Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 19: Bắc Âm Sơn, Phong Đô Đại Đế
Khương Ly hừ lạnh, vươn tay ôm lấy đang hấp hối tiểu nữ nhi, trực tiếp mở ra Cổ Thần Chân Thân, cũng gọi xuống trăm vạn tử tinh.
Nháy mắt sau, phô thiên cái địa huyền băng lực đem hắn nhấn chìm. Lần này, uy lực của huyền băng lực b·ạo đ·ộng, đủ để khiến cửu phẩm Đế Quân trọng thương.
Coi như Khương Ly vận dụng Cổ Thần Chân Thân cũng không cách nào trung hoà uy thế của nó.
Huyền băng lực đánh nát Bất Diệt Kim Thân phòng ngự, không t·ấn c·ông Khương Ly, lại g·iết về phía Thành nhi.
Ánh mắt của Thành nhi lộ ra vẻ tuyệt vọng, vẻ tuyệt vọng ấy rơi vào trong mắt Khương Ly, khiến cho trái tim của hắn đau nhói.
"Thiên ý thì thế nào, nếu ta nhất định phải vi phạm thiên ý thì sao?"
"Hôm nay, ta muốn bảo vệ tính mệnh của nàng. Ta muốn nàng có được tương lai, chuyện này, coi như thiên ý cũng không thể ngăn trở. Số mệnh của nàng, chỉ có thể do ta quyết định!"
Khương Ly tay trái ôm lấy tiểu nữ nhi, tay phải mãnh liệt trảo một cái, tiểu bạch hồ ở trong Lạc Thần Giới lập tức hoá thành bạch quang, dung nhập vào trong thân thể hắn.
Tu vi của hắn nháy mắt bạo tăng, đạt tới bát phẩm đỉnh phong.
Tiếp đó, quanh người Khương Ly bộc phát vô tận hồng mang, khiến cho toàn bộ thiên địa bị nhuộm thành màu đỏ như máu, bên trong màu đỏ, lại lấp loé màu tím đen, toàn bộ Cổ Thần Chân Thân bị hắc giáp bao phủ, hai mắt của hắn chuyển thành màu tím.
Khí thế lần nữa kéo lên, đạt tới cửu phẩm sơ kỳ.
Nuốt!
Khương Ly đột nhiên há miệng, điên cuồng nuốt chửng từng luồng huyền băng lực đánh úp về phía Thành nhi.
Nuốt! Nuốt! Nuốt!
Sắc mặt Khương Ly bắt đầu tái nhợt, tóc tai từ từ kết thành băng, khoé miệng chảy ra máu tươi cũng nhanh chóng đông cứng. thương thế trong cơ thể càng ngày càng nặng, coi như tắm rửa dưới trăm vạn ánh sao cũng không thể lập tức chữa khỏi.
Lấy thực lực của hắn, không có Luân Hồi Chung bảo hộ, căn bản không đủ để chống lại huyền băng lực b·ạo đ·ộng.
Thân thể của hắn, bắt đầu đông cứng, thậm chí dần dần xuất hiện vết rạn.
Nhưng Khương Ly căn bản không quan tâm những chuyện ấy, một bên cắn nuốt huyền băng lực bảo hộ Thành nhi, một bên thao túng Cổ Thần Chân Thân cưỡng ép xông ra phạm vi của Huyền Băng Trì.
Thời gian trôi qua, Khương Ly liên tục hộc máu tươi, khí tức điên cuồng rơi xuống, thần tình càng có một tia không cam lòng.
Tiểu nữ nhi ở trong ngực hắn sớm đã hôn mê, lần tiến hoá thứ ba, huyền âm lực b·ạo đ·ộng đã đáng sợ như thế, tiếp theo...còn muốn thử nữa sao....
"Cốc chủ...nàng...nàng rất tốt, không b·ị t·hương tổn đến căn cơ, Bạch đạo hữu chớ nên quá lo lắng!"
Bốn nữ thấy sắc mặt của hắn không tốt, thấp giọng an ủi.
"Ta không phải lo lắng mà là không cam lòng. Rõ ràng nhân lực đã tới, nhưng thiên ý không giúp thì cũng thôi, còn muốn ngăn trở. Bạch mỗ không cầu thiên ý trợ giúp, nhưng nếu thiên ý dám cản trở, vậy thì Bạch mỗ liền nghịch thiên mà đi!"
Trước tiên trị thương đã, sau đó không thể khinh suất để Thành nhi tiếp tục tiến hoá.
Lần b·ạo đ·ộng tiếp theo, coi như hắn vận dụng hết toàn lực, cũng chưa chắc đã có thể bảo vệ Thành nhi, trừ phi chữa trị Luân Hồi Chung.
Hiện tại nên tăng lên thực lực của bản thân hay là mời người khác tới hộ pháp giúp tiểu nữ nhi?
Đêm đó, dưới sự chiếu cố của bốn nữ, khí tức của Thành nhi rốt cuộc bình ổn.
Khương Ly cô độc đứng ở trên bầu trời đêm của Hồng Thiên Tuyết Cốc, sau khi phát hiện ra khí tức của nữ nhi nhà mình hơi bình ổn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn về phía bầu trời, lần đầu tiên phát ra lãnh ý trầm trọng.
Trời sinh dưỡng vạn vật, lại không một vật trả ơn trời.
Khương Ly một mực tin tưởng, trời cao không nợ võ giả cái gì cả, coi như độ thiên kiếp cũng là điều đương nhiên, coi như thiên ý không hỗ trợ, cũng là điều bình thường.
Năm đó hắn độ kiếp, gặp phải thiên sát, là bởi vì hắn cố tình trở thành Siêu Thoát Sinh Linh, đã chạm tới cấm kỵ của thiên địa, bị trừng phạt là thích đáng.
Nhưng hôm nay, lại là chuyện khác.
Thiên ý, không nên ở thời khắc Thành nhi sắp tiến hoá thành công, cố ý chặt đứt con đường phía trước của nàng.
Coi như Thành nhi số mệnh đã hết, cũng không được!
"Xem ra Bạch Tôn đang gặp phải phiền toái, kể từ đó, lão phu ngược lại có lòng tin cùng Bạch Tôn đạt thành khoản giao dịch này.."
Một âm thanh già nua t·ang t·hương, chợt vang lên phía sau lưng Khương Ly.
Người vừa lên tiếng là một lão nhân tóc bạc, mặc hắc bào cũ nát, quanh thân quấn quanh hào quang sáu màu.
Ánh mắt Khương Ly hơi ngưng tụ:
"Đế Quân!"
Mà lại không phải Đế Quân phổ thông mà là một gã cửu phẩm Cổ Đế.
Toàn bộ Đông Hoang, có ước chừng trên dưới ba mươi vị Đế Quân, trong đó đa phần đều là lục phẩm, thất phẩm.
Bát phẩm Đế Quân đã xem như cường giả đỉnh cao.
Về phần cửu phẩm Cổ Đế rất hiếm khi xuất hiện, ngay cả Khương Ly cũng chỉ biết tới vài vị Cổ Đế của Tứ Hoang Điện mà thôi.
Vị Đế Quân trước mặt, tựa hồ không phải Tứ Hoang Điện Cổ Đế, mà là một vị Đế Quân lạ mặt.
Đối phương tìm mình để làm gì?
Thần niệm của Khương Ly đảo qua lão giả mặc hắc bào, tức khắc cả kinh.
Trên người của đối phương càng ẩn chứa lệ khí cực kỳ khủng bố, rõ ràng là một vị cường giả sát nghiệt ngập trời.
Nội tâm hắn, lập tức cao độ đề phòng.
Lời của lão ban nãy, tựa hồ nhắc tới hai chữ giao dịch.
"Mệnh của con gái ngươi, nằm ở trong tay ta. Nên lão phu muốn cùng ngươi làm một trận giao dịch!"
Lão giả mặc hắc bào lần nữa lên tiếng, đồng thời lật tay lấy ra một cỗ quan tài bằng băng tràn ngập hàn khí.
"Huyền Băng Thạch Quan, là do lão phu dùng một đấu tinh huyết mới có thể định ra phương vị, từ trong chỗ sâu của Vô Lượng Hải lấy tới. Ngươi cần không?"
Ánh mắt Khương Ly chấn động.
Hồng Thiên Tuyết Cốc khổ tìm không được Huyền Băng Thạch Quan, thì ra nằm ở trong tay tên Đế Quân lạ mặt này.
Đối phương nói đến giao dịch, là muốn cầm Huyền Băng Thạch Quan, đổi lấy thứ gì?
Khương Ly bấy giờ mới chú ý tới lão giả mặc hắc bào vừa đến, tuy rằng đường đường là cửu phẩm Cổ Đế, nhưng tử khí ngút trời, một thân tu vi sợ rằng không phát huy được năm thành, tựa hồ đã cách c·hết không xa.
"Đối phương không nắm chắc chiến thắng ta, cho nên mới lựa chọn giao dịch với ta sao...?"
Khương Ly thầm nghĩ.
Lão giả mặc hắc bào tựa hồ vô cùng am hiểu nhìn mặt đoán lời, cười nhạt đáp:
"Lão phu cũng không phải thực lực không đủ mới lựa chọn giao dịch với ngươi. Mà là bởi vì giao dịch, mới mạnh mẽ xông vào chỗ sâu của Vô Lượng Hải, rơi xuống một thân thương thế. Tộc của ta đại hoạ lâm đầu sắp tới, ta cũng chỉ muốn vì bọn họ mưu một cái đường ra mà thôi...mà lại, tuy nói tử kỳ của lão phu sắp đến, lại không quan hệ với những thương thế này, mà là vì số mệnh đã hết..."
Lão giả mặc hắc y thở dài, trực tiếp đem Huyền Băng Thạch Quan giao cho Khương Ly.
Khương Ly tức khắc ngẩn ra.
"Lão phu gọi là Nguyên Thiên, nhân xưng Bắc Âm Sơn Phong Đô Đại Đế. Cả đời ta, am hiểu thôi diễn, trên có thể tính trời, dưới có thể tính đất, chính giữa có thể xem tận thế gian nhân tình thế thái. Ngươi và ta mặc dù chưa từng gặp gỡ, nhưng lão phu lại tính toán ngươi từ rất lâu rồi. Ban đầu, lão phu cũng không biết tính toán chính là ngươi, chẳng qua chỉ tính ra, nếu tộc ta muốn có con đường sống, liền phải gặp một người. Lão phu không biết người nọ là ai, chỉ có thể tính ra, người nọ sẽ ở Man Hoang Cổ Địa dẫn phát một hồi biến cố."
"Về sau, lão phu liền biết được, người mà ta cần tìm chính là ngươi!"
Thấy Khương Ly vẫn cực kỳ đề phòng.
Phong Đô Đại Đế khe khẽ thở dài, trở tay lấy ra một cái hồ lô rượu âm khí trùng trùng, rút ra nút lọ, hớp một ngụm, đưa cho Khương Ly.
"Đây là Âm Xuyên Tửu mà năm đó Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế tặng cho lão phu, trong thiên địa hôm nay, chỉ còn một trăm giọt, lão phu một mực không dám uống. Hiện tại, liền tặng cho ngươi đi. Lão phu chỉ là một lão già sắp đạo diệt mà thôi, đáng để ngươi kiêng kị như vậy ư? Dựa theo cá tính của ngươi, thu Huyền Âm Băng Quan của ta, chẳng lẽ không nên giúp lão phu làm vài việc ư?"
Đối phương càng hiểu rõ rành rành cá tính của hắn!
Khương Ly khẽ nhíu mày, nhưng vẫn thu hồi Băng Quan.
Vị Phong Đô Đại Đế trước mặt đến thật vừa đúng lúc, Thành nhi chân trước mới tìm được đường sống trong chỗ c·hết, đối phương chân sau đã xuất hiện, còn mang theo Huyền Băng Thần Quan.
Hết thảy hiển nhiên là đều nằm trong dự mưu của lão đi.
Từ quan hệ giữa hắn và Thành nhi, rồi tính cách, hướng đi của Khương Ly, rồi việc Thành nhi tiến hoá thất bại...nếu hết thảy đều nằm trong tính toán của lão, vậy thì bặc thuật của Phong Đô Đại Đế không khỏi quá mức đáng sợ rồi.
"Yên tâm, lão phu tuy có thể thôi diễn việc trong thiên địa, nhưng phải trả giá rất cao, tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của ngươi. Sở dĩ số mệnh của lão phu sắp hao hết, cũng bởi vì tính toán quá nhiều. Mà lại, toàn bộ Hoang Cổ Giới, ở trên bặc đạo, không người có thể vượt qua lão phu, bởi vì lão phu sử dụng bặc thuật không phải là thuật bói toán thông thường mà là cấm kỵ trong cấm kỵ. Túc Mệnh chi thuật, ngươi hẳn là nghe qua rồi chứ?"
Thấy Khương Ly không tiếp rượu của mình, Phong Đô Đại Đế lại tiếp tục tự uống một hớp, trong mắt có thở dài, càng có đau buồn man mát.
Trên vai của lão, gánh trọng trách thủ hộ thiên thiên vạn vạn Tử Vi duệ dân, nếu lão ngã xuống, chỉ sợ không người gánh nổi trọng trách ấy.
Một khi Phong Đô Đại Đế ngã xuống, Minh Tộc nhất định sẽ xuất chinh, hơn nữa, đây không phải điều duy nhất mà lão lo lắng, bởi vì...
"Ngươi có biết, phương thế giới này, không lâu sau, sẽ có đại hoạ lâm đầu...Ngươi có biết, lão phu lấy Túc Mệnh chi thuật, tính ra cái gì không..."
Sắc mặt Khương Ly bất động thanh sắc, nhưng nội tâm lại âm thầm kinh ngạc.
Túc Mệnh chi thuật, Khương Ly từng nghe nói qua, nghe đồn, đây là một loại bặc thuật cực kỳ cao thâm, một khi vận dụng có thể tính toán tường tận vạn vật trên thế gian, nhưng người thi thuật cũng phải bỏ ra một cái giá lớn, bao quát tu vi, thọ mệnh, khí vận...
Phong Đô Đại Đế vận dụng Túc Mệnh chi thuật, nhìn thấy đại hoạ giáng lâm, rốt cuộc là thứ gì?