Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 16: Tịch Đạo Yên Lưu Vừa Ra, Quần Tu Run Rẩy
Lôi Đồ vỡ nát, một vệt kim quang từ bên trong lao ra, xuất hiện ở bên ngoài trăm trượng.
Khương Ly lông tóc không tổn hại.
Toàn bộ Thông Thiên Sơn nhất thời vắng lặng không một tiếng động, tiếp theo bộc phát ra từng tiếng hít vào hơi khí lạnh.
"Người này lại đỡ được thần thông của tổ sư gia, lông tóc không tổn thương! Hắn thật chỉ là Chân Vương sao?"
"Coi như Cực Băng thượng nhân cũng không làm được chuyện này đi..."
"Bạch Tôn thật là mạnh!"
Quần tu lại không biết, lôi đồ của Thông Thiên Cổ Đế tuy rằng lợi hại, nhưng cũng có nhược điểm.
Đối với người ngoài mà nói, một khi bị vây ở trong lôi đồ, sẽ cực kỳ khó thoát khốn.
Nhưng Khương Ly nắm giữ Thái Thương Chưởng Lôi Đồ, lại có thể dễ dàng nhìn ra điểm yếu của nó, sau đó lợi dụng Thái Thương Chưởng Lôi Đồ hấp thu hết thảy lôi lực trong lôi đồ, cưỡng ép thoát ra ngoài.
Hơn nữa, coi như không cần Thái Thương Chưởng Lôi Đồ, hắn cũng có thể dùng lực lượng của bản thân, phá tan thần thông của Thông Thiên Cổ Đế.
Lôi đồ trong đan điền của Khương Ly hấp thu lượng lớn lôi đình, đã được chữa trị ba thành, chỉ là trên thân lôi đồ lại không ngừng truyền ra từng luồng khí tức lạnh lẽo, bởi vì bên trong những lôi đình kia còn bí mật phong ấn một đạo lôi đình âm hàn khó lòng phát giác, ẩn chứa lôi uy vô cùng khủng bố.
Đây là loại lôi đình gì?
Số lượng chỉ vẻn vẹn một đạo, lại ẩn chứa lôi lực khổng lồ, tinh thuần đến mức không cách nào tưởng tượng.
Càng để Khương Ly động dung đó là lấy tu vi Kiếp Huyết của hắn, cộng thêm Thái Thương Chưởng Lôi Đồ càng mơ hồ không thể áp chế một đạo lôi đình cỏn con đó. Lôi đình quá tinh thuần, nếu có thể đem nó luyện hoá vào trong lôi đồ, thậm chí có khả năng đem Thái Thương Chưởng Lôi Đồ chữa trị đến năm thành.
Nghĩ không ra, chính mình trúng phải thần thông của Thông Thiên Cổ Đế, không chỉ trợ giúp Thái Thương Chưởng Lôi Đồ hồi phục, còn thu hoạch được một đạo âm lôi thần bí.
Tuy nhiên, trong lòng Khương Ly lại bỗng có một loại cảm giác cổ quái, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh, sâu thẳm như tinh không của Thông Thiên Cổ Đế, hắn càng thêm vững tin cảm giác của mình.
Hết thảy, không phải là trùng hợp...
Lẽ nào, Thông Thiên Cổ Đế cũng không phải thật muốn g·iết hắn, thần thông vừa rồi là lão cố ý vận dụng?
"Thông Thiên Cổ Đế cố ý sử dụng Lôi Đồ thần thông để trấn áp ta, chẳng lẽ là đã phát hiện ra ta nắm giữ Thái Thương Chưởng Lôi Đồ. Lão là đang cố ý để cho ta thoát khốn? Nghe đồn, Thông Thiên Cổ Đế am hiểu mô phỏng thần thông của bách gia, bình sinh tự nghĩ ra thần thông càng nhiều vô số kể. Lôi đồ vừa rồi cũng không phải thần thông mạnh nhất của lão, càng không phải thủ đoạn thường dùng, hết lần này tới lần khác lại dùng để đánh ta, nói là trùng hợp, chẳng bằng nói, là đang cố ý..."
"Đồn đãi, Thông Thiên Cổ Đế sở hữu lục nhĩ thần thông, giỏi thính âm, biết quan sát, hiểu rõ chuyện quá khứ, tương lai trong thiên địa, tinh tường vạn vật. Cho nên lão phát hiện ra sự tồn tại của Thái Thương Chưởng Lôi Đồ tựa hồ cũng không phải chuyện kỳ lại gì"
"Đạo âm lôi kia là Thông Thiên Cổ Đế cố ý thả ở trong lôi đồ, để cho ta lấy đi sao? Hay hoặc là lôi đồ là cố ý, còn âm lôi chỉ là trùng hợp..."
Khương Ly tâm tư xoay nhanh, trong nháy mắt liền nghĩ đến rất nhiều loại khả năng.
Có một loại khả năng, Thông Thiên Cổ Đế nhìn ra lai lịch của hắn, cho nên có chỗ kiêng kỵ mà không dám ra tay với hắn. Hết lần này tới lần khác, hắn lại mạnh mẽ xông Thông Thiên Sơn, chém g·iết đệ tử của lão, khiến cho lão mất mặt. Vì lấy lại mặt mũi, Thông Thiên Cổ Đế không thể không xuất thủ, khí thế tuy rằng mười phần, nhưng vẫn chừa cho hắn một con đường sống, dùng loại thần thông mà hắn có khả năng dễ dàng thoát khốn nhất để trấn áp hắn...
Còn một loại khả năng khác đó là Thông Thiên Cổ Đế có tính toán khác, lôi đồ, âm lôi, một vòng tiếp một vòng là vì mục đích nào đó.
Khương Ly càng khuynh hướng khả năng phía sau.
Bởi vì ánh mắt của Thông Thiên Cổ Đế thực sự quá thâm thuý, sâu không lường được, loại sâu không lường được kia, cũng không phải là tu vi cao thâm mà là lòng dạ cực kỳ sâu...
Đây là một gã Đông Hoang Cổ Đế hoành hành vô kỵ, tu vi tuy chỉ là thất phẩm, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ngạo khí cùng bá đạo thâm nhập tận xương tuỷ, dường như không đem hết thảy cường giả ở Hoang Cổ Giới để vào trong mắt.
Đây là một lão quái vật sống từ thời thái cổ đến nay, luôn luôn hành sự bá đạo, nhưng có thể sống được đến hôm nay, liền đủ chứng minh rất nhiều điều.
Trên đời này, sống được lâu nhất, thường thường không phải những người có tu vi cao nhất, mà là những người tâm tư thâm trầm nhất.
Nếu có thể sống được thật lâu, nói rõ bản thân tất nhiên có chỗ hơn người...
"Bạch Tôn quả nhiên bất phàm, có thể ngăn được một thức thần thông của lão phu, sau ngày hôm nay, sợ rằng toàn bộ Đông Hoang không ai dám xem nhẹ ngươi!"
Thông Thiên Cổ Đế hờ hững nói, sắc mặt không nhìn ra hỉ nộ.
Khương Ly chưa đáp lời mà nhìn chằm chằm lão, lạnh nhạt nói:
"Đến mà không trả lễ thì không phải phép. Đế Quân đã đánh ta một chưởng, Bạch mỗ liền trả lại ngươi một chưởng!"
Lời vừa dứt, hơn hai ức Yên Diệt Phù Văn từ trong người Khương Ly gào thét lao ra, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ bầu trời, đông nghìn nghịt như tận thế ma vân.
Bên dưới vô số phù văn, càng chầm chậm hiện ra một toà hư ảnh cốt sơn màu đỏ như máu.
Dần dần, số lượng cốt sơn liên tục tăng lên.
Cốt sơn thứ hai, thứ ba, thứ tư, một mực tăng lên đến chín toà cốt sơn mới dừng lại.
"Ta lấy cốt thành núi!"
Thời khắc chín toà cốt sơn vừa xuất hiện, thần tình hết thảy võ giả ở Thông Thiên Sơn đồng loạt đại biến, cảm giác được một cỗ uy áp khủng bố từ trên trời cao giáng xuống, ép tới bọn họ không thở nổi.
Trên bờ vai của từng người đều gánh vác chín toà cự sơn, bị lực lượng của cửu sơn áp chế.
Thậm chí có không ít võ giả tu vi thấp kém bị cự lực ép vỡ, té quỵ trên mặt đất, khó lòng chịu nổi uy lực của cửu sơn.
"Ừm!" Bất kể là Cực Băng thượng nhân, Viên Hồng thượng nhân đều thay đổi sắc mặt.
"Ta lấy máu thành biển!"
Bên dưới cửu sơn bỗng nhiên xuất hiên một mảnh hải dương màu đỏ.
Tiếp đó, lần lượt xuất hiện thêm huyết hải thứ hai, thứ ba, thứ tư...mãi cho đến khi xuất hiện tám mảnh hải dương mới đình chỉ.
Bát hải vừa hiện, thiên địa lập tức trở nên tăm tối, vạn vật dường như hoàn toàn tiêu thất, cải thiên hoán địa.
Hơn mười vạn võ giả trực tiếp lâm vào mê man, bắt đầu trầm luân.
Cùng lúc đó, Khương Ly giơ bàn tay lên, nhấc chưởng chưởng xuống, bàn tay đi qua chỗ nào, đều giống như xé rách thiên địa.
"Ta lấy chưởng thành đạo!"
Hắn nhẹ nhàng nâng chưởng, hướng về phía Thông Thiên Cổ Đế nhấn mạnh một cái.
Một chưởng vừa đánh ra, toàn bộ cửu sơn bát hải đều tiêu thất, hoá thành một cái trường hà màu đỏ tĩnh mịch, vắt ngang hư không.
"Không tốt!"
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Thông Thiên Cổ Đế lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hãi.
"Lục tinh Vương Huyết Vô Lượng Kiếp Linh, cửu tinh Kiếp Linh thần thông..."
Chỉ trong nháy mắt, lão đã nhìn ra tu vi Kiếp Huyết cùng thần thông của Khương Ly.
Bởi vì nhìn ra, nên Thông Thiên Cổ Đế mới giật mình cả kinh, vội vàng hô toáng lên:
"Đạo hữu, mau dừng tay, một chưởng này không thể đánh xuống!"
Nếu một chưởng của Khương Ly đánh xuống, bản thân lão hẳn là có thể giữ được tính mạng, nhưng mười vạn võ giả ở Thông Thiên Sơn, bao quát Cực Băng, Viên Hồng, Thông Tý, Xích Khao....nhất định phải c·hết không thể nghi ngờ.
Khương Ly hừ lạnh, triệt hồi Tịch Đạo Yên Lưu, lạnh lùng nhìn về phía Thông Thiên Cổ Đế.
Thông Thiên Cổ Đế thấy vậy, mới thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía hắn lộ ra vẻ kiêng kỵ thật sâu.
Lục tinh Vương Huyết Kiếp Linh hầu như đã quét ngang thất phẩm Đế Quân, càng chưa nói tới, Khương Ly còn nắm giữ cửu tinh Kiếp Linh thần thông, e rằng phổ thông bát phẩm Đế Quân cũng không phải đối thủ của hắn!
Nhân vật như vậy, đã đủ để hoành hành Đông Hoang, ngay cả bản thân lão cũng phải kiêng dè ba phần!
Mà đám Cực Băng thượng nhân thì giống như sống sót sau t·ai n·ạn, từng người thở hồng hộc, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ban nãy Khương Ly còn chưa hoàn toàn đánh ra một chưởng, nhưng vẻn vẹn bị yên diệt trường hà quét qua, bất kể là tu vi, đạo niệm, sinh cơ, ký ức...của bọn họ đều vô thanh vô tức tiêu tan mất một mảng lớn.
Nếu không phải hắn kịp thời thu tay, vậy thì e rằng tất cả bọn họ đều đã toàn quân bị diệt.
Con mẹ nó! Người nào nói Bạch Tôn không phải Đế Quân?
Cái c·h·ó gì mà Đế Quân phía dưới người thứ nhất, hắn rõ ràng là một vị Đế Quân, hơn nữa thực lực không thua tổ sư gia là bao.
Thông Thiên Cổ Đế thu hồi cảm xúc, thần tình lần nữa trở nên đạm bạc, lạnh lùng nhìn về phía Cực Băng thượng nhân quát mắt:
"Cực Băng, g·iết người thì đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, các ngươi mượn Huyền Băng Kính lại dám không trả, tội đáng trách phạt. Còn không mau đem Huyền Băng Kính trả cho Bạch Tôn, cũng như hướng về phía Bạch Tôn nhận lỗi!
Cực Băng thượng nhân nào dám chậm trễ, vội vàng lấy ra Huyền Băng Kính cung kính dâng lên cho Khương Ly, hai bàn không áp chế được run rẩy.
Huyền Băng Thiên Kính, tới tay!
"Chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm Bạch Tôn, cầu xin Bạch Tôn thứ lỗi!"
Cực Băng thượng nhân ôm quyền nói.
"Cầu Bạch Tôn thứ lỗi!"
Đám Viên Hồng, Thông Tý, Xích Khao đồng loạt cúi đầu hô to.
Khương Ly lạnh nhạt nhìn lướt qua bọn họ, sau đó thản nhiên nói:
"Bạch mỗ cùng các ngươi không có ân oán, cũng không cần các ngươi nhận lỗi. Muốn nhận lỗi, liền đi nhận lỗi với người của Hồng Thiên Tuyết Cốc đi"
"Vâng vâng, cẩn tuân pháp chỉ của Bạch Tôn!"