Chương 4: Tróc Ra Nhân Quả
"?."
Khương Ly không nghĩ tới, toạ độ mà chính mình phản hồi Đông Hoang, càng nằm ở phụ cận của Bạch Ma Tông.
Càng không nghĩ tới, hắn vừa lộ diện đã nhận được nhiều võ giả tiếp đón long trọng như thế.
Bịch!
Vài tên trưởng lão Bạch Ma Tông đang dương dương tự đắc uống trà, chợt chén trà trong tay đồng loạt rớt xuống đất vỡ tan tành, từng người ngây ngẩn tại chỗ.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra, sẽ có một ngày Bạch Tôn lần nữa giáng lâm Bạch Ma Tông.
Không ổn, không ổn ah!
Những năm gần đây, Bạch Ma Tông vẫn luôn giơ cao đại kỳ của Khương Ly, lừa được lượng lớn nguyên thạch. Bởi vì bọn họ vẫn luôn cho rằng, đường đường là Ngoại Vực Thất Tôn, Bạch Tôn căn bản sẽ không đem một môn phái nhỏ như bọn họ đặt ở trong lòng.
Ai mà nghĩ tới, Khương Ly mai danh ẩn tích mười mấy năm, bỗng nhiên tự mình chạy tới Bạch Ma Tông!
Chẳng lẽ...hắn là đến hỏi tội, là đến diệt tông?
Bạch Tôn giận dữ, một mình tàn sát mấy chục vạn quần tu, g·iết Chân Vương như g·iết c·h·ó, đồ thành diệt tông như cơm bữa, đây rõ ràng là một vị tuyệt thế hung nhân
Vừa nghĩ đến mấy ngày trước, bọn mình còn vẽ ra ba ngàn bức xuân cung đồ miêu tả cảnh tượng Khương Ly lâm hạnh vạn nữ, cả đám trưởng lão Bạch Ma Tông nhất thời ứa mồ hôi lạnh đầm đìa, tay chân run lẩy bẩy.
Toang, toang rồi!
Nếu Khương Ly biết, bọn mình dám đem xuân cung đồ của hắn ra để kiếm tiền, Khương Ly tuyệt đối sẽ xé xác bọn họ.
Mấy gã trưởng lão sợ đến tè ra quần, vọt thẳng ra đại điện, hướng về phía lâu thuyền khổng lồ trên trời, dập đầu không ngừng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
"Bạch Tôn tha mạng! Tiểu nhân trên có trăm tuổi lão mẫu, dưới có ba tuổi hài nhi, tiểu nhân còn chưa muốn c·hết!"
"Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân thật sự biết sai! Kể từ hôm nay, tiểu nhân sẽ không dám lấy thanh danh của Bạch Tôn ra doạ người"
"Tiểu nhân nguyện ý trở thành trâu ngựa của Bạch Tôn, cầu xin Bạch Tôn tha cho ta một con đường sống"
.....
Tiếng kêu khóc thảm thiết của mấy tên trưởng lão, cùng tiếng cung nghênh nhiệt liệt của hàng ngàn hàng vạn võ giả, hình thành khung cảnh đối lập vô cùng rõ rệt.
Khương Ly không khỏi có chút tò mò, thân hình thoắt một cái, từ trên lâu thuyền bay xuống, đáp ở bên trong Bạch Ma Tông.
Trước người hắn là một gã ma tu bán sách 18+ tu vi chỉ là Luyện Huyết tam trọng, vừa thấy Khương Ly hàng lâm, trực tiếp sợ tới ngã xõng xoài, tà thư trong tay vương vãi đầy đất, bị gió thổi qua, từng trang, từng trang mở ra.
Ánh mắt Khương Ly đảo qua vài quyển tà thư, vừa thấy nhân vật chính bên trong mấy bức tranh rõ ràng là mình, khuôn mặt lập tức đen như đáy nồi.
Phất tay, đem tên ma tu bán tà thư túm lấy, thi triển Khống Linh Thuật sưu hồn, sau đó mặt càng đen.
Tốt một cái Bạch Ma Tông, cũng dám mạo danh Khương mỗ đi kiếm tiền.
Từ trong trí nhớ của gã ma tu nọ, Khương Ly càng biết được tất cả đại sự phát sinh mười mấy năm nay ở Đông Hoang. Liên quan tới Hồng Thiên Tuyết Cốc, liên quan tới Cổ Thiên Đình, liên quan tới Diêm La Điện...
Không nghĩ tới, sau khi hắn đi vào Hoang Châu ẩn cư, Đông Hoang lại phát sinh nhiều chuyện lớn như vậy.
Gã Luyện Huyết cảnh ma tu bị Khương Ly sưu hồn, hầu như doạ tè ra quần. Trong ấn tượng của gã, bị sưu hồn liền xác định trở thành kẻ ngu ngốc.
Nhưng mà kết quả là gã chỉ hơi choáng đầu thôi, cũng không có di chứng nào khác.
"Đây là loại sưu hồn thuật gì, lại huyền diệu như vậy? Không hổ là Bạch Tôn, ngay cả loại sưu hồn thuật cao minh như thế hắn cũng nắm giữ!"
Trong đám võ giả tham quan, không ít fan cuồng tấm tắc khen ngợi.
"Bạch Tôn tha mạng! Bạch Tôn tha mạng! Chúng ta biết sai rồi!"
Đám trưởng lão của Bạch Ma Tông thấy Khương Ly sầm mặt, kêu khóc càng thêm thê thảm.
Khóc cái c·h·ó gì mà khóc! Khương mỗ từng nói muốn g·iết người sao?
Khương Ly nhíu mày, cả đời này hắn g·iết người vô số, nhưng chưa đến mức g·iết lung ta lung tung.
Tuy rằng hắn tương đối bất mãn với hành vi của Bạch Ma Tông, nhưng nếu còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của hắn, Khương Ly sẽ không thẳng tay đại khai sát giới.
"Đều lui ra đi, mấy người các ngươi qua đây, bản toạ có vài lời muốn hỏi!"
Khương Ly sầm mặt, đem đám fan cuồng đuổi đi, nhấc chân bước vào trong đại điện. Mấy gã trưởng lão Bạch Ma Tông thì cúi thấp đầu như con gà mổ thóc, run rẩy đi theo sau lưng hắn.
Nhìn toà đại điện vừa quen mắt vừa xa lạ, sắc mặt Khương Ly hơi giãn ra.
Năm đó, lúc hắn vừa tới Loạn Ma Vực, trên người bị trọng thương, phải trốn ở trong Bạch Ma Tông chữa thương.
Về sau liên tiếp phát sinh đủ loại sự kiện, hắn một đường g·iết ra Hoan Ma Châu, bắt đầu hành trình tung hoành Loạn Ma Vực.
Không nghĩ tới, hiện tại lại lần nữa phản hồi Bạch Ma Tông.
Đây coi như trở lại chốn cũ sao?
Có điều, Khương Ly nhớ mang máng, đệ tử Bạch Ma Tông năm đó giống như đều đ·ã c·hết sạch mới đúng, không nghĩ tới còn lưu lại tàn đảng, làm cho tông môn sừng sững không ngã đến nay...ngược lại có chút ý tứ.
"Khương mỗ cùng Bạch Ma Tông, ngược lại tương đối hữu duyên!"
Nhớ tới đây, Khương Ly không tự chủ cảm thán một câu.
Sau khi phát ra câu cảm thán đó, trên người hắn xuất hiện một cảm giác kỳ dị.
Loại cảm giác kia loé lên nháy mắt liền biến mất, chẳng để lại chút dấu vết nào.
Nhưng Khương Ly lại nhận ra, cảm giác ấy có liên quan tới nhân quả.
Nhân quả...nhân quả...Khương Ly khẽ nhíu mày, âm thầm liên tưởng tới, võ giả muốn đột phá ngũ phẩm Chân Vương cần tiến hành trảm nhân quả.
Nhưng trảm nhân quả ở đây cùng hắn vận dụng thần thông chặt đứt nhân quả hoàn toàn khác biệt.
Trảm nhân quả, hẳn là có một tầng ý nghĩa khác, trước đó Khương Ly chưa nghĩ ra, hiện tại rốt cuộc có đôi chút manh mối.
Mấy tên trưởng lão Bạch Ma Tông thấy thần sắc của Khương Ly âm tình bất định, lập trức khẩn trương không thôi.
Đồng loạt chờ đợi tuyên án cuối cùng của Khương Ly, sinh tử của bọn họ đều nằm trong một ý niệm của hắn.
Hồi lâu sau, Khương Ly chợt thở dài một tiếng, thản nhiên nói:
"Ta không muốn sưu hồn, nên đám người các ngươi đem những việc xấu từng làm mấy năm qua, tỉ mỉ khai báo. Nếu không xúc phạm tới điểm mấu chốt của Bạch mỗ, thì cũng không phải không thể tha thứ cho các ngươi!"
Bọn người vừa nghe nói còn có cơ hội sống sót, lập tức đại hỉ, không dám giấu diếm, đem tất cả những việc đã làm mấy năm qua nói ra sạch sẽ.
Ví dụ như bọn họ đem một cái hang đá hư hại nào đó lắp đặt thiết bị, sau đó lừa gạt thành động phủ bế quan của Khương Ly.
Ví dụ như cố ý chế tạo một thanh trọng kiếm không có chút uy năng nào, lừa gạt thành vô thượng ma kiếm mà Khương Ly từng sử dụng qua, chỉ có người tâm linh thông suốt mới có khả năng nhìn ra huyền cơ bên trong kiếm...
Dần dần, gan của bọn họ càng ngày càng mập, dĩ nhiên vẽ lên xuân cung đồ của Khương Ly rao bán khắp nơi.
Nghe nói, những xuân cung đồ nọ cực kỳ đắt hàng, không chỉ bị nam tu truy phủng mà cũng không thiếu nữ tu yêu thích.
Về phần nguyên nhân sao, hắc hắc...tự nhiên là bởi vì dáng người của Khương Ly được vẽ cực kỳ đẹp mắt, phù hợp với khẩu vị của những cô nương nọ.
Càng nghe, Khương Ly càng sầm mặt, đồng thời dở khóc dở cười.
Mấy tên võ giả của Bạch Ma Tông này, mẹ nó thật đúng là nhân tài. Dĩ nhiên có thể nghĩ ra nhiều phương thức kiếm tiền như vậy. Rõ ràng chẳng qua là một tông môn do vài gã Ngọc Mệnh cảnh toạ trấn, tích luỹ tài phú còn nhiều hơn một ít đại tông do Chân Vương cường giả toạ trấn.
"Các ngươi tên gọi là gì?"
"Tiểu nhân Thẩm Vạn Tam"
"Tiểu nhân Triệu Hữu Tài"
"Tiểu nhân Tiền Mãn Thương."
"Tiểu nhân Tôn Đại Phú."
"Tiểu nhân Lý Kim Sơn."
Tốt nha, nhìn tên của bọn họ liền biết đều là cao thủ vơ vét tiền của.
Ánh mắt Khương Ly đảo qua năm gã trưởng lão Bạch Ma Tông, đi ra đại điện, lại nhìn một chút cảnh sắc bốn phía, âm thầm nội thị, phát hiện tia cảm giác kỳ quái kia lần nữa hàng lâm.
Vài hơi thở sau, trong đầu hắn chợt loé lên một chút ý niệm, quay đầu nói với đám trưởng lão Bạch Ma Tông, trong lời nói ẩn chứa một loại ý chí không cho phép cự tuyệt:
"Bọn ngươi lấy tên tuổi của bản toạ trắng trợn mưu lợi, chuyện này bản toạ sẽ bỏ qua. Nhưng từ nay về sau không được tái phạm, biết chưa?"
Đám Thẩm Vạn Tam vừa nghe Khương Ly nói không dự định trách phạt, lập tức quỳ xuống cảm tạ rối rít.
Hiện tại cho bọn họ một vạn lá gan, bọn họ cũng không dám giả danh Khương Ly đi lừa bịp kiếm lời.
Khương Ly lại đưa mắt nhìn quần tu bốn phía, lạnh nhạt nói:
"Bạch Ma Tông cùng Bạch mỗ có duyên, ngày sau mong chư vị không cần làm khó bọn họ!"
"Cẩn tuân pháp chỉ của Bạch Tôn!"
Vô số võ giả lập tức đồng thanh hô lên.
Hắn thấy vậy thì khẽ gật đầu, tung người nhảy lên lâu thuyền, hai người Quân Vô Tà, Thương Ngô hiểu ý, lập tức điều khiển lâu thuyền phá không rời đi.
Cùng lúc đó, trên người Khương Ly có một sợi nhân quả tuyến đột nhiên tróc ra, dung nhập vào trong Chưởng Vị Nhân Quả, trợ giúp Nhân Quả Chưởng Vị tăng lên chút ít.