Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Tuyên Cổ Bạch Viên Thông Thiên Đế

Chương 12: Tuyên Cổ Bạch Viên Thông Thiên Đế


Thì ra, tất cả các đời cốc chủ của Hồng Thiên Tuyết Cốc đều là người sở hữu Cửu Chuyển Huyền Băng Thể, chẳng qua thế nhân đều biết, Cửu Chuyển Huyền Băng Thể tiến hoá cực kỳ hung hiểm, một khi tiến hoá thất bại, băng thể sẽ tan vỡ mà c·hết, cho nên tuyệt đại đa số tu hành giả sở hữu băng thể đều ngã xuống ở trong quá trình băng thể tiến hoá.

Có khả năng đem băng thể tiến hoá đến cửu chuyển, cực kỳ hiếm hoi.

Nhưng Thuỷ Tổ của Hồng Thiên Tuyết Cốc từng cơ duyên xảo hợp chiếm được một kiện bảo vật, có thể bảo vệ băng thể không tan vỡ, làm cho tu hành giả thân mang lôi thể coi như tiến hoá thất bại cũng sẽ không vẫn lạc.

Bảo vật ấy tên là Huyền Băng Thần Quan, là trấn cốc chí bảo của Hồng Thiên Tuyết Cốc.

Có điều hơn ngàn năm trước, Loạn Thiên Vương xông vào Tuyết Cốc đoạt đi Huyền Băng Thần Quan, đến nay không rõ tăm tích.

"Cốc chủ chúng ta kinh tài tuyệt diễm, mặc dù không có Huyền Băng Thần Quan hộ thể, cũng có thể dựa vào cảm ngộ đối với huyền băng chi lực mà luyện chế ra Thiên Địa Nhân ba mặt Huyền Băng Kính, đồng dạng có năng lực thủ hộ băng thể. Như vậy, mới có khả năng khiến cho băng thể tiến hoá tám lần. Hiện tại là lần tiến hoá cuối cùng, cũng là lần nguy hiểm nhất, nếu thất bại, coi như có Huyền Băng Kính thủ hộ, cũng chưa chắc có thể bảo vệ tính mạng. Mà phiền toái nhất đó là ba mặt Huyền Băng Kính kia hiện tại không ở trong Tuyết Cốc, đã bị mấy tên Đông Hoang lão quái mượn đi rồi"

Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của các nàng, đều ẩn chứa vẻ xấu hổ và phẫn nộ.

Mười mấy năm trước, cốc chủ nhà mình đột phá cửu chuyển g·ặp n·ạn, may mắn được Huyền Băng Kính tương trợ, mới giữ được tính mạng, lại m·ất t·ích.

Khả năng tìm về về cốc chủ không cao.

Nếu không phải mệnh bài của nàng còn chưa tan vỡ, bốn nữ hầu như đã cho rằng, Ngọc Khuynh Thành đã vì huyền băng lực không đủ mà c·hết ở bên ngoài.

Cứ việc, Hồng Thiên Tuyết Cốc nghiêm mật phong toả tin tức, nhưng vẫn có không ít lão quái ở Đông Hoang biết được chuyện này. Biết rõ hôm nay Tuyết Cốc đã không còn Đế Quân toạ trấn, chỉ còn bốn gã ngũ phẩm Chân Vương nữ tu.

Thế là một chút lão quái cả gan làm loạn muốn nhân lúc c·háy n·hà hôi của, mò chút chỗ tốt.

Nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội Hồng Thiên Tuyết Cốc quá nặng, chỉ nói muốn mượn bảo vật thành danh Huyền Băng Kính của Tuyết Đế chiêm ngưỡng vài ngày.

Mấy tên lão quái nhiều lần tới Hồng Thiên Tuyết Cốc gây sự kia, hết lần này tới lần khác tu vi không yếu, lấy tu vi của các nàng, hoàn toàn không làm gì được bọn họ.

Rơi vào đường cùng, các nàng chỉ có thể thoả hiệp, tạm thời cho bọn họ mượn Huyền Băng Kính, đợi ngày sau tìm được cốc chủ, sẽ đi đòi lại.

Bây giờ cốc chủ đã trở về, là thời điểm quay đầu đòi bảo vật.

"Mời đạo hữu tạm ở lại Tuyết Cốc một đoạn thời gian. Chúng ta còn rất nhiều sự tình phải xử lý, nếu có chậm trễ, mong đạo hữu bỏ quá cho!"

"Không sao cả, các ngươi cứ xử lý chuyện của mình, khỏi cần để ý tới ta!"

Sau đó, bốn nữ phân thành hai tổ, một tổ đi thu mua huyền băng lực, một tổ khác đi đòi Huyền Băng Tam Kính.

Mấy ngày sau, hai nữ thu mua huyền băng lực trở về, đã đem huyền băng lực chuẩn bị đầy đủ, nhưng hai nữ khác lại mang theo thương thế, tay không trở về Tuyết Cốc.

"Chuyện gì xảy ra?"

Khương Ly cau mày hỏi.

"Là chúng ta vô năng, không thể thu hồi Huyền Băng Kính!"

Ngọc Tiểu Cúc, Ngọc Tiểu Trúc xấu hổ đáp, trong ánh mắt không giấu được vẻ phẫn nộ.

Những người kia thật là to gan, biết rõ cốc chủ đã trở về, lại vẫn dám chiếm đoạt bảo vật không chịu trả, không thèm đem Hồng Thiên Tuyết Cốc để vào trong mắt.

"Hồng Thiên Tuyết Cốc ? Thiếu Tuyết Đế Ngọc Khuynh Thành, còn sót lại chỉ là bốn tên đỉnh lô cao cấp mà thôi! Nếu không phải các ngươi phụ trách toạ trấn giới đạo, bọn ta chẳng dám quá phận, các ngươi nghĩ chính mình giữ được tinh triết đến hôm nay sao? Ngọc Khuynh Thành trở về thì sao, hiện tại băng thể của nàng còn đang tiến hoá, có thể bảo vệ được các ngươi ư? Nếu còn gian ngoan bất linh, đem bọn lão phu ép...hắc hắc..."

Nghĩ tới dáng vẻ hung hăng càn quấy của những người kia, hai nàng liền tức giận đến run rẩy, lại chẳng thể làm gì.

Thực lực không bằng người, có thể làm sao?

Huống chi, bọn họ cũng không phải tán tu, sau lưng bọn họ đồng dạng có Đế Quân chống đỡ...

"Lần này phiền toái...cốc chủ luôn luôn chán ghét nam nhân, từng có mấy vị Chuẩn Đế có ý gia nhập Tuyết Cốc bị cung chủ thẳng thừng từ chối. Bây giờ tu vi của cốc chủ còn chưa hồi phục, chỉ bằng vào mấy người chúng ta, mặc dù đi cũng không thể đoạt lại Huyền Băng Kính..."

Bốn nữ nhìn nhau thở dài.

Muốn mời bạn tốt tương trợ, đáng tiếc, bằng hữu của các nàng rất ít, càng hiếm có người nào dám bốc lên nguy hiểm đắc tội với một vị Đế Quân, trợ giúp các nàng đòi lại Huyền Băng Kính.

"Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai mượn đi Huyền Băng Kính, bọn họ bối cảnh là gì..."

Khương Ly khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.

"Bạch mỗ sẽ thay các ngươi đòi lại!"

Nếu Huyền Băng Kính là bảo vật cần thiết để giúp băng thể của Thành nhi tiến hoá, như vậy, chỉ có thể do hắn ra mặt.

....

Bắc Cực Cổ Vực là một mảnh võ vực hoang vắng, nơi đây tuyết trắng phủ đầy, không khí lạnh giá, không thích hợp sinh linh ở lại.

Nhưng mảnh võ vực hoang vắng này lại là đạo tràng của một gã Đông Hoang Đế Quân, vì vậy, tuy rằng nơi đây cực kỳ hoang vắng, lại có không ít võ giả lui tới.

Bên ngoài Bắc Cực Cổ Vực.

Một đội Chân Nhân võ giả đang đạp không bay nhanh, đi về phía trung tâm của Cổ Vực, Thông Thiên Sơn, dự định tham quan Đế Quân đạo tràng.

Đội võ giả có năm người, mỗi một người ánh mắt cuồng nhiệt, mặc trang phục giống nhau, tựa hồ phụ thuộc cùng một thế lực. Người dẫn đội là một gã nhị phẩm đỉnh phong, đang thao thao bất tuyệt giải thích gì đó.

"Bắc Cực Cổ Vực là đạo tràng của Thông Thiên Cổ Đế. Bọn ngươi tu hành chưa lâu, không v·a c·hạm nhiều, hẳn là chưa từng nghe qua danh tiếng của hắn. Bọn ngươi không biết, tuy rằng tu vi của Thông Thiên Cổ Đế ở trong chúng đế không phải là cao nhất, nhưng tư lịch lại cực kỳ sâu, cùng Trấn Nguyên Đế Quân đánh đồng với nhau, được xưng tụng là Đông Hoang tam đại Cổ Đế. Nghe nói, bối phận của đại đa số Đế Quân ở Đông Hoang đều thua xa hắn, coi như một ít Chuẩn Thánh lão quái tuổi tác cũng không lớn bằng hắn. Lại nghe nói, Thông Thiên Cổ Đế chẳng phải là nhân tộc mà là một đầu Bạch Viên có lục nhĩ. Hắn thân là yêu tộc lại hết lần này tới lần khác tu luyện không phải yêu tộc công pháp. Thông Thiên Cổ Đế giỏi thính âm, biết quan sát, hiểu rõ chuyện trong quá khứ cũng như tương lai của Hoang Cổ Giới, tinh tường vạn vật. Vì thế mà có một cái danh hiệu kêu là Tuyên Cổ Bạch Viên Thông Thiên Đế..."

"Đạo tràng của Thông Thiên Cổ Đế liền xây ở trung tâm Bắc Cực Cổ Vực, chúng ta dọc theo đường đi, nếu gặp phải những võ giả mặc hôi y, mang mũ rộng vành, ngàn vạn không thể đắc tội, điểm ấy, phải ghi nhớ kỹ. Nghe nói môn đồ của Thông Thiên Cổ Đế đều có tạo hình như vậy, chỉ là mũ rộng vành cũng có phân chia thành các màu sắc khác nhau. Phàm cảnh môn đồ, chỉ xứng đội mũ rộng mành màu đồng, Chân cảnh môn đồ có tư cách đội mũ rộng vành màu bạc, mà bên trong mũ rộng vành màu bạc lại phân thành chín đẳng cấp. Có thể đội mũ rộng vành màu vàng, thì chỉ có bản thân Thông Thiên Cổ Đế cùng đệ tử thân truyền của hắn là hai Chuẩn Đế, sáu Chân Vương.

"Còn có quy củ của Thông Thiên Sơn, điểm ấy, chư vị nhất định phải ghi nhớ..."

Đoàn người đang chậm rãi bay về phía trước, chợt có một đạo hôi mang loé lên, xuất hiện ở trước người bọn họ.

Đó là một võ giả tu vi ước chừng nhất phẩm Chân Nhân, mặc hôi y, mang vũ rộng vành màu bạc, ở bên góc của mũ rộng mành có vẽ đồ án một đám mây màu xám.

"Là Thông Thiên môn đồ!"

Năm tên võ giả đồng loạt kêu lên, cuống cuồng dừng chân, hướng về phía võ giả đội mũ rộng vành kia cung kính hành lễ.

Tên võ giả nọ thì thần tình kiệt ngạo, cũng không hoàn lễ mà đạm bạc nói:

"Biết quy củ không?"

"Biết, biết...đây là túi trữ vật của chúng ta, mời đại nhân lựa chọn một vật..."

Năm người tất cung tất kính, cởi xuống túi trữ vật, dâng lên cho tên Thông Thiên môn đồ kia.

Võ giả đeo mũ rộng vành từ trong túi trữ vật của ba tên võ giả lấy đi một loại đồ vật hoặc là binh khí, hoặc là đan dược, sau đó đem túi trữ vật vứt trở về, cũng đưa cho mỗi người một tấm lệnh bài.

"Ba người các ngươi có tư cách tiến vào chiêm ngưỡng Thông Thiên Sơn, đây là Thông Thiên Lệnh, giữ kỹ!"

Còn sót lại hai cái túi trữ vật, thì bị võ giả đeo mũ rộng vành thu vào ống tay áo, lạnh giọng nói:

"Thành ý của hai người các ngươi chưa đủ, nếu không bỏ ra đồ vật càng quý giá hơn, liền có thể lăn!"

Quy củ của Thông Thiên Sơn, muốn tham quan đạo tràng, cần hiến ra túi trữ vật, để Thông Thiên môn đồ chọn đi một vật, mới có tư ách tiến vào. Nếu không hiến bảo, thì không được phép đi tới Thông Thiên Sơn đạo tràng. Nếu hiến bảo vật không đủ giá trị, thì túi trữ vật sẽ bị chiếm đoạt, mà người cũng bị trục xuất

Võ giả đeo mũ rộng vành vừa dứt lời, hai gã võ giả kia lập tức có chút bất mãn.

"Túi trữ vật của ta rõ ràng có một kiện tứ chuyển chân binh, cũng có tứ chuyển chân đan, chẳng lẽ còn không thể hiện đủ thành ý của ta hay sao? Còn chưa đủ để đổi Thông Thiên Lệnh?"

"Không đủ! Chân Nhân võ giả muốn tiến vào đạo tràng tối thiểu cần dâng tặng ngũ chuyển chân binh, ngũ chuyển chân đan hoặc là bảo vật có giá trị tương đương. Chân Vương cảnh yêu cầu càng cao. Hai người các ngươi rõ ràng trong người mang theo ngũ phẩm chân binh, lại giấu ở trong cơ thể, chứ không thả ở trong túi trữ vật để cho bản toạ lựa chọn. Chút tiểu tâm tư kia, bọn ngươi cho rằng bản toạ không nhìn ra ư? Bản toạ chẳng thèm cùng các ngươi nói nhảm, nếu không dâng lên bảo vật quý hơn, liền cút! Không cút thì c·hết!"

Chương 12: Tuyên Cổ Bạch Viên Thông Thiên Đế