Chương 345: Ngũ Uẩn Giai Không
Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua tầng thứ bảy, tay ngọc vung lên, toàn bộ tầng thứ bảy đột ngột sinh ra một luồng cuồng phong, đem tất cả t·hi t·hể của Hoang tu đang ngủ say trên mặt đất đều lấy đi, không biết cất giấu nơi nào.
"Việc tiếp theo...ta không muốn có người ngoài quan sát, chẳng hay sơ đại có thể tạm thời dời bước đến tầng thứ sao được không?"
Bạch Tử Hoạ quay đầu nói với Hoang Thương Cổ.
"Ngươi làm như vậy, liền phải gánh chịu hết thảy hậu quả. Ngươi rõ ràng có thể..."
Hoang Thương Cổ thở dài, như muốn nói cái gì.
"Ta sẽ không hối hận, mời sơ đại mau dời bước"
Bạch Tử Hoạ kiên định nói.
"Cũng được...nếu ngươi đã không nối hận, lão phu cũng không khuyên can thêm..."
Hoang Thương Cổ có chút phức tạp nhìn Khương Ly vài lượt, thân hình loáng một cái, trực tiếp biến mất khỏi tầng thứ bảy.
Toàn bộ tầng thứ bảy của Cổ Hoang Táng Địa chỉ còn lại hai người là Khương Ly và Bạch Tử Hoạ.
Ánh mắt Khương Ly khẽ nhíu lại, hắn không biết Bạch Tử Hoạ và Hoang Thương Cổ đang đánh cái gì bí hiểm, nhưng cũng ý thức được, Bạch Tử Hoạ đang làm ra quyết định trọng đại nào đó.
"Nơi đây đã không có người ngoài quấy rầy...nhưng...phong cảnh giống như không được tốt lắm, chẳng có bầu không khí gì cả..."
Tay ngọc của Bạch Tử Hoạ lần thứ hai vung lên, phong cảnh bốn phía nhất thời thay đổi, nguyên bản rách nát đại địa bỗng nhiên xuất hiện sinh cơ, đủ loại hoa hoa thảo thảo mọc ra um tùm, dòng sông khô cạn cũng có nước chảy. Nháy mắt, tầng thứ bảy càng trở thành một toà thế ngoại đào nguyên, hoa thơm chim hót.
"Tiếp theo chính là sát kiếp cuối cùng của đệ thất kiếp...ngươi, tự lo lấy..."
Bạch Tử Hoạ hơi nhếch miệng, bỗng nhiên đối với Khương Ly nở một nụ cười phong tình vạn chủng.
Nụ cười ấy, nàng dùng tới vô thượng mị thuật, lấy ý chí sắt đá của Khương Ly cũng từ trong nụ cười của Bạch Tử Hoạ nhận ra một cỗ nguy cơ sinh tử.
"Một đời ta tu hành mị thuật, nhưng chưa từng uỷ thân với bất kỳ nam nhân nào. Bởi vì ta tu mị thuật, một khi uỷ thân với người khác, thì sẽ bị đối phương c·ướp mất sức mạnh..."
"Sức mạnh của mị thuật bắt nguồn từ khả năng khống chế với d·ụ·c vọng. D·ụ·c vọng có năm loại, xưng là ngũ uẩn là Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức. Chỉ khi nào đạt tới ngũ uẩn giai không, mới không sợ mị thuật, có thể làm được điểm đó, coi như ở trong bước thứ ba Thánh Nhân cũng vô cùng hiếm có. Ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới kia, nhưng Kiếm Chủng trong người ngươi đạt tới cấp bậc đạo thống, có khả năng chặt đứt hết thảy đại đạo, khiến ngươi không sợ bất kỳ dụ hoặc nào. Có Kiếm Chủng tồn tại, ta rất khó mê hoặc ngươi, vì lẽ đó, cần tạm thời phong ấn sức mạnh của nó..."
Chỉ thấy Bạch Tử Hoạ bỗng nhiên đánh ra một đạo chỉ quyết kỳ lạ, trực tiếp cắt đứt liên hệ giữa hắn và Kiếm Chủng.
Kiếm Chủng sẽ không thể bảo vệ đạo tâm của Khương Ly, trợ giúp hắn chống lại mị thuật.
Tiếp đó, Khương Ly không thể không lấy ý chí của bản thân, chống lại vô thượng mị thuật của Bạch Tử Hoạ.
"Mị Hoàn, hiện!"
Bạch Tử Hoạ thấp giọng hô lên, sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một vòng sáng màu hồng phấn, toả ra ánh sáng chói mắt.
Vòng sáng kia chính là Thuỷ Thánh Chi Hoàn.
Là thiên địa đại đạo công nhận mị thuật của nàng, thay nàng tố ra Thánh Hoàn.
Thánh Hoàn chính là thánh đạo của một vị Thánh Nhân ngưng tụ mà thành, bên trong ẩn chứa khai thiên chi lực, nhưng Thánh Hoàn của Bạch Tử Hoạ lại khác biệt, bên trong ẩn chứa không phải khai thiên chi lực mà là mị đạo chi lực khủng bố gần như sôi trào.
Mị Hoàn vừa xuất hiện, Khương Ly chỉ cảm thấy não hải nổ tung, sau đó không còn bất luận chút ý thức nào, ánh mắt trở nên mê man. Bên trong vẻ mê man càng có d·ụ·c hoả thiêu đốt.
Bạch Tử Hoạ nhấc chân đẹp từng bước tới gần Khương Ly, nhón chân ôm lấy cổ hắn, đối với đã trầm luân trong d·ụ·c vọng Khương Ly, dâng lên môi thơm.
Nụ hôn này dường như một cái chất xúc tác, làm cho d·ụ·c hoả trong mắt Khương Ly càng thêm mãnh liệt, đột nhiên rút ra đoạn kiếm trước ngực của nàng ném xuống đất.
Tiếp theo, thân thể hắn không tự chủ mà đem Bạch Tử Hoạ ôm vào trong ngực, giống như phải đem nàng nhét vào trong người mình.
Được lắm, Khương Ly đầu tiên là chém ngũ thế Hoang Tổ Ách Thương, hiện tại lại đem tứ thế Hoang Thần Bạch Tử Hoạ ôm vào trong lòng.
Bị Khương Ly mạnh mẽ ôm lấy, thân thể mảnh mai của Bạch Tử Hoạ khẽ run lên, có chút muốn tránh khỏi ôm ấm, nhưng chung quy vẫn không hề thoát đi.
Nàng Bạch Tử Hoạ chưa bao giờ phụ người.
Đạo sơn hải hư ảnh này của nàng, không gánh chịu quá nhiều sức mạnh của bản tôn, nhưng nếu có thể truyền cho Khương Ly, ngược lại có thể khiến cho tu vi của hắn tăng mạnh.
Mặc kệ bàn tay thô ráp của hắn sờ nắn khắp người, nàng vẫn không lui bước, mặc cho từng kiện quần áo bị bóc ra, ném xuống đất, để lộ ra thân thể hoàn mỹ như bạch ngọc, nàng vẫn chưa hối hận.
Khương Ly dường như trải qua một giấc mộng dài, trong mộng, hắn ôm lấy một thân thể hương nhuyễn không rõ dung mạo, liều c·hết quấn quýt.
Âm thanh rên rỉ yêu kiều của đối phương làm cho hắn mê luyến, mỗi một âm thanh đều giống như có ma lực đặc biệt, làm cho d·ụ·c hoả trong người hắn càng ngày càng mạnh mẽ, căn bản không cách nào từ trong trầm luân thức tỉnh.
Mị thuật thật đáng sợ!
Hắn tự hỏi, ý chí của mình đã trải qua trăm vạn năm rèn luyện, coi như thiên địa sụp đổ, hắn cũng không nháy mắt một cái, coi như ngàn vạn mỹ nhân cầu hoan, hắn cũng không thèm động lòng, nhưng đây là lần đầu tiên, hắn trầm luân vào trong d·ụ·c vọng, không cách nào tự kiềm chế.
Nói riêng về trình độ mị thuật, có thể nói, toàn bộ thiên địa hiếm người có thể sánh ngang với Bạch Tử Hoạ.
Đẳng cấp mị thuật của nàng, ngay cả Thánh Nhân cũng có thể câu dẫn, ngay cả đại đạo cũng bị trầm luân.
Loại mị thuật vô thượng ấy, căn bản không phải Khương Ly hiện giờ có khả năng chống cự.
Trầm luân, trầm luân, trầm luân...
Lần lượt môi lưỡi quấn quýt, lần lượt nhào nặn bộ ngực mềm mại của Bạch Tử Hoa, lần lượt bồi hồi ở nơi thâm cốc, nhưng Bạch Tử Hoạ dường như đang cố tình khiêu khích, từ đầu đến cuối không để cho Khương Ly tiến vào.
Cứ như thế, đã ba ngày trôi qua, hai người ngoại trừ bước cuối cùng, chuyện gì cũng đã làm, sức mạnh mị thuật của Bạch Tử Hoạ, cuồn cuộn không ngừng xâm nhập vào cơ thể Khương Ly.
"Còn kém một bước cuối cùng..."
Bạch Tử Hoạ thở gấp, hai gò má trở nên nóng bỏng, chuẩn bị dẫn dắt Khương Ly tiến vào thân thể nàng.
Chỉ cần hoàn thành một bước cuối cùng, tất cả sức mạnh còn lại của nàng, sẽ giao lại cho Khương Ly, mà đạo sơn hải hư ảnh này của nàng cũng sẽ triệt để biến mất khỏi thế gian.
Không hề hối hận, cũng không hề do dự.
Bạch Tử Hoạ bình tĩnh ngồi ở trên người Khương Ly, thanh niên nằm dưới người nàng là thất đại Hoang Thần, là người có hi vọng chấn hưng Hoang tộc, mà nàng chỉ là một đạo sơn hải hư ảnh mà ngũ thế Hoang Thần đ·ã c·hết đi lưu lại.
Nếu nàng tan biến, có thể trợ giúp tu vi của Khương Ly tăng mạnh, có thể làm cho thời gian Hoang tộc chấn hưng càng đến sớm hơn, nàng tiếc gì một đạo sơn hải hư ảnh.
"Khương Ly, tương lai của Hoang dân liền giao cho ngươi, cố gắng cảm ngộ Xá Nữ Thánh Thuật của bản cung đi"
Nàng hơi nhắm mắt lại, dẫn dắt Khương Ly tiến vào.
Rốt cuộc, đã đi vào chừng một đốt ngón tay, chạm vào thứ ngàn vàng nhất...
Nhưng đúng vào lúc ấy, đang lâm vào trầm luân Khương Ly bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, hai mắt mở ra, mạnh mẽ khôi phục thanh minh.
Không hề tiếp tục tiến vào!
"Thì ra là như vậy...trước đó ngươi cùng Hoang Thương Cổ nói chuyện, hoá ra là ý này..."
Sau khi khôi phục tỉnh táo, Khương Ly rõ ràng hiểu được thâm ý của Bạch Tử Hoạ, cũng suy đoán ra hành động của nàng sẽ mang tới hậu quả cỡ nào.
"Không thể! Ngươi làm sao có thể dựa vào ý chí của bản thân thoát ra khỏi mị thuật?"
Bạch Tử Hoạ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên người Khương Ly, kinh ngạc không ngậm được mồm.
Nàng đã phong ấn Kiếm Chủng, càng triệu hoán ra Mị Hoàn, lấy bỏ qua thần khiết để mê hoặc một gã tu hành giả. Theo lý thuyết, coi như đối phương là Tuế Nguyệt Hoang Thánh, chỉ cần chưa đạt tới cảnh giới ngũ uẩn giai không, đều sẽ bị nàng mê hoặc, không cách nào tỉnh táo.
Khương Ly làm sao có thể tỉnh lại!
Tu vi của hắn nhiều nhất chỉ tương đương với thất phẩm Đế Quân mà thôi. Hắn đồng dạng không tu luyện tới cảnh giới ngũ uẩn giai không.
Những người tu luyện tới ngũ uẩn giai không, đều vô hỉ vô bi, chặt đứt hồng trần, Khương Ly rõ ràng không phải loại người như vậy.
Không có tu vi vượt qua Hoang Thánh, không có cảnh giới ngũ uẩn giai không, hắn làm soa có thể tỉnh lại.
Hắn làm sao có thể chiến thắng d·ụ·c vọng trong lòng?