Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 378: Năm Mươi Vạn Dặm Lạc Thần Giới
"Con bà nó, ánh mắt của ngươi là có ý gì? Lão phu không c·hết, ngươi rất không vui sao? Ngươi dĩ nhiên ước gì lão phu c·hết đi! Mẹ nó, ngươi đúng là tên tiểu tử thối không có lương tâm, ngươi đã quên là ai cứu ngươi từ trong tính toán của Diệt Sinh, là ai..."
Khô lâu trông thấy b·iểu t·ình của hắn, lập tức há mồm chửi ầm lên, đáng tiếc lão còn chưa mắng xong, đã bị một tiếng khóc rống thảm thương đánh gãy.
"Đại ca! Ngươi...ngươi không c·hết! Là thật sao!?"
Huyết cung hùng hổ chạy tới, mừng đến phát khóc.
"Đúng rồi, nhị đệ, ta không c·hết, ngươi rất vui đúng không? Ta liền biết, chỉ có ngươi đối xử với ta thật lòng, chỉ có ngươi sẽ vì đại ca mà rơi nước mắt!"
Khô lâu thần bí cũng lệ nóng doanh tròng.
Sau đó hai con hàng dưới cái nhìn ngu ngốc của mọi người, ôm hôn thắm thiết, trình diễn một màn huynh đệ tình thâm.
Thật hiếu kỳ, khô lâu rõ ràng không có tay chân, làm sao sẽ ôm hôn thắm thiết.
Khương Ly xoa xoa trán, dở khóc dở cười...
Khô lâu còn sống, hắn mặc dù chưa đến mức mừng đến phát khóc, nhưng cũng rất vui vẻ.
Chỉ là hắn rất hiếu kỳ, vì sao khô lâu lại còn sống, vì sao có thể từ trong Thiên Môn chạy ra ngoài.
Hộp ngọc kia, chẳng lẽ là đường lui mà lão đã sớm để lại, trước khi chém g·iết Diệt Sinh?
Nghĩ đến, lấy cá tính hèn mọn đáng khinh của khô lâu, xác thực rất khó tưởng tượng lão sẽ không lưu lại đường lui mà liều mạng t·ruy s·át Diệt Sinh...
Uổng công chính mình vì lão ngã xuống mà sầu não nửa ngày, ai mà nghĩ tới lại là chuyện như vậy...
Khô lâu còn sống, nhưng mất đi hết thảy tu vi, mất đi Chưởng Thời Hư Không, thân thể càng trở nên cực kỳ hư huyễn, gần như trong suốt.
Sau một phen dò hỏi, Khương Ly mới biết được nguyên do khô lâu sống sót, cúi đầu nhìn hai mảnh ngọc phù vỡ nát ở trong hộp ngọc, âm thầm lấy làm kỳ.
Thái Thanh Ngọc Phù là một trong ba ngàn bí phù mà Hồng Quân Thánh Tông truyền xuống, có năng lực bảo mệnh.
Chỉ cần ở trên ngọc phù lưu lại một phần mệnh hồn của mình, coi như c·hết đi cũng có thể mượn lực lượng của ngọc phù mà sống lại.
Nếu không có Thái Thanh Ngọc Phù, khô lâu hơn phân nửa thật đ·ã c·hết ở trong viễn cổ thông đạo.
"Tiểu tử thối, tiếp theo ngươi dự định đi nơi nào? Lão phu muốn tới Bắc Hoang một chuyến, ngươi có muốn đi cùng ta không?"
Khô lâu nháo nửa ngày, mới nhớ ra điều gì, quay đầu dò hỏi Khương Ly.
"Bắc Hoang ư...ta còn nhiều chuyện ở Đông Hoang còn chưa giải quyết xong, tạm thời sẽ không đi Bắc Hoang!"
"Cũng được, lão phu hỏi vậy thôi, chứ cũng không thật muốn ngươi đi cùng! Nhị đệ, ngươi có muốn cùng đại ca đi Bắc Hoang chơi đùa, ngắm gái không kiệt kiệt kiệt?"
Khô lâu thâm tình chân thành nhìn Huyết Cung.
"Đi! Đương nhiên đi! Đại ca đi nơi nào, tiểu đệ cũng theo tới chỗ đó!"
"Ôi, nhị đệ tốt!"
"Ôi, đại ca tốt!"
"Nhị đệ tốt!"
"Đại ca tốt!"
....
Khương Ly xạm mặt nhìn hai con hàng tiếp tục biểu diễn.
Vừa nãy, Huyết Cung còn lời thề son sắt muốn đi theo mình cả đời, vừa được mấy phút đã trở mặt một trăm tám mươi độ, muốn đi cùng khô lâu.
Thôi, bọn chúng muốn kết bạn đi Bắc Hoang, liền đi thôi, Huyết Cung đi hay ở, Khương Ly không để tâm.
Bắc Hoang....mục đích của khô lâu chạy tới Bắc Hoang, hẳn là liên quan đến Tuế Nguyệt Đại Đế đi.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của lão, coi như tu vi hoàn toàn biến mất, phỏng chừng cũng có thủ đoạn tự vệ, ngược lại không cần lo lắng an nguy của hai con hàng này.
"Tiểu tử thối, chúng ta đi rồi, từ hôm nay trở đi, nhị đệ nhà ta sẽ không còn là khí linh của ngươi. Làm trao đổi, lão phu sẽ bồi thường cho ngươi hai món Tiên Thiên Linh Bảo khác!"
Trong mắt khô lâu bắn ra hôi mang, hoá thành hai đạo lưu quang rơi vào trong tay Khương Ly, Khương Ly hơi ngẩn người, tiện tay đem đồ vật ném vào trong Lạc Thần Giới.
"Tiểu tử thúi. chúng ta không ai nợ ai, sau này không gặp lại, kiệt kiệt kiệt!"
"Đại ca! Chúng ta đi mau, ta từ trong tay Yêu Đình chi chủ lừa được không ít thứ tốt, tuyệt đối không nên bị chủ tử c·ướp mất!"
"Ừm! Vậy thì đi! Đại ca vừa đạt được một món bảo vật mới, để ngươi mở mang kiến thức uy lực của nó, bay lượn đi Tiểu Vũ Mao!"
Chỉ thấy khô lâu tế ra một đạo hồng mang, trong nháy mắt, hồng mang liền cuốn lấy lão và Huyết Cung, trực tiếp xuyên qua Man Hoang giới diện, biến mất tại chỗ.
Ánh mắt Khương Ly hơi ngưng tụ, nếu hắn nhìn không lầm, hồng mang kia hẳn là Kiếp Vũ mà Diệt Sinh từng sử dụng lúc trước.
Nội tâm của hắn lần nữa im lặng, nguyên danh của lông chim tựa hồ gọi là Xuyên Toa Chi Vũ, lại bị khô lâu đặt cho một cái tên vô cùng thấp kém...Tiểu Vũ Mao!
Mẹ nó, lão bát nháo này đặt tên đúng là nhức tai gai mắt....
"Chúng ta cũng đi thôi..."
Khô lâu đều đã rời đi, Khương Ly cũng không có ý định lưu lại, trở tay lấy ra một viên ngọc phù, đúng là Hoang Thiểm ngọc phù đoạt được từ trong tay của Diệu Mặc, có thể bất cứ lúc nào thoát ly Man Hoang Cổ Địa.
Nhẹ nhàng bóp vỡ ngọc phù, trong thiên địa lập tức xuất hiện một cái Hoang Thiểm thông đạo, nối thẳng ngoại giới.
Khương Ly phất tay, cuốn lên tất cả mọi người, trực tiếp bay vào thông đạo, rời đi Man Hoang.
Vừa vào thông đạo, Khương Ly lần nữa vươn tay vồ một cái, lực lượng Hoang Thiểm trong thông đạo nhất thời bị hắn điều khiển ngưng tụ thành một toà lâu thuyền màu đỏ sậm.
Đám Xích Tuyết, Tiểu Nữ Nhi, Quảng Hàn tiên phi...toàn bộ nhảy vào trong lâu thuyền, mà Khương Ly thì đứng ở đầu thuyền.
Muốn đi vào Man Hoang Cổ Địa tốn thời gian rất ngắn, nhưng muốn đi ra, lộ trình lại cực kỳ xa xôi.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Man Hoang tan vỡ, không gian trở nên thác loạn, làm cho thông đạo nguyên bản thẳng tắp, xuất hiện khúc chiết uốn lượn, dẫn đến quảng đường kéo dài hơn khá nhiều.
Ban đầu, Khương Ly còn tự thân điều khiển lâu thuyền phi hành, đến lúc sau, hắn ý thức được đây sẽ là một hồi lữ hành tốn thời gian, liền để cho Thương Ngô, Quân Vô Tà điều khiển lâu thuyền, bản thân thì dẫn theo chúng nữ trốn vào Lạc Thần Giới.
Bấy giờ, bên trong Lạc Thần Giới, khung cảnh đã biến đổi hoàn toàn.
Nguyên bản hoang sơ Động Thiên Giới Bảo, sau khi nhiều thêm mười vạn Hoang dân mà trở nên tràn ngập sinh khí.
Thành Tuyết Mai bị hắn an bàn ở sát hồ Động Đình, mà sông Tuyết cắt ngang thành, thì nối liền với sông Vị Hà.
Chỉ thấy kim quang loé lên, Khương Ly xuất hiện ở phía trước Tử Thụ
Cúi đầu nhìn gốc cây nhỏ cao chừng một thước, hai bên thân mọc ra ba mươi mốt chiếc lá màu tím kiều diễm ướt át, không khỏi bật cười.
Gốc cây nhỏ trước mặt quả thực là một đại vị vương, vô luận đút cho nó bao nhiêu nguyên thạch, cũng không từ chối.
Cũng may, hành trình tới Man Hoang Cổ Địa lần này, hắn từ trong tay đám Thiết Huyết Đại Đế, Chưởng Tình Đại Đế thu được lượng lớn nguyên thạch, đầy đủ để Tử Thụ ăn bể bụng.
Khương Ly nhẹ nhàng phất tay, vô số nguyên thạch giống như thác nước từ bên trong Đỉnh Lô Hoàn phun ra ngoài, chồng chất bốn phía giống như từng hòn núi nhỏ, trông cực kỳ ngoạn mục.
Tiếp theo, hắn nâng chỉ điểm nhẹ, một trăm triệu mai nguyên thạch vỡ vụn, hoá thành cuồn cuộn nguyên khí, bị Tử Thụ điên cuồng hấp thu.
Chừng nửa canh giờ trôi qua, nguyên khí bị hấp thu sạch sẽ, trên thân Tử Thụ mọc ra chiếc lá thứ ba mươi hai.
Nháy mắt, toàn bộ Lạc Thần Giới rung chuyển dữ dội, đường kính mặt đất được mở rộng ra thêm ba mươi hai dặm, đạt tới phương viên 500 dặm.
Không dừng lại, Khương Ly tiếp tục điểm chỉ, từng đống từng đống nguyên thạch vỡ vụn, cung cấp cho Tử Thụ hấp thu.
Cứ như thế, Khương Ly một mạch dùng hết hơn trăm tỷ nguyên thạch, tiêu tốn mấy ngày mấy đêm, hắn mới thở dài một hơi, tạm thời thu tay.
Lần nữa nhìn sang, Tử Thụ bây giờ đã cao chừng hai trượng, thân cây to bằng bắp chân, trên thân mọc ra bốn cái cành nhỏ, tán lá sum suê.
Cùng với sự trưởng thành của Tử Thụ, Lạc Thần Giới cũng theo đó mà phát sinh biến hoá.
Từ đường kính hơn bốn trăm dặm ban đầu, đã mở rộng hàng ngàn lần, đạt tới đường kính hơn năm mươi vạn dặm.
Mà nồng độ nguyên khí cũng đậm đặc hơn rất nhiều, chí ít gấp hai mươi lần ngoại giới. Nếu đem so với Việt quốc, tối thiểu gấp mười ba mươi lần, quả thực là tiên môn phúc địa.
Có điều bởi vì diện tích tăng trưởng quá nhiều dẫn đến trong không gian xuất hiện thêm từng mảng từng mảng địa vực trống rỗng, hoang vu.
Không gian liên tục mở rộng, cũng khiến tất cả động vật nhỏ, yêu thú bị dọa mất mật, nhao nhao tìm chỗ trốn.
Đám Hoang dân trong thành cũng bị kinh động, nhưng sau khi biết là thủ bút của Khương Ly, lập tức nhao nhao lộ ra vẻ sùng bái.
"Lại phải cải tạo thêm một lần..."
Khương Ly lặng lẽ quan sát không gian xung quanh vài lượt, thấp giọng thì thào.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung, Lạc Thần Giới không chỉ mở rộng theo chiều ngang, mà cũng mở rộng theo chiều dọc.
Trên không trung, có một vầng mặt trời màu đỏ sáng lấp lánh, chính là mặt trời được tạo thành từ Chước Chiếu Chi Hoả.
Mặc dù không gian của Lạc Thần Giới mở rộng hơn ngàn lần, nhưng ánh sáng của mặt trời lại chưa hề suy yếu, như cũ chiếu sáng toàn bộ thiên địa.
Phía đối diện mặt trời thì là một con mắt màu đen như mực, không ngừng toả ra hơi lạnh âm ngu, đúng là Kiếp Đế Âm Nhãn.
Nhìn từ xa giống như một vầng mặt trăng màu đen.
Mặt trời và mặt trăng đồng thời xuất hiện trên bầu trời, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị.