhìn mỹ nhân.
"Tiểu tử thối, ngươi thật không giúp lão phu đạt thành tâm nguyện nho nhỏ này sao? Lão phu dù c·hết cũng muốn ngắm dung mạo của tứ thế Hoang Thần một lần. Ngươi đành lòng để lão phu c·hết không nhắm mắt ư? Ngươi thật là độc ác!"
Khô lâu buồn bã nói, nước mắt nước mũi thùa ra ngoài, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
"Đó là tâm nguyện của ngươi, cũng không phải tâm nguyện của ta."
"Ngươi, ngươi, ngươi! Tiểu tử thối, lúc trước, vì giúp ngươi phá hư chúc phúc thuật, lão phu đã bù cho ngươi chín trăm tỷ nguyên thạch, càng dùng hết một trăm bốn mươi ba đạo cường giả tàn hồn, ngươi quên rồi sao?"
Khô lâu gầm lên, bắt đầu kể lể ân huệ.
"Đó là hợp tác mà thôi, ngươi giúp ta phá hư chúc phúc thuật, ta cũng sẽ giúp ngươi g·iết c·hết Diệt Sinh lão nhân!"
Nội tâm Khương Ly tự nhiên có chút cảm kích sự giúp đỡ của khô lâu thần bí, nhưng ngoài miệng lại nói khác, ánh mắt thâm ý sâu sắc nhìn lão.
"Ngươi! Tiểu tử thối vong ân phụ nghĩa! Ngươi uổng là truyền nhân của Hoặc Thiên, ngươi là sỉ nhục của Hoang Cổ đạo vực, ngươi là..."
Khô lâu thần bí giận tím mặt, mắng mỏ lung tung một trận, nhưng vẻ mặt của Khương Ly vẫn dửng dưng như cũ.
Khương Ly chờ khô lâu mắng mệt mỏi, mới cười nhạt nói:
"Ngươi giúp ta phá hư chúc phúc thuật, ta giúp ngươi g·iết c·hết Diệt Sinh lão nhân. Đây là một chuyện. Ngươi muốn ngắm mỹ nhân, để ta mạo hiểm độ đệ thất kiếp, cũng không phải không được, chẳng qua Khương mỗ không thể không công mạo hiểm!"
Khương Ly vừa nói xong câu đó, khô lâu liền đã hiểu, càng thêm tức giận.
Dây dưa nãy giờ, thì ra tiểu tử này là muốn đòi hỏi thù lao.
Hắn rõ ràng không muốn bỏ qua đệ thất kiếp! Dựa vào cá tính của tiểu tử thối này, cho dù không độ được, hắn cũng phải thử một lần mới đúng.
Tiên tư bà ngoại nó, tiểu tử thối này lại để mắt tới tài sản của lão phu, khô lâu nghiến răng ken két.
Lão biết rõ, hiện tại nếu mình không đưa ra chút thù lao, Khương Ly chắc chắn sẽ không để cho mình an ổn ngắm mỹ nhân.
"Nói đi, ngươi muốn chỗ tốt gì mới bằng lòng giúp lão phu hoàn thành tâm nguyện!"
Khô lâu cả giận nói.
"Bảo vật của ta đã huỷ gần hết, hiện tại thiếu một kiện binh khí tiện tay!"
Ban nãy, vì thoát khỏi hắc sắc trường hà, Khương Ly đã đem phần lớn bảo vật đều nổ sạch, bao gồm cả Vũ Hoàng Kiếm, cùng hai món Thiên Cực Đế Binh. Hiện tại, hắn quả thực thiếu thốn binh khí.
Đừng nhìn khô lâu chỉ là một cái đầu lâu, nhưng lão giàu nứt đố đổ vách, chín trăm tỷ nguyên thạch nói lấy ra liền lấy ra, ngay cả Thiên Cực Đế Binh cũng gọi là đồng nát sắt vụn.
Nếu có thể từ trong tay lão đoạt được một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, vậy thì kiếm lợi lớn.
Ta liều c·hết dẫn xuống đệ thất kiếp, vì giúp ngươi ngắm mỹ nhân, ngươi không đưa ra chút phí tổn, quả thực không hợp lý chút nào.
"Được rồi, được rồi, lão phu đưa ngươi một kiện Thiên Cực Đế Binh đi, trong người ta chỉ còn vài món như vậy. Ngươi cũng biết, lão phu vì giúp ngươi phá hư chúc phúc thuật, hiện tại rất nghèo."
"Kể nghèo kể khổ thì không cần, ngươi đưa cho Khương mỗ một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, ta giúp ngươi dẫn xuống đệ thất kiếp!"
Khương Ly chém đinh chặt sắt nói.
"Cái gì, ngươi dĩ nhiên đánh chủ ý Tiên Thiên Linh Bảo của lão phu! Không có khả năng, chuyện này không thể thương lượng!"
Khô lâu thở phì phò quát lớn, nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời thình lình xuất hiện vô số hồng vân, che rợp thiên địa.
Cửu Hoang Đệ Thất Kiếp chuẩn bị hàng lâm.
Khương Ly thấy vậy, phất tay, bố trí ra khi thiên đại trận, sau đó cười như không phải cười nhìn khô lâu.
Nhìn nụ cười của hắn, khô lâu chỉ cảm thấy chính mình giống như ăn phải một con ruồi, cực kỳ buồn nôn.
"Mà thôi mà thôi, ngươi thắng, ngươi là đại gia, lão phu sợ ngươi rồi. Đợi ngươi thành công độ qua đệ thất kiếp, lão phu sẽ đưa cho ngươi một kiện Tiên Thiên Linh Bảo! Chuẩn bị độ kiếp đi!"
Khô lâu vừa dứt lời, một mùi son phấn thanh thoát bỗng nhiên theo gió phủ khắp bốn phía.
Cửu Hoang Đệ Thất Kiếp, chính thức hàng lâm!
Ban đầu, là mùi son phấn ngập tràn thiên địa truyền tới. Mùi hương không nặng, thanh thoát như mây khói, càng mang theo vị ngọt mê người.
Tiếp đó, thiên địa bỗng nhiên vô cớ xuất hiện mưa hoa, vô số cánh hoa màu trắng hồng rào rào hạ xuống, không biết là hoa gì, mang theo một loại phiêu linh thê mỹ.
Hô hấp của khô lâu lập tức trở nên thô trọng.
"Tứ thế Hoang Thần Bạch Tử Hoạ, là vị Thần Chỉ đẹp nhất trong lịch sử của Hoang Thần Cổ Giới! Không nghĩ tới, lão phu sinh thời còn có thể nhìn thấy trong truyền thuyết tuyệt thế mỹ nhân. Hay, hay lắm!"
Giọng nói của khô lâu như gà động d·ụ·c, nước dãi chảy ròng ròng.
Cùng với tiếng khen, trên bầu trời chầm chậm xuất hiện hư ảnh của một toà thành trì cổ lão
Đó là một toà thành trì cực kỳ rách nát, trong thành chiến hoả liên miên, trên đường dài chất đầy thi cốt.
Trung tâm thành trì là một toà vương cung cỗ lão, đang dần sụp đổ bên dưới ánh lửa.
Trên không trung của vương cung, có một mảng lớn thần quang xuất hiện, bên trong thần quang, chầm chậm hiện ra hư ảnh một nữ tử mặc lụa mỏng.
Nàng đáp xuống bên ngoài vương cung, dừng bên dưới một gốc cây anh đào, nhìn toà vương cung đã đổ nát bởi chiến hoả, trầm mặc không nói.
Bên dưới lụa mỏng, là đường cong tuyệt mỹ như ẩn như hiện.
Nàng giơ lên cổ tay màu trắng lên, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, cùng chiến hoả ngập trời xung quanh hoàn toàn không hợp.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mai, cử chỉ mang theo một cỗ phong tình khó lòng nói rõ, vừa có một cỗ âu sầu không thể nói ra.
Dung mạo của nàng rất đẹp, tựa hồ một bức tranh tĩnh lặng theo năm tháng, chẳng qua, đôi mắt trong veo như hắc bảo thạch của nàng, lại mang theo một cỗ bi thương không cách nào hoá giải.
Đây là bi thương của vong quốc chi nhân.
Trước ngực nàng, cắm lấy một thanh đoạn kiếm thấm đẫm máu gỉ, miệng v·ết t·hương đang không ngừng chảy xuống máu tươi.
Những máu tươi kia, làm cho y phục nguyên bản không nhiễm bụi trần của nàng trở nên ô uế, nhưng lại mang theo vẻ đẹp thê mỹ khiến cho người ta thương tiếc.
Nàng chỉ là một đạo sơn hải hư ảnh mà tứ thế Hoang Thần di lưu đến nay, bản thể của nàng đ·ã c·hết từ lâu...
Chiến hoả ngập trời, vương cung luân hãm, đoạn kiếm, máu tươi...chính là tràng cảnh trước khi c·hết của nàng.