Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 354: Tâm Ma Kiếp (2)
"Người này cũng là một vị tu sĩ, hơn nữa tu vi vượt xa ta, có điều, hắn tựa hồ không có ác ý với ta!"
Thanh niên mặc áo trắng ngồi xuống ở trước người Khương Ly, hướng về phía Khương Ly gật đầu, vẫn chưa nhiều lời mà ngoái đầu nhìn về phía mưa đêm bên ngoài miếu.
Khương Ly cũng không nhiều lời, đồng dạng ngắm mưa, phảng phất bất kỳ lời nói dư thừa nào sẽ đem đêm mưa đẹp phá hỏng.
"Ha ha, rốt cuộc tìm được chỗ tránh mưa rồi!"
Một âm thanh truyền hào sảng vào trong miếu, lại có một vị khách qua đường ghé miếu thờ trú chân.
Đây là một người đàn ông trung niên cao lớn, trên người mặc áo bào mỏng màu đen.
Người đàn ông vừa đi vào miếu thờ, ánh mắt quét một vòng, sau đó dừng lại ở trên người Khương Ly và thanh niên mặc áo trắng,
"Ồ? Không nghĩ tới ở trong toà miếu thờ cũ nát này, lại có thể nhìn thấy người đồng đạo. Tại hạ Mặc Trí, xin hỏi tôn tính đại danh của nhị vị?"
"Tại hạ là người sơn dã, không có cái gì tôn tính đại danh, cứ gọi ta Đại Ngưu là được!"
Thanh niên mặc áo trắng ôm quyền đáp.
"Ta không biết mình là ai, có người gọi ta là Thẩm sư đệ, nhưng ta luôn cảm thấy, đây không phải tên họ chân chính của ta..."
Khương Ly cũng hướng về phía người đàn ông trung niên ôm quyền.
Hắn mơ hồ nhìn ra người nọ bất phàm, ý cảnh của y là Vong chi ý cảnh.
Tu vi của Mặc Trí rất cao, sợ rằng không thua gì hắn.
"Ha ha! Thú vị, thư sinh kia chẳng lẽ thật sự gặp phải sơn tặc, hơn nữa còn b·ị đ·ánh cho choáng váng, càng không nhớ rõ mình là ai?"
Đám lục lâm nhân sĩ oang oang cười to nói.
Mặc Trí nhíu nhíu mày, giống như phát giác được thứ gì từ trên người Khương Ly, lại tựa hồ không quá xác định, cười nhạt nói:
"Thì ra Thẩm huynh cũng không biết mình là ai sao, ngược lại cùng ta rất giống. Mặc mỗ thường thường sẽ quên mất mình là ai. Có thể gặp được hai vị đồng đạo ở nơi đây đúng là chuyện khó được, chi bằng chúng ta cùng nhau ngồi xuống luận đạo một phen, như thế nào?"
"Luận đạo..."
Ánh mắt Khương Ly khi thì mờ mịt, khi thì thanh minh, mặc dù hắn không biết mình là ai, nhưng vẫn nhớ rõ hết thảy đạo ngộ từ trước đến nay.
Luận đạo, cũng tốt.
Khương Ly nghĩ nghĩ đôi chút, phất tay lấy ra ba hũ rượu, tự mình cầm lấy một vò, rồi cho Mặc Trí, Đại Ngưu mỗi người một vò.
Thanh niên tên là Đại Ngưu cười khẽ, tiếp nhận vò rượu, ra sức uống rầm rầm, ngược lại là cái người hào hiệp.
Mặc Trí ngẩn ra, cũng là tiếp nhận vò rượu, cười ha ha, ra sức uống, sau đó nhìn về phía Đại Ngưu nói:
"Đại Ngưu huynh tu vi kinh người, nếu tại hạ nhìn không lầm, hẳn là đã đạt tới cảnh giới ý cảnh toả hồn, vân tiêu có hi vọng..."
Ánh mắt Đại Ngưu khẽ biến, lộ ra vẻ cẩn thận.
Mà trong mấy gã lục lâm nhân sĩ ngồi quanh đống lửa cách đó không xa, một người lớn tiếng cười nhạo.
"Mấy người các ngươi đang nói lung ta lung tung cái gì, chúng ta một câu cũng không nghe hiểu, cái gì ý cảnh toả hồn, cái gì vân tiêu có hi vọng, chẳng lẽ bị điên rồi?"
Mặc Trí lại nhìn Khương Ly, sau khi nhìn kỹ, ánh mắt càng ngày càng nghiêm nghị.
Loại nghiêm nghị đó, cũng không phải bởi vì tu vi của Khương Ly mà là bởi vì lý do khác.
"Tu vi của Thẩm huynh càng thêm kinh người, mà khiến tại hạ kinh ngạc nhất đó là Thẩm huynh tựa hồ không phải người của thế giới này. Thẩm huynh tựa hồ đến từ bên ngoài Nghịch Trần Giới. Không, Thẩm huynh đến từ bên ngoài tứ đại giới. Bất kể là Ma Giới Sửu Môn Đài, Nghịch Trần Giới, Sơn Hải Giới hay Thương Mang Giới đều không có người như Thẩm huynh. Như vậy, Thẩm huynh hẳn là vực ngoại tu sĩ. Không biết Thẩm huynh đến từ mảnh Tiên Vực nào ở vực ngoại?"
Khương Ly ngẩn ra, có chút mờ mịt nói:
"Ta không biết!"
Mấy gã lục lâm nhân sĩ bên đống lửa lại cười càng to:
"Ha ha, cái gì mà nội giới, ngoại giới, cái gì mà nội vực ngoại vực, cái gì mà Sửu Môn Đài, cái gì Nghịch Trần Giới, ba người kia đúng là điên rồi!"
Mặc Trí khẽ mỉm cười, cũng không tức giận mà nói:
"Lời ấy của các hạ thật đúng, một chữ điên, dùng rất hay, nếu không điên cuồng, tự nhiên không thể cảm ngộ được thiên đạo, nếu không điên cuồng, ai sẽ đi cầu thuật trường sinh, cái gọi là đoạt thiên địa tạo hoá, tất có chỗ điên, chính là cái đạo lý đó!"
Gã lục lâm nhân sĩ bên đống lửa hơi nhướng mày mắng to:
"Quả nhiên là thằng điên, lão tử một câu cũng không nghe hiểu!"
Mặc Trí thấy buồn cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Đại Ngưu nói:
"Đại Ngưu huynh nghe hiểu sao?"
Đại Ngưu đáp:
"Huyền cơ trong lời của huynh đài, tại hạ nghe không hiểu. Nhưng ta cho rằng, một chữ điên, dùng không tốt, chi bằng dùng một chữ si"
"Nói hay lắm! Một chữ si, dùng rất tốt! Người như chúng ta, nếu không có si niệm, tất nhiên không cách nào tu thành chính quả, thiên đạo chi hoàn có tổn hại chi mệnh vậy!"
Mặc Trí ngưng cười, lại nhìn về phía Khương Ly, trầm giọng hỏi:
"Thẩm huynh thấy chữ si như thế nào?"
"Si sao..."
Ánh mắt Khương Ly càng thêm mờ mịt:
"Điên cũng tốt, si cũng được, cũng có thể cầu đạo, nhưng đạo của ta lại là một chữ nghịch, nghịch thiên mà đi chính là ma, luân hồi ba ngàn thế, bách tử bất hối..."
"Nghịch?"
Mặc Trí cùng Đại Ngưu đồng thời lộ ra vẻ suy tư.
Si là khốn khổ vì tình, thành đạo sở mê, vì tình có thể nghịch thương thiên.
Mà nghịch chính là đem tình khoá ở trong lòng, tồn tâm ma ở trong tim, không tránh lui, không bỏ qua, nghịch thiên chi nhân, bách tử bất hối.
"Nghịch...nghịch...ây, vừa nãy chúng ta đang nói đến cái gì? Tại hạ không cẩn thận quên mất rồi!"
Mặc Trí bỗng nhiên lộ ra vẻ mờ mịt.
"Quả nhiên là một thằng điên khặc khặc khặc"
Gã lục lâm nhân sĩ bên đống lửa ngửa đầu cười to.
"Mà thôi, đã quên liền quên đi, tại hạ Mặc Trí, xin hỏi tôn tính đại danh của nhị vị!"
"Đại Ngưu!"
Ánh mắt của Đại Ngưu loé lên, giống như phát hiện cái gì.
Khuôn mặt Khương Ly lại một trận mờ mịt:
"Có lẽ ta họ Thẩm, có lẽ cũng không phải"
Mặc Trí gật gật đầu, nhìn một chút mưa đêm bên ngoài miếu, thở dài nói:
"Vẻ đẹp của mưa đêm nằm ở chỗ ý cảnh, ở chỗ sinh sôi liên tục, hoa cỏ thu nạp hơi nước, nguyên bản tử ý, dần dần dào dạt sinh cơ, đây mới là vẻ đẹp của mưa đêm, cũng là mùi vị của nhân sinh"
Tiếng mưa rơi bên ngoài miếu rì rào truyền tới, khi thì có lôi đình xẹt qua, đem cả bầu trời đêm rọi sáng.
Trong miếu thờ, ánh lửa bập bùng tranh sáng tranh tối, đem cảnh vật bốn phía chiếu rọi sáng tối chập chờn. Giống như sinh và tử không ngừng biến ảo.
Sáng là sinh, tối là tử, sáng tối không ngừng lấp loé, giống như sinh và tử thay đổi luân phiên.
"Như thế nào là sinh?"
Đại Ngưu vừa muốn hỏi ra vấn đề này, Khương Ly đã mở miệng trước.
Mặc Trí chỉ về phía lửa trại đáp:
"Lửa kia, chính là sinh!"
"Vì sao?"
"Ta không biết như thế nào sinh, nhưng ta thường nghe phàm nhân nói, nhóm lửa, nhóm lửa. Chắc hẳn lửa kia, chính là sinh."
"Người điên!"
Lần này, toàn bộ đám lục lâm nhân sĩ bên đống lửa đồng loạt cổ quái nhìn Mặc Trí.
"Như thế nào là tử?"
Khương Ly lại hỏi.
Mặc Trí vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong mắt lần nữa mê mang, hồi lâu sau, mới mờ mịt nhìn chung quanh.
"Vừa nãy chúng ta nói đến nơi nào rồi?"
Không đợi Khương Ly, Đại Ngưu đáp lại, một gã lục lâm nhân sĩ bên đống lửa đã nói ra:
"Thư sinh kia vừa hỏi ngươi, cái gì là tử!"
Mặc Trí áy náy nhìn Khương Ly một chút, hơi có do dự, hỏi:
"Chắc hẳn huynh đài đã biết tên của ta, không biết huynh đài xưng hô như thế nào?"
Một gã lục lâm nhân sĩ khác bên đống lửa cười nói:
"Hai người các ngươi đều là kẻ bệnh sao, một kẻ không nhớ mình là ai, chỉ biết mình họ Thẩm, một người lâu lâu lại mất trí"
Vẻ áy náy trong mắt Mặc Trí càng thêm nồng đậm, thở dài bảo:
"Từ sau khi tại hạ cảm ngộ Thiên Đạo, ký ức ngày càng sa sút, mong Thẩm huynh thứ lỗi."
"Người này cảm ngộ Thiên Đạo, quả nhiên là Vong chi ý cảnh!"
Đại Ngưu suy tư nói.
"Ê, ngươi còn chưa nói cái gì là tử đây, mau nói tiếp đi, thật có ý tứ!"
Một gã lục lâm nhân sĩ thúc giục.
"Cái gì là tử...tử chính là vong, nếu là người vong, thì sẽ tử, nếu tâm vong, thì sẽ quên. Đây chính là tử!"
"Hôm nay có vô căn chi thuỷ rơi xuống, tạo nên vũng nước trên mặt đất, chính là sinh. Ngày khác vô căn chi thuỷ mất đi, vũng nước trên mặt đất khô cạn, chính là tử."
Mặc Trí chỉ tay về mấy tên lục lâm nhân sĩ đang ngồi cạnh đống lửa, nói:
"Hôm nay bọn họ có thể vui, có thể buồn, có thể giận, có thể nói cười, chính là sinh, ngày khác, bọn họ sẽ không còn vui sướng đau buồn, khó thoát khỏi luân hồi, chính là tử"
Mặc trí lại chỉ tay về phía bàn thờ rách nát đặt ở cuối miếu thờ, nói:
"Lúc toà miếu thần này có tượng thần, miếu thờ là sinh, bây giờ tượng thần biến mất, miếu thờ chính là tử"
Nói đến chỗ này, y chợt đứng dậy, lại chỉ lên bầu trời nói:
"Trận mưa này, sinh ra ở thiên, tử ở đại địa. Quá trình rơi xuống, chính là cả đời của trận mưa, cho nên lúc ta ngắm mưa, không nhìn bầu trời, không nhìn đại địa, bởi vì ta không phải đang nhìn mưa mà là nhìn cả đời của nó. Đây cũng là sinh và tử!"
Đại Ngưu nghe Mặc Trí đưa ra cao kiến.
Chút ít nghi hoặc trong lòng dần dần biến mất, dường như đốn ngộ ra cái gì, hướng về phía Mặc Trí ôm quyền.
Giờ khắc này, Đại Ngưu mặc dù chưa bước vào Hoá Thần, nhưng hầu như đã hiểu rõ sinh tử ý cảnh, tuỳ thời có khả năng đột phá.
Bên khác, vẻ mờ mịt trong mắt Khương Ly khẽ tan mất, rồi lại lần nữa trở nên mờ mịt.
Hắn luôn cảm thấy, lời của Mặc Trí vẫn có chỗ phiến diện.