Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 343: Ta Tại, Chúng Sinh Tại!
Thời gian ở trong Tuế Nguyệt Tháp là bất động, cho nên bên trong tháp trải qua mười năm, ngoại giới chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Trên Đăng Thần Đài, Khương Ly từng bước từng bước đạp lên từng bậc thang.
Mỗi chỗ đi qua, đám cổ tượng đang quỳ rạp ở hai bên đồng loạt điều khiển Hoang Thiểm lực lượng hoá thành huyết tiễn bắn về phía hắn, hàng ngàn hàng vạn mũi tên đều được quấn quanh ngọn lửa màu đen.
Mỗi đạo hoả tiễn uy lực đều không thấp hơn một kích của lục phẩm Đế Quân, mười mũi tên cùng bắn ra, có thể thương tổn thất phẩm, trăm mũi tên cùng bắn ra, có thể thương tổn bát phẩm, mà hàng vạn mũi tên cùng đến, coi như Chuẩn Thánh cũng phải nhượng bộ lui binh.
Vạn mũi tên mang theo sát khí ngút trời, khiến cho phong vân biến sắc, nhưng thần sắc của Khương Ly cực kỳ bình thản, căn bản không để ý tới công kích đến từ bốn phía, bởi vì hắn có Luân Hồi Chung hộ thể.
"Không nắm giữ Luân Hồi Chung, sau khi leo lên thần đàn, cũng có thể trở thành Hoang Thần. Nhưng không cách nào nắm giữ quá nhiều h·ình p·hạt lực lượng. Mà ngươi khác biệt, tuy chỉ nắm giữ một mảnh của Luân Hồi Chung, nhưng lại là mảnh vỡ hoàn chỉnh nhất, hơn nữa ngươi đã tìm về chuông hồn, có Luân Hồi Chung giúp đỡ, ngươi có thể nuốt chửng ngàn vạn tiễn quang, tu ra h·ình p·hạt lực lượng sánh ngang với lão phu. Trừ lão phu ra, hết thảy năm gã Hoang Thần còn lại, không có một ai có khả năng nắm giữ ba toà h·ình p·hạt chi sơn trở lên. Lão phu cũng muốn xem, ngươi có thể ngưng tụ ra mấy toà..."
Âm thanh của Hoang Thương Cổ nhàn nhạt vang lên.
Khương Ly không nói thêm gì, cũng không cần nhiều làm cái gì, chỉ là từng bước từng bước leo lên Đăng Thần Đài.
Mà Luân Hồi Chung ở bên trong đan điền, tự hành vận chuyển lực lượng, biến ảo ra Luân Hồi cự nhân phòng ngự, từng đạo hoả tiễn bắn lên người của cự nhân đều không ngoại lệ bị cự nhân hấp thu sạch sẽ, vô thanh vô tức biến mất.
Vô số tiễn quang không ngừng hoà vào thân thể của Luân Hồi cự nhân, để cho màu sắc của cự nhân càng trở nên đen nhánh.
Thời khắc này, Luân Hồi cự nhân trở nên vô cùng uy nghiêm thần thánh, trên trời cao từ từ hình thành hư ảnh một ngọn núi màu máu.
Đây chính là sức mạnh mà lịch đại Hoang Thần mới có thể nắm giữ.
Hình phạt chi sơn!
Sau khi ngưng tụ xong toà h·ình p·hạt chi sơn đầu tiên, Khương Ly rõ ràng cảm nhận được, trong cơ thể mình tăng thêm một loại sức mạnh.
Cảm giác hắn tuỳ ý liền có thể quyết định sinh tử của bất kỳ một gã Hoang dân nào, có thể tiến hành trừng phạt hết thảy Hoang tu trong thiên địa.
Thí lục h·ình p·hạt...thí lục h·ình p·hạt...
Loại sức mạnh đó không liên quan tới tu vi hay đạo hạnh mà là một loại chi phối của thượng vị giả đối với hạ vị giả.
Đăng Thần Đài rất cao, có hơn trăm vạn bậc thang, phảng phất không nhìn thấy phần cuối.
Càng đi lên phía trên, bước tiến càng thêm gian nan, không thể đi quá nhanh.
Khương Ly chậm rãi leo lên cao, giống như quên mất thời gian.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Một tháng, hai tháng, tháng ba....
Khương Ly một mạch leo hơn ba năm, mới đi tới phần cuối của Đăng Thần Đài.
Lúc hắn leo tới phần cuối, thì trên bầu trời đã ngưng tụ ra hư ảnh của ba mươi sáu toà h·ình p·hạt chi sơn.
Mà Diệt Thần Cự Nhân bảo hộ bên ngoài cơ thể hắn đã chuyển thành màu đen tuyền, óng ánh quang mang.
Mà nguyên bản màu đen sậm, xơ xác Luân Hồi Chung mảnh vỡ cũng trở nên bóng loáng, ẩn hiện chi chít phù văn.
"Luân Hồi Chung đã chân chính hồi sinh, mặc dù chỉ hồi sinh một mảnh vỡ..."
Hoang Thương Cổ hài lòng gật đầu.
Tiếp đó chỉ cần khắc xuống tên của mình ở trên Thiên Đạo Thạch Bi, ngươi liền chân chính trở thành thất đại Hoang Thần. Từ nay về sau, hưng vong của toàn bộ Hoang tộc đều rơi vào trên vai ngươi"
Khương Ly từng bước từng bước đi đến trung tâm của thần đài, đứng ở bên dưới Thiên Đạo Thạch Bi, thu hồi Luân Hồi cự nhân.
Một vệt kim quang bay ra từ trong Thiên Đạo Thạch Bi, hoá thành một thanh chuỷ thủ nhỏ từ từ rơi vào trong tay hắn.
Khương Ly chăm chú nhìn Thiên Đạo Thạch Bi, thần sắc cực kỳ trịnh trọng, thanh chuỷ thủ nho nhỏ kia, dường như nặng vạn cân.
Chỉ cần khắc xuống họ tên của mình, từ đây hắn chính là Hoang Thần đời thứ bảy của Hoang tộc, từ đây hắn chính là tồn tại chí cao vô thượng.
Chỉ cần khắc xuống họ tên của mình, từ đây hắn phải gánh chịu trách nhiệm, gánh chịu nhân quả của vô số Hoang dân.
"Kể từ hôm nay, Khương Ly ta chính là Hoang tộc Thần Chỉ!"
"Ta tại, chúng sinh tại!"
Đây là hứa hẹn!
Ánh mắt Khương Ly trở nên kiên định, giơ lên chuỷ thủ hướng về phía Thiên Đạo Thạch Bi khắc xuống hai chữ Khương Ly!
Thời khắc hắn khắc xuống họ tên của mình, bất kể là Thiên Đạo Thạch Bi hay là Đăng Thần Đài đều cùng nhau biến mất, chỉ khi nào Hoang Thần đời tiếp theo leo lên thần đài, mới sẽ tiếp tục xuất hiện.
Không người hiểu rõ, rốt cuộc là ai đã ghi khắc tên họ lên Thiên Đạo Thạch Bi.
Nhưng đúng lúc này, hết thảy Hoang dân ở trong thiên địa đều có thể cảm nhận được lại một đời Hoang Thần mới được sinh ra.
"Thì ra ngươi gọi là Khương Ly...Ha hả, đi thôi, Khương tiểu Hoang Thần, chúng ta đi lên tầng thứ bảy của Cổ Hoang Táng Địa, gặp mặt tứ thế Hoang Thần, Ngươi cũng nên cẩn thận chút, nàng bây giờ chỉ là một đạo sơn hải hư ảnh, khi còn sống cũng chỉ ngưng tụ ra hai toà h·ình p·hạt chi sơn, không chịu nổi lực lượng của ba mươi sáu toà h·ình p·hạt chi sơn của ngươi...chớ nên đem nàng đ·ánh c·hết...."
Hoang Thương Cổ căn dặn một phen mới vung tay áo lên mang theo Khương Ly xuất hiện ở tầng thứ bảy của Cổ Hoang Táng Địa.
Hoang Thương Cổ thì cũng thôi, đ·ã c·hết từ sâu chỉ còn là sơn hải hư ảnh, h·ình p·hạt lực lượng đã không còn.
Mà Khương Ly thì khác biệt, thời khắc hắn vừa tiến vào tầng thứ bảy của Cổ Hoang Táng Địa, sơn hải hư ảnh của Bạch Tử Hoạ lập tức run lẩy bẩy, có một loại xúc động muốn hướng về phía Khương Ly quỳ xuống.
Loại huyết mạch uy áp rung chuyển trời đất kia, căn bản không cho nàng cơ hội đứng thẳng.
Mặc dù nàng là Hoang Thần, từng là Thánh Nhân nhưng cũng không cách nào đối diện với ba mươi sáu toà h·ình p·hạt chi sơn của Khương Ly.
Khuất nhục, khuất nhục!
Cả đời nàng chưa bao giờ quỳ gối trước mặt người khác, càng sẽ không bao giờ quỳ gối trước mặt Vô Lượng Kiếp Linh.
Coi như nàng đã có chút tán đồng Khương Ly, nhưng nàng chắc chắn sẽ không hướng về phía một gã Vô Lượng Kiếp Linh quỳ xuống.
"Thân ta có thể diệt, ảnh ta có thể tiêu, chỉ có đầu gối này, không thể quỳ"
Bạch Tử Hoạ không cam lòng gầm lớn, mặc cho sơn hải hư ảnh từng chút tiêu tán, nhưng quyết không chịu quỳ.
"Nàng bị sao rồi?"
Khương Ly nhíu mày, hiếu kỳ hỏi.
Hắn vừa mới trở thành Hoang Thần, chưa thể thuần thục không chế h·ình p·hạt lực lượng, tự nhiên không biết trong lúc vô tình, chính mình tản ra h·ình p·hạt uy áp suýt đem Bạch Tử Hoạ bức tử.
"..." Hoang Thương Cổ.
"...." Bạch Tử Họa.
Dù sao cũng là lão quái tu đạo nhiều năm, hắn nhìn thoáng qua liền hiểu ra ra vẻ khác lạ của Bạch Tử Hoạ hẳn là do h·ình p·hạt lực lượng của mình tạo thành, không khỏi có chút lúng túng, áy náy nói.
"Thật có lỗi, vãn bối vừa thu được thí lục h·ình p·hạt lực lượng, còn chưa chưởng khống thần thục, đã khiến tiền bối chấn kinh"
Khẩu khí đúng mực, hơn nữa còn có mấy phần khách khí.
Hiện tại mọi người đều là Hoang tộc Thần Chỉ, mặc dù trước đó có chút hiểu lầm, Khương Ly cũng không muốn khi dễ Bạch Tử Hoạ.
Mà lại, khí tiết của Bạch Tử Hoạ thà c·hết cũng không quỳ Vô Lượng Kiếp Linh, cũng làm cho Khương Ly âm thầm bội phục, cho nên mới gọi nàng một câu tiền bối.
Tứ thế Hoang Thần là vong quốc chi thần, cũng là t·ử t·rận chi thần, bất khuất chi thần.
Thanh đoạn kiếm đâm giữa ngực, v·ết m·áu ở trên gấu quần cùng vẻ kiên nghị thà c·hết cũng không quỳ, phối hợp với dung nhan thê mỹ mà bất khuất, ngược lại là một loại mỹ lệ khác loại.
Vì là bảo vệ tộc nhân mà c·hết trận Hoang Thần, coi như dung mạo xấu xí, cũng có thể xưng tụng là mỹ lệ, huống hồ Bạch Tử Họa vốn không phải là một cô gái xấu.
Nàng được gọi là mỹ nhân đẹp nhất lịch sử Hoang tộc, ngược lại danh xứng với thực.
Vẻ đẹp bên ngoài chỉ tồn tại trong nhất thời, chỉ có vẻ đẹp từ trong xương, mới tồn tại cùng năm tháng.