Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 375: Lão Phu Tên Nghiệt Vân

Chương 375: Lão Phu Tên Nghiệt Vân


"Tiền bối, tâm tình của ngươi tựa hồ không được tốt cho lắm, chẳng hay vãn bối có thể làm được gì không...?"

Âm thanh của Chưởng Vũ Đại Đế nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Nàng là người tri ân biết đồ báo, nếu không phải Khương Ly cứu giúp, chính mình hơn phân nửa đã bị Diệt Sinh g·iết c·hết.

Chỉ là nàng không biết nên báo ân như thế nào. Khương Ly biểu hiện ra tu vi quá cao, đường đường là tam giai Chuẩn Thánh đại năng, trên người nàng sợ rằng không có bất kỳ thứ gì có thể khiến đối phương nhìn trúng.

Tiểu Cốt Tán sao?

Hẳn là không đi, Tiểu Cốt Tán hiện tại chỉ tương đương hạ phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, hơn nữa còn là linh bảo không trọn vẹn, đường đường là tam giai Chuẩn Thánh chưa hẳn đã vừa mắt.

"Không cần..."

Khương Ly khẽ bừng tỉnh, hắn bây giờ đã không có khô lâu thần bí phụ thân, tu vi đã trở về nguyên dạng.

Lấy thực lực của hắn hiện tại, không có bản lĩnh giả dạng tiền bối trước mặt một đám Đế Quân, Chuẩn Thánh.

Luân Hồi Chung cũng đã bị hao tổn, không thể tiếp tục sử dụng, nếu bị đám Đế Quân nơi đây đánh lén, hắn nhất định sẽ lâm vào nguy hiểm.

Khương Ly cũng chưa quên, chính mình c·ướp đi Bản Nguyên Chi Khí của một vị cường giả trong chúng đế, dựa theo khí tức lưu lại trên cấm chế, hẳn là của vị Đông Hoàng Yêu Đế kia.

Nếu bị Đông Hoàng Yêu Đế phát hiện ra tu vi thực sự, liều lĩnh xuất thủ, Khương Ly hoàn toàn không nắm chắc có thể từ trong tay một vị nhất giai Chuẩn Thánh trốn thoát.

G·i·ế·t Đế Quân như g·iết c·h·ó, là khô lâu thần bí cùng Diệt Sinh, Khương Ly chỉ là một gã tiểu bối mà thôi, thực lực ở trong chư đế chỉ tính hàng tru·ng t·hượng.

Hiện tại, không phải là thời điểm để thương cảm.

Khương Ly quay đầu nhìn kỹ Chưởng Vũ Đại Đế.

Không thể không nói, dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp, yên tĩnh như mưa ngâu, không thua Quảng Hàn tiên phi là bao.

Hơn nữa, bởi vì là đồng tộc, nên từ trên người nàng hắn cảm nhận được một loại cảm giác cực kỳ thân thiết.

Mà Chưởng Vũ Đại Đế bị Khương Ly nhìn chằm chằm, khuôn mặt lạnh lẽo không tự chủ ửng hồng.

Khương Ly trầm mặc chốc lát, sau đó vỗ túi trữ vật lấy ra một mảnh cốt tán nhỏ ném cho nàng, thản nhiên nói:

"Cho ngươi!"

Làm xong chuyện này, Khương Ly cũng không dự định ở lại lâu, thân hình loé lên một cái, chuẩn bị rời đi.

"Tiền bối xin dừng bước!"

Sau lưng chợt vang lên giọng nói Đông Hoàng Yêu Đế.

Khương Ly khựng người lại, nội tâm âm thầm cảnh giác, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ đạm bạc, quay đầu nhìn đối phương:

"Có chuyện gì?"

"Xin tiền bối ban thưởng tôn tính đại danh. Lần này, Man Hoang Cổ Địa xuất hiện biến cố, càng có thượng cổ cường giả Diệt Sinh làm loạn. Nếu không phải tiền bối xuất thủ, chúng ta chỉ sợ đã toàn quân bị diệt. Tiền bối đối với chúng ta có ân cứu mạng, chúng ta cũng có lòng báo ân, lại không biết nên báo đáp như thế nào. Nghĩ đến, gia sản của chúng ta, chưa hẳn đã lọt vào mắt xanh của tiền bối..."

Đông Hoàng Yêu Đế sửa đổi khẩu khí cao thượng ngày thường, ở trước mặt Khương Ly, lại một bộ cực kỳ dè dặt.

Y tự nhiên không dám làm càn trước mặt một vị Viễn Cổ Đại Tu.

"Báo ân thì khỏi cần, đồ vật của các ngươi, lão phu quả thực chướng mắt..."

Khương Ly thản nhiên đáp, nội tâm thì âm thầm cười khổ.

Gia sản của đám Đế Quân ở nơi đây, chỉ cần của một người cũng đủ để Khương Ly đỏ mắt, hắn cũng muốn đoạt lấy, nhưng lại sợ lộ ra điểm đáng ngờ, khiến cho chư đế hoài nghi...

"Không được. Chúng ta cũng xem như Hoang Cổ chi tu. Nợ ân tình của người khác, há có thể tri ân không báo?"

Đông Hoàng Yêu Đế nghe vậy, trên trán lập tức chảy xuống mồ hôi lạnh, y biết rõ lợi cùng hại trong chuyện này.

Tu vi của Khương Ly đã đến một bước kia, tuỳ tiện ban cho người khác chút ân huệ, liền có thể dính vào nhân quả.

Mà ân cứu mạng nhân quả càng thêm khổng lồ, một cái ý niệm liền có thể đem người khác tính kế tới tình cảnh vạn kiếp bất phục!

Ai mà biết được Khương Ly có phải là đang tiểu lý tàng đao?

Mặt ngoài một bộ cứu người không cầu hồi báo, nhưng bên trong ngấm ngầm đem tất cả mọi người đều tính kế.

Đây không phải chuyện cười, mà là sự thật.

Rất nhiều đại năng trong tu hành giới đều đang làm như vậy.

Lấy tính cách cẩn thận của Đông Hoàng Yêu Đế, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm, ham món lợi nhỏ trước mắt mà ảnh hưởng tới tương lai.

Một vị Viễn Cổ Đại Tu như Khương Ly, cùng một vị cường giả khác liều mạng đại chiến ở Man Hoang, rồi lại không phải vì viễn cổ thông đạo mà đến. Nếu nói là không tính kế gì, Đông Hoàng Yêu Đế tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

"Thỉnh tiền bối ban thưởng tính danh. Chúng ta sẽ thay tiền bối cung phụng số mệnh tháp, lấy việc ấy để báo đáp ân tình. Đây là tâm ý của chúng ta, mong tiền bối không cần cự tuyệt!"

Số mệnh tháp?

Khương Ly hơi hơi ngẩn ra, tiếp theo ánh mắt sáng lên.

Số mệnh tháp chính là thứ tốt!

"Thôi, sau trận chiến hôm nay, danh tính của lão phu chỉ sợ không thể giấu nổi, ngươi nghe kỹ cho ta. Lão phu tên là Nghiệt Vân! Các ngươi liền lấy cái tên ấy chế tạo số mệnh tháp cho lão phu đi! Người trừ chuyện này ra, lão phu còn có một cái yêu cầu, hi vọng các ngươi đáp ứng!"

Âm thanh của Khương Ly trầm xuống, Đông Hoàng Yêu Đế lập tức giật mình, vội vã hỏi:

"Tiền bối có yêu cầu gì xin cứ nói. Yêu Đình chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, hoàn thành dặn dò của ngài!"

Trao đổi một phen với Khương Ly, dưới ánh mắt phức tạp của Đông Hoàng Yêu Đế, Khương Ly đi về phía Thiên Nhất Cổ Đế cũng dặn dò vài tiếng, sau đó bồng bềnh rời đi.

Tiếp theo, Đông Hoàng Yêu Đế và Thiên Nhất Cổ Đế đồng thời truyền đạt một mệnh lệnh cơ mật cho chư đế.

Hết thảy thông tin liên quan tới Nghiệt Vân tiền bối, từ nay trở đi sẽ trở thành cơ mật tối cao của Yêu Đình cùng Tứ Hoang Điện, đây là bí ẩn tối cao nhất, không được tuỳ tiện tiết lộ.

Sau đó, hai tộc giống như đạt thành một loại hiệp nghị nào đó, càng đồng tâm hiệp lực phong ấn Thiên Hoang Thạch Môn.

Bọn họ xử lý viễn cổ thông đạo như thế nào, Khương Ly không thèm quan tâm, hắn một đường bay nhanh, rốt cuộc bay tới gần vị trí của thành Tuyết Mai, hắn phất tay thả ra Huyết Cung.

Huyết Cung biến thành một lão nhân lưng còng, đưa mắt nhìn về phía Khương Ly ngó trái ngó phải, hồi lâu mới cắn răng hỏi.

"Ha ha, chủ nhân, khô lâu đại ca không cùng ngươi trở về sao?"

"Ừm, hắn t·ruy s·át Diệt Sinh, xông vào viễn cổ thông đạo, e rằng....sẽ không trở về..."

"Như vậy ư...!"

Huyết Cung nghe xong, trầm mặc thật lâu, sau đó bỗng nhiên lão lệ tung hoành, hoá thành một đạo huyết quang hướng về phương hướng của Thiên Hoang Thạch Môn mà bay nhanh.

Khương Ly chưa hề ngăn cản, mặc cho Huyết Cung đi xa.

Huyết Cung trước kia vốn chỉ là Chuẩn Tiên Thiên Cung Linh, về sau Khương Ly tiến vào Tuế Nguyệt Tháp tu luyện, đem Huyết Cung giao cho khô lâu để lão bồi dưỡng thành Tiên Thiên Cung Linh.

Cũng không rõ cả hai đã xảy ra chuyện mờ ám gì.

Nhưng sau khi đột phá Tiên Thiên, tính tình của Huyết Cung lập tức đại biến một trăm tám mươi độ, l·ây n·hiễm luôn bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của khô lâu, bắt đầu thân thiết với nhau như một cặp cơ hữu.

Hiện tại khô lâu ngã xuống, liền để cho Huyết Cung tiễn đưa.

Khương Ly đưa mắt nhìn chằm chằm phương hướng Thiên Hoang Thạch Môn một chút, sau đó xoay người rời đi.

.....

"Đại ca! Đại ca! Ngươi c·hết thật oan uổng!"

Huyết Cung biến ảo thành lão giả lưng còng, quỳ ở bên ngoài Thiên Môn, không ngừng gào khóc.

Thân phận Tiên Thiên Cung Linh của nó không gạt được chúng Đế Quân.

Tiên Thiên Khí Linh!

Toàn bộ Hoang Cổ Giới cũng khó tìm được đồ vật cao cấp như vậy.

Không nghĩ tới lại gặp được ở nơi đây!

Không ít Đế Quân ánh mắt hừng hực, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Khương Ly lúc trước, thần sắc lập tức nghiêm nghị, chẳng dám có ý đồ với Huyết Cung.

Đông Hoàng Yêu Đế và Thiên Nhất Cổ Đế hai mặt nhìn nhau, mặc dù không rõ đầu Tiên Thiên Linh Cung kia đang khóc lóc cái gì, đưa tiễn cho ai, nhưng đồng dạng không dám ra tay c·ướp đoạt, bởi vì vật ấy thuộc về Nghiệt Vân tiền bối.

Nghiệt Vân, đúng là một cái tên xa lạ, có điều, Hoang Cổ Giới nước rất sâu, ẩn núp chút ít lão bất tử, bọn họ chưa từng nghe danh cũng là điều bình thường.

Đông Hoàng Yêu Đế như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn về phía Huyết Cung hơi biến ảo chập chùng.

Huyết Cung kia là nô bộc của Nghiệt Vân tiền bối, nếu có thể cùng đối phương làm quen, như vậy...

Khương Ly một đương lao nhanh về phía trụ sở của nhân tộc, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám võ giả, mang đi đám tiểu nữ nhi, Xích Tuyết...

Ngay cả thành Tuyết Mai cũng bị hắn nhổ tận gốc.

Bấy giờ, phía cuối chân trời xa xa, có một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy đen, tay cầm cốt tán đang hớt hải đuổi tới, đưa mắt nhìn bóng lưng của Khương Ly, đôi mắt long lanh ngấn lệ.

"Đại ca ca...ngươi đúng là đại ca ca...ta là Tiểu Ngốc Điểu....vì sao ngươi không nhận ra ta..."

Ban nãy Khương Ly vừa rời đi, Thiên Nhất Cổ Đế đã hướng về phía chư đế truyền âm, nói rõ danh tính của hắn, đồng thời hạ lệnh đem tin tức của Khương Ly trở thành cơ mật tối cao, bất kỳ người nào cũng không được phép nhắc tới.

Hai chữ Nghiệt Vân đối với người khác có lẽ cực kỳ xa lạ, nhưng đối với Chưởng Vũ Đại Đế lại là cái tên khắc cốt ghi tâm.

Bởi vì đó là người mà nàng chờ đợi vô số năm, chờ đợi một lần gặp lại...

Năm đó, nàng chỉ là một con tiểu Quy Khư tu vi thấp kém, vì muốn giúp hắn cùng hắc điểu gặp mặt một lần, mà ngu ngốc ngậm đá lấp biển.

Năm đó, nàng hai mắt lệ nhoà nhìn hắn rời đi...

Hôm nay nàng rốt lần nữa gặp lại hắn, mà hắn càng không nhận ra nàng.

Chưởng Vũ Đại Đế nào biết, Khương Ly căn bản không phải Nghiệt Vân, Nghiệt Vân chỉ là hắn tuỳ tiện lấy tên giả mà thôi.

Chương 375: Lão Phu Tên Nghiệt Vân