Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 353: Tâm Ma Kiếp (1)

Chương 353: Tâm Ma Kiếp (1)


Thập đại Ma Tổ sở hữu thập đại Tổ Văn, nắm trong tay thập diệu lực lượng trong thiên địa.

Khương Ly ngưng tụ Sâm La Tổ Văn, chưởng khống chính là thổ hệ lực lượng.

Thổ chi lực có khả năng ngự nghịch thiên, nếu đem Ma Văn dung nhập vào trong thân thể sẽ khiến cho lực phòng ngự của nhục thân vượt xa đồng cấp thể tu.

Đạo Sâm La Tổ Văn này là Khương Ly tu ra đạo bản mệnh ma văn đầu tiên. Đối với Cổ Ma huyết duệ mà nói, Ma Văn chính là tiền đề để tu luyện Cổ Ma đạo.

Cổ Ma đạo cùng võ đạo hiện hành tương đối khác biệt.

Nhân loại võ giả đột phá Chân Nhân sẽ ngưng luyện ra chân lực, mà Cổ Ma lại ngưng luyện ra huyết mạch tinh khí.

Chân chính tuyệt thế đại ma, chỉ cần một đạo tinh khí đã đủ để trấn áp sơn hà, không phải nói ngoa.

Phàm cảnh Cổ Ma không cách nào tu luyện ra tinh khí, chỉ có nắm giữ Ma Văn, có thể đem năng lượng trong thiên tài địa bảo hay sinh linh huyết nhục luyện thành tinh khí, ký gửi ở bên trong nhục thân.

Sau khi vẽ xong Sâm La Tổ Văn, trong cơ thể Khương Ly xuất hiện thêm một đạo tinh khí màu đen, nhanh chóng hoà vào trong máu thịt của hắn.

Năng lượng của một đạo tinh khí nọ, tương đương với một giáp chân lực của võ giả.

Sau khi ngưng luyện ra một giáp tinh khí, Khương Ly có thể nói đã chân chính bước chân vào Cổ Ma đạo.

Không dừng lại, hắn bắt đầu lấy ra đủ loại thiên tài địa bảo, đan dược còn sót lại lúc trước, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt. Mà số lượng tinh khí trong cơ thể hắn cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên.

Một giáp, hai giáp, ba giáp...

Vẻn vẹn mấy khắc đồng hồ, Khương Ly đã ngưng luyện ra chín giáp tinh khí, trực tiếp đạt tới Cổ Ma đệ nhất niết đỉnh phong.

Tại thời điểm thành công ngưng luyện ra giáp tinh khí thứ chín, tâm thần Khương Ly khẽ run nhẹ, bất tri bất giác rơi vào một hồi ảo mộng.

Tuế Nguyệt không gian, khô lâu thần bí đang chăm chú quan sát phương hướng bên này, lần thứ hai thay đổi sắc mặt.

"Là Cổ Ma Tâm Ma Kiếp! Đây là kiếp nạn mà tất cả Cổ Ma Huyết Duệ đều cần phải vượt qua lúc đột phá Thiên Ma"

"Tâm ma kiếp cùng thần kiếp giống nhau, đều tương đối hung hiểm, nhưng lấy đạo tâm cứng rắn của tiểu tử thối kia, hẳn là có thể vượt qua!"

....

Chu Tước Tinh, bên trong một toà tu chân quốc nào đó, trong một quán rượu ở ngoài thành, một thanh niên mặc áo trắng đột nhiên tỉnh giấc.

"Ừm! Ta...là ai..."

Hai mắt của thanh niên lộ ra vẻ mờ mịt, hắn không nhớ được, mình là Khương Ly.

Đây chính là Tâm Ma Kiếp, bên trong Tâm Ma Kiếp, hắn không nhớ bản thân mình là ai.

Mà một khi nhớ lại, liền có thể phá kiếp rời đi.

"Thẩm sư đệ, không nghĩ tới ngươi uống một trận rượu, liền không biết mình là ai nữa rồi. Hazz chỉ là một nữ nhân mà thôi cần gì phải như vậy?"

Đối diện với Khương Ly là một thanh niên khác mặc cẩm y, đang lắc đầu thở dài ngao ngán.

"Ta họ Thẩm? Ta uống rượu là bởi vì một nữ nhân? Nữ nhân nào..."

Khương Ly ngơ ngác hỏi.

"Ồ! Thẩm sư đệ quên tên của mình thì cũng thôi, ngay cả Nam Cung Uyển ngươi cũng quên mất. Chậc chậc chậc, sư đệ quả nhiên luỵ tình, đáng thương, đáng tiếc...."

"Nam Cung Uyển....lại là người nào?"

Khương Ly càng thêm mờ mịt, lẳng lặng đánh giá thanh niên trước mặt, tu vi tương đương với Luyện Huyết cửu trọng, chỉ là cùng phương thức tu luyện ở Đông Hoang tương đối khác biệt, vẻn vẹn Luyện Huyết cửu trọng đã ngưng luyện ra chân lực, không, cũng không phải chân lực.

Nhưng mà...Luyện Huyết cửu trọng là gì? Đông Hoang là gì? Chân lực lại là gì? Khương Ly nhíu nhíu mày, hắn vì sao lại biết đến những thứ này.

"Ha ha, Thẩm sư đệ, sư huynh phục ngươi rồi. Đã ngươi muốn giả ngây giả dại, liền tuỳ ý ngươi đi. Sư huynh ta không tiếp tục phụng bồi. Nhớ kỹ tông môn của chúng ta gọi là Hằng Nhạc Phái, đừng có ngay cả chuyện này cũng quên mất, đến khi đó bị trục xuất tông môn, sư huynh không giúp được ngươi!"

Thanh niên mặc cẩm bào cười nhạt một tiếng, sau đó thân hình lay động, hoá thành một cơn gió, thoáng cái đã không còn bóng dáng.

Rào!

Rất nhiều tửu khách trong quán rượu đồng loạt giật mình nhìn sang.

Chưởng quỹ của tửu quán thì trực tiếp choáng váng.

Sau đó, tất cả mọi người đồng loạt biểu lộ ra vẻ kính nể đến cực điểm.

"Tiên...tiên sư! Không nghĩ tới vị công tử kia lại là một vị tiên sư, chẳng trách hắn liên tục uống rượu ba ngày ba đêm mà mặt không đỏ chân không run!"

"Nếu vị công tử mặc cẩm bảo kia cũng là một vị tiên sư, vậy vị công tử mặc áo trắng này chẳng phải là..."

Lập tức, tất cả mọi người nhao nhao đứng dậy, nhao nhao hướng về phía Khương Ly cung kính hành lễ:

"Ra mắt tiên sư!"

"Gặp qua tiên sư!"

Khương Ly không đáp lời, chỉ hờ hững liếc qua toàn bộ tửu quán một chút, phất tay áo lấy ra một viên linh thạch đặt lên bàn, sau đó lẳng lẽ rời đi.

Đối với chuyện thanh niên mặc cẩm bào vừa rồi là ai, Nam Cung Uyển là ai...hắn không mấy quan tâm.

Hiện tại, hắn chỉ muốn biết chính mình là người nào, vì sao lại xuất hiện ở nơi đây.

Khương Ly một đường phi độn lung tung không mục đích, lần lượt xuyên qua mấy cái tu chân quốc.

Ánh mắt của hắn mờ mịt, vẫn cứ không cách nào nhớ lại mình là ai.

Bầu trời dần dần hạ xuống mưa phùn, màn đêm buông xuống.

Trong mưa đêm, phía trước có một cái miếu đổ nát, có không ít người đi đường đang tránh mưa ở trong miếu.

Đây là một toà miếu thờ đã bỏ hoang từ lâu, sơn son tróc ra, vòng cửa rỉ sét loang lổ.

Bên ngoài miếu thờ, mưa đêm róc rách, có một loại cảm giác hiu quạnh, cô độc.

Trong miếu thờ, có năm người đàn ông mặc áo khoác tơi, nhen nhóm một đống lửa, lấy ra chút ít lương khô, vừa ăn vừa lớn tiếng trò chuyện.

Khương Ly tiến vào bên góc của miếu thờ, không dự định tiếp chuyện cùng đám người nọ.

Xiêm y của hắn không có nửa điểm xối ướt, lấy tu vi của hắn, nếu hắn không đồng ý, nước mưa căn bản không thể xối lên người hắn.

"Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của ngươi giống như một gã thư sinh, vì sao xuất hành lại không mang theo hành lý, chẳng lẽ bị sơn tặc cướp mất rồi"

Một người đàn ông trung niên mặc áo tơi quan sát Khương Ly, thấy trên người hắn chẳng mang vật gì, không khỏi nở nụ cười ha hả.

"Tới tới tới, giúp đại gia ta nhặt chút củi lửa, chúng ta liền cho ngươi mấy miếng thịt!"

Một người đàn ông đang gặm nửa con gà quay cũng cười to nói.

Trong lời nói, lại mang theo mấy phần trào phúng.

Năm người bọn họ đều là lục lâm nhân sĩ, trước giờ không lọt mắt loại thư sinh yếu đuối như Khương Ly, dự định trêu chọc hắn chốc lát.

Khương Ly thản nhiên nhìn năm người, lại không nói thêm gì, càng sẽ không giúp bọn họ nhặt củi cầu thức ăn.

Cầu, hắn không thèm, hắn chỉ ưa thích đoạt!

Có điều, vẻn vẹn mấy gã phàm nhân mà thôi, Khương Ly khinh thường động thủ cướp giật cái gì, đó là nguyên tác của hắn.

Thấy Khương Ly không để ý tới bọn mình, năm gã lục lâm nhân sĩ cũng mất hứng thú, không thèm để ý tới Khương Ly, chuyển qua tán gẫu những chuyện khác.

Khương Ly lặng lẽ nhìn mưa đêm, tâm tình dần dần tĩnh lặng như nước.

Hắn không nhớ rõ mình là ai, nhưng lại phán đoán được thực lực mạnh yếu của người khác.

Hắn nhớ rõ rất cả thần thông của mình, cũng nhớ rõ hết thảy g·i·ế·t chóc.

Chỉ duy nhất một chuyện, hắn không nhớ rõ mình là ai.

Đột nhiên, ánh mắt Khương Ly sáng lên.

Đã thấy trong mưa đêm, từ từ đi vào một thanh niên mặc áo trắng.

Thanh niên nọ dung mạo phổ thông, nhưng trong lúc đi đường lại tản ra một luồng sinh tử đạo ý như có như không.

Thanh niên kia khoảng cách Hoá Thần đã không còn xa.

Hoá Thần là cảnh giới của tu hành ở Chu Tước Tinh.

Những ngày qua, Khương Ly lưu lạc mấy cái tu chân quốc, biết được cảnh giới tu hành ở thế giới này là Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Anh Biến, Vấn Đỉnh.

Trong đó, Ngưng Khí tương đương với phàm cảnh võ phu, Trúc Cơ tương đương với nhất phẩm, Kết Đan tương đương với nhị phẩm, Nguyên Anh tương đương với tam phẩm, Hoá Thần tương đương với tứ phẩm.

Tu vi của thanh niên vừa đến thấp hơn hắn quá nhiều, nhưng sinh tử đạo ngộ lại mơ hồ cao hơn Khương Ly mấy bậc.

"Sinh tử ý cảnh của người này chỉ sợ đã tiến nhập cảnh giới đạo ý rồi!"

Sắc mặt Khương Ly không hề thay đổi, nhưng trong lòng âm thầm chấn động.

Phải biết, sinh tử chi đạo là thứ mà ngũ phẩm lão quái cần cảm ngộ để đột phá Đế Quân, nhưng thanh niên kia chỉ là một gã Nguyên Anh tu sĩ, tương đương với tam phẩm Chân Vương, lại đã đem sinh tử cảm ngộ đến tầng thứ cao như vậy, quả thực đáng gờm.

Thanh niên mặc áo trắng nhìn một chút năm người đàn ông mặc áo tơi đang vây quanh đống lửa, khẽ nhíu mày.

Hiện tại, hắn cảm ngộ sinh tử ý cảnh đã tới lúc mấu chốt, nhưng năm người kia quá mức thô bỉ, phá hỏng bầu không khí.

Hắn đang muốn tìm một góc để ngồi xuống, bỗng nhiên ánh mắt khẽ biến.

Chỉ thấy ở trong góc, Khương Ly đang mỉm cười nhìn hắn.

Khương Ly nguyên bản ngồi ở đây, nhưng khí tức quá mức nội liễm, trong lúc nhất thời, thanh niên mặc áo trắng suýt chút nữa bỏ quên hắn.

Loại sự tình như vậy, cả cuộc đời hắn ít khi gặp phải, ngoại trừ đối mặt với một ít cường giả hàng đầu của Chu Tước Tinh như Tư Đồ Nam, Vân Tước Tử...

Chương 353: Tâm Ma Kiếp (1)