Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 332: Hỗn Côn Thánh Tông Trấn Tông Chí Bảo

Chương 332: Hỗn Côn Thánh Tông Trấn Tông Chí Bảo


Công pháp cao cấp, Khương Ly không thiếu, nhưng công pháp có thể đem nhục thân tu luyện tới bước thứ ba, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đạo Tổ là xưng hô đặc thù của bước thứ tư Chí Thánh cường giả.

Huyết Hà Kinh là môn công pháp của vị Đạo Tổ nào đó di lưu lại, cấp bậc tuyệt đối cao thâm hơn Bất Diệt Chân Kinh rất nhiều.

Đáng tiếc, chỉ là tàn quyển...

Mà lại công pháp, sẽ không tức khắc phát huy tác dụng, nhất định phải tiêu tốn rất nhiều thời gian tu hành, mới có khả năng biểu hiện ra chỗ tốt.

Thực dụng, nhưng không thể lập tức phát huy được tác dụng.

Muốn dựa vào Huyết Hà Kinh đem thân thể tu luyện tới bước thứ ba, không biết cần tiêu tốn bao nhiêu năm tháng.

Hỗn Thiên Lăng, Khai Thiên Linh Chi, Đế cảnh khôi lỗi, Huyết Hà Kinh...nên chọn cái nào đây?

Lúc Khương Ly đang lâm vào trầm tư, thì bỗng nhiên ánh mắt lẫm liệt, như phát giác được điều gì.

Đúng vào lúc này, ở ngoại giới đột ngột phát sinh dị biến.

Ý chí của Hoang Cổ Thánh Nhân vốn đã tiêu tán, lần nữa xuất hiện ở trên bầu trời.

Cỗ ý chí kia giống như cảm ứng được điều gì, trở nên vô cùng kích động.

Khô lâu thần bí đang lơ lửng ở bên hồ, đưa mắt nhìn lên không trung, chẳng hiểu ra sao.

Ngay cả lão cũng không rõ, ý chí của Hoang Cổ Thánh Nhân vì sao lại bỗng dưng xuất hiện.

Hoang Cổ Thánh Nhân đã đạo diệt từ lâu, thân thể nguyên thần đều bị đại năng ăn mất, chỉ di lưu lại ý chí mà thôi.

Ý chí của hắn dung nhập vào trong thiên địa, lẳng lặng quan sát chúng sinh.

Nhưng không phải ai cũng có thể dẫn ra Hoang Cổ Thánh Nhân ý chí.

Cũng chỉ có Vị Lai Thi như khô lâu mới có khả năng làm được chuyện này.

Nhưng hiện tại ý chí của Hoang Cổ Thánh Nhân lại chủ động hiện thân.

Không chỉ ngoại giới phát sinh dị biến mà mảnh chuông nhỏ trong tay rương đồng cũng đồng thời xuất hiện dị biến.

Mảnh vỡ màu đen đột nhiên toả sáng, giống như bị liệt hoả thiêu đốt.

Càng có một cỗ thời gian đạo tắc không ngừng tản mát ra bên ngoài, cỗ đạo tắc này cùng đạo tắc của Hoang Cổ Thánh Nhân cực kỳ tương tự.

Không, không phải tương tự!

Cả hai rõ ràng là đồng nguyên.

"Chuyện gì xảy ra?"

Khương Ly còn chưa kịp phản ứng, thì mảnh chuông nhỏ bỗng nhiên tự mình bay ra, hoá thành một đạo hắc quang bay tới trước người hắn.

Đến khi bay tới khoảng cách Khương Ly chừng ba trượng, tốc độ của nó mới giảm bớt, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay hắn, cực kỳ nhu thuận, ngoan ngoãn.

Rốt cuộc là chuyện gì...hắn còn chưa lựa chọn di vật của Hoang Thương Cổ, mảnh vỡ này liền bay đến...đây là tự mình tiến cử sao...

Mà thời điểm mảnh chuông bay vào trong tay Khương Ly, Cổ quốc Cổ Thương Chung cùng những rương đồng khác đồng loạt biến mất.

Phiền muộn!

Điều đó có nghĩa, hắn chỉ có khả năng lựa chọn mảnh chuông nhỏ này, không thể lựa chọn những vật khác.

Lựa chọn đã kết thúc rồi?

Nhưng mẹ nó, hắn còn chưa bắt đầu nha!

Khương Ly xạm mặt, chẳng biết nói gì cho phải.

Hắn có thể lựa chọn lần nữa không?

Ánh mắt của Khương Ly dời lên người Hoang Thương Cổ, lại phát hiện đối phương cũng kinh sợ vô cùng.

"Đường đường Khai Thiên Chi Khí, lại chủ động nhận chủ!"

Nội tâm Hoang Thương Cổ kinh hãi muôn phần, hồi lâu sau mới nhìn ra đầu mối:

"Hoá ra là vậy, trên người kẻ này, ẩn chứa khí tức của mảnh vỡ thứ bảy...khó trách..."

Trên tầng thứ bảy, Tứ thế Hoang Thần cũng kh·iếp sợ đến ngây người, căn bản không nhìn ra đầu mối.

Khương Ly rõ ràng không có ý định lựa chọn thánh vật mảnh vỡ, nhưng thánh vật mảnh vỡ lại chủ động bay đến trong tay hắn.

Đây quả thực là đĩa bánh từ trên trời rớt xuống.

Mảnh vỡ kia chính là một mảnh của Khai Thiên Chí Bảo.

Hơn nữa không phải Khai Thiên Chí Bảo phổ thông mà là chí bảo xếp hạng thứ mười tám trên Thái Cổ Khai Thiên Bảng.

Bảo vật bực ấy, dù chỉ là một mảnh vỡ nhỏ, cũng có sự kiêu ngạo của mình mới đúng, coi như Thánh Nhân, không tiêu tốn mấy vạn năm đều khó lòng thu phục nó.

Loại chí bảo khó thu phục như vậy, lại chủ động nhận chủ Khương Ly.

Ai có thể giải thích cho nàng một chút, đây rốt cuộc là vì sao?

Ầm ầm ầm!

Trong thiên địa bắt đầu không ngừng biến ảo ra lôi đình màu đen, t·iếng n·ổ vang liên miên.

Mảnh chuông nhỏ chợt bay khỏi tay Khương Ly, lao lên trời cao, hoá thành một cái chuông đồng màu đen khổng lồ, vắt ngang hư không.

Kích thước của chuông đồng đã vượt qua giới hạn của thiên địa, chất liệu giống đồng mà không phải đồng, màu sắc đen nhánh, càng có lít nha lít nhít đạo tắc bủa vây ở bên ngoài.

Bên ngoài thân chuông, có vô số bóng người khổng lồ di động.

Nhìn kỹ càng sẽ thấy những người khổng lồ kia mình mặc áo giáp, tay cầm cổ kiếm, trên đầu lơ lửng một chiếc chuông đồng toả ra quang mang chói mắt, hơn nữa trong cơ thể người khổng lồ, giống như ẩn nấp tu hành giả.

Thời khắc chuông đồng vừa xuất hiện, hết thảy Tiên Thiên Linh Bảo ở bốn phía đều nhẹ nhàng run rẩy, dường như rất sợ hãi nó, toàn bộ bảo quang đều ảm đạm phai mờ.

Tiên Thiên Linh Bảo sẽ sợ hãi?

"Ta...mảnh vỡ thứ nhất...Khai Thiên Chi Khí...Hỗn Côn Thánh Tông..."

"Trên người ngươi...khí tức của mảnh vỡ thứ bảy...hoài niệm..."

Rõ ràng không có âm thanh gì phát ra, nhưng Khương Ly lại phảng phất nghe được âm thanh của chiếc chuông lớn vắt ngang hư không kia.

Có điều, âm thanh kia đứt quãng không rõ để hắn nghe không hiểu cho lắm.

Điều duy nhất hắn có thể cảm nhận, đó là khí tức của hư ảnh chuông đồng, đã vượt xa tầm hiểu biết của mình.

Đứng ở trước mặt chuông ảnh, hắn có một loại cảm giác nhỏ bé như con kiến hôi.

Dường như chuông ảnh cổ lão kia chính là thiên địa, chính là đại đạo, chính là thiên địa quy tắc.

Dường như không có bất cứ vật gì có thể ràng buộc nó, càng không có bất kỳ sức mạnh nào đủ để phá vỡ lực phòng ngự của nó.

Mặc dù trời long đất lở, tuế nguyệt nghịch lưu, cũng không cách nào đem chiếc chuông đồng kia huỷ diệt.

Đây là chuông gì?

Khương Ly ngửa đầu nhìn chăm chú hư ảnh chuông đồng lơ lửng giữa trời xanh.

Chẳng biết vì sao, nội tâm không tự chủ nghĩ tới thời điểm Loạn Thiên Vương hoạ loạn Đông Hoang nhiều năm trước, y từng từ trong tay của Vạn Thú Đế Quân mượn đi một mảnh vỡ.

Cũng là mảnh vỡ của một chiếc chuông.

Mặc dù chỉ là một mảnh vỡ nhỏ, nhỏ hơn mảnh vỡ trong tay hắn vài chục lần, nhưng bất kể là Loạn Thiên Vương hay Vạn Thú Đế Quân đều vô cùng coi trọng, xem như chí bảo.

Khai Thiên Chi Khí, mảnh vỡ thứ nhất, lẽ nào đây chính là lai lịch của mảnh chuông nhỏ.

Khai Thiên Chi Khí hay Khai Thiên Chí Bảo, Khương Ly từng đọc qua ở trong cổ tịch ở Lan Nhược Tự. Đây là loại bảo vật đẳng cấp cao hơn Tiên Thiên Linh Bảo, ngay cả Chí Thánh Đạo Tổ cũng phải tranh đoạt vỡ đầu chảy máu, chỉ có bước thứ năm Chí Tôn mới có khả năng sở hữu.

Mảnh chuông vỡ tựa hồ quý giá hơn mình tưởng tượng, lựa chọn nó, giống như không thua thiệt.

"Mảnh vỡ thứ bảy...hoài niệm...cùng ta...gặp lại..."

Thời khắc này, thiên địa lần nữa phát sinh dị biến.

Hoang Cổ Thánh Nhân ý chí ở ngoại giới bỗng nhiên b·ạo đ·ộng, sau đó điên cuồng chui vào trong cơ thể Khương Ly.

Từ bên ngoài nhìn tới, gần giống như Khương Ly đang hấp thu cỗ sức mạnh kia.

"Hí! Chuyện gì xảy ra! Tiểu tử thối này vì sao có thể hấp thu ý chí của Hoang Cổ đại ca?"

Khô lâu thần bí há hốc mồm, lồi cả mắt.

Không chỉ khô lâu kh·iếp sợ, ngay cả Khương Ly cũng âm thầm chấn kinh.

Ý thức của hắn tuy rằng bị vây ở bên trong Cổ Hoang Táng Địa, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được sự biến hoá của ngoại giới.

Hắn có thể cảm nhận được, ý chí của Hoang Cổ Thánh Nhân đang điên cuồng chảy vào thân thể hắn, đồng thời mang theo một cỗ đạo lực.

Thời Gian Chi Lực.

Bên tai Khương Ly chợt vang lên âm thanh của Hoang Cổ Thánh Nhân.

"Nhớ quê hương...rất nhớ....nhưng quê hương đã không còn..."

"Quê hương thứ nhất của ta là Đông Sơn bộ ở Man Hoang...nhưng Đông Sơn bộ đã bị cửu thế Hoang Tổ huyết tế mà huỷ diệt...ta mất quê hương đầu tiên"

"Quê hương thứ hai của ta là Hoang Cổ đạo vực...nhưng Hoang Cổ đạo vực chiến bại bởi Trần Giới Kiếp Linh...ta mất đi quê hương thứ hai"

"Quê hương thứ ba của ta là Nghịch Trần Mộng Giới...ta nhất định phải bảo vệ nơi đây, n·gười c·hết giới không thể huỷ..."

"Thực ra...ta còn có một quê hương khác...trước khi ta giáng sinh....từng là mảnh vỡ thứ bảy của Cổ quốc Luân Hồi Chung...bởi vì một lần biến cố mà từ trong Cổ Hoang Táng Địa thoát ra ngoài...chuyển thế làm người..."

"Thời gian chi lực...không phải bỗng dưng mà có...là một phần trong Luân Hồi lực lượng của Cổ quốc Luân Hồi Chung..."

Từng âm thanh đứt quãng vang vọng bên tai Khương Ly, nhưng những tin tức kia quá vụn vặt, hắn không cách nào nghe quá rõ.

Nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được vài từ ngữ then chốt, ví dụ "mảnh vỡ thứ bảy".

Mảnh chuông nhỏ tự bay đến trong tay mình, cùng ý chí của Hoang Cổ Thánh Nhân, đồng thời xuất hiện dị biến.

Hoang Cổ Thánh Nhân cùng mảnh vỡ, tựa hồ có liên hệ nào đó.

Chương 332: Hỗn Côn Thánh Tông Trấn Tông Chí Bảo