Chương 23: Cái Đồ C·h·ó C·h·ế·t Vương Bát Tông!
"Cốc chủ..."
Bốn nữ đều không biết nói gì cho phải.
"Ta muốn yên tĩnh..."
Ngọc Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, đem đủ loại cảm xúc lộn xộn trong lòng ép xuống.
Nàng phải tỉnh táo một chút, nàng hiện tại, đã không giống chính mình trước kia.
Bốn nữ cung kính lui xuống, Ngọc Khuynh Thành vẫn ở lại Huyền Băng Trì bế quan. Về phần Huyền Băng Thạch Quan, Khương Ly không hề mang đi mà lưu lại cho nàng...
Không gian bốn phía hoàn toàn yên ắng, chẳng biết tại sao, nàng bỗng nhớ đến những ngày tháng vô tư vô lự lúc còn ở bên cạnh Khương Ly.
Nội tâm không cách nào bình tĩnh trở lại!
....
Khương Ly ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
Suy cho cùng, trước khi hắn đưa Thành nhi trở về Hồng Thiên Tuyết Cốc, liền đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Mà lại, Ngọc Khuynh Thành hôm nay, vẫn còn rất quan tâm hắn, chẳng qua là không cách nào vượt qua đạo khảm kia, không cách nào hô lên hai chữ phụ thân mà thôi.
Như vậy đã rất tốt, chí ít, hắn không cùng nàng trở mặt thành thù, hắn cùng Ngọc Khuynh Thành còn giữ lại một chút tình cảm.
"Cũng không biết, ta làm sao lại nhặt được một tiểu nha đầu như thế đây...."
Khương Ly hơi hơi cảm khái, từng tràng cảnh ở chung mười mấy năm chậm rãi tái hiện ngay trước mắt, gần như vậy, lại xa như vậy.
Mà thôi, chẳng nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều không phải là cá tính của hắn.
Khương Ly rất nhanh liền tìm được sự tình mới, có thể làm dịu đi tâm tình phức tạp trong lòng.
"Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình, giống như sắp được sửa chữa xong rồi..."
Khương Ly nhếch môi lên nở một nụ cười nghiền ngẫm, tốt, liền đi tìm Ô Thiên Phong giải sầu vậy.
.....
Đông Hoang, Lưu Thuỷ Võ Vực.
Lưu gia là một trong những thế lực siêu cấp ở Đông Hoang.
Tuy rằng lão tổ đương đại của Lưu gia chỉ là một vị Chuẩn Đế, nhưng mấy vạn năm trước, Lưu gia từng đi ra một vị Chân Đế, ngoại hiệu là Lưu Thuỷ Đế Quân.
Cũng bởi vì vậy mà mặc dù Lưu Thuỷ Đế Quân đã ngã xuống hơn ngàn năm trước, địa vị của Lưu gia vẫn chưa từng giảm bớt.
Từ trước đến nay, ở Lưu Thuỷ Võ Vực không người dám trêu chọc Lưu gia. Chỉ là những ngày gần đây, nghe nói có một tên võ giả mọc ra một đôi mắt đậu xanh, ngồi ăn vạ ở trước cửa Lưu gia.
Đây chính là tin tức sốt dẻo nhất Lưu Thuỷ Thành!
Bên ngoài cổng Lưu Thuỷ Thành, một người đàn ông trung niên béo mập tướng mạo hèn mọn bỉ ổi đang ngồi bệt ở trên mặt đất, dựa vào tảng đá lớn bên cửa thành, cầm đôi đũa gõ một cái bát mẻ, vui sướng ca hát.
Những võ giả đi ngang qua, đều đối với người đàn ông mặc áo bào đen chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng gã hoàn toàn chẳng thèm để ý.
Thỉnh thoảng có mấy tên c·h·ó săn của Lưu gia, muốn đánh đuổi gã, nhưng cổ quái là, bọn họ thường thường còn chưa tới gần, liền đã nhao nhao ngã sấp mặt c·h·ó ở trên mặt đất.
Thật mẹ nó quái lạ!
Thân là võ giả, tỷ lệ ngã sấp mặt lúc đi đường gần như bằng không, làm sao sẽ có nhiều người vừa tới gần người đàn ông mặc áo bào đen kia liền ngã rạp như vậy?
"Tu vi của người nọ sâu không lường được, thần thông càng quỷ dị khó lòng phòng bị!"
Một đám võ giả của Lưu gia kiêng kỵ không thôi.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào đen tức giận hừ một tiếng.
Gã căn bản chẳng làm gì cả được chứ? Là những người kia không chống đỡ nổi vận xui của gã nên mới ngã sấp mặt, sao lại trách tội lên đầu gã rồi.
Hắc hắc, mười ngày nữa, chính là tiểu thiên kiếp của Lưu gia lão tổ đi.
Tiểu thiên kiếp đối với Chuẩn Đế mà nói, chỉ là chuyện nhỏ, sẽ không c·hết người, nhưng có gã ở đây, vậy thì...hắc hắc...
Hắt xì!
Ô Thiên Phong bỗng nhiên hắt xì một cái, mơ hồ có dự cảm bất hảo, vội vàng liếc ngang ngang liếc dọc, không phát hiện ai mới thở phào một hơi.
"Ta thật quá nghi thần nghi quỷ rồi, tên sát tinh kia hẳn là đang ở Hồng Thiên Tuyết Vực chơi gái, không có khả năng tại thời khắc ta sắp sửa xong Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình liền xuất hiện...ừm, đa tâm, nhất định là Ô mỗ đa tâm rồi, hát tiếp!"
Ô Thiên Phong tiếp tục vui sướng gõ chén bể, hát ca, trong chén bể, một con rùa đen xấu manh vui sướng lăn lộn, phối hợp với tiết tấu của gã.
Một người đi đường đối với Ô Thiên Phong chỉ trỏ, chân lực trong cơ thể bỗng nhiên đảo ngược, dĩ nhiên tẩu hoả nhập ma.
Một người đàn ông trung niên thấp giọng mắng Ô Thiên Phong một câu, bỗng nhiên cắn đứt đầu lưỡi, miệng đầy máu tươi.
Một cái mỹ phụ trừng Ô Thiên Phong một mắt, liền có một trận gió to đem váy của nàng thổi bay lên thật cao, gây nên không ít nam tu ở bên cạnh trợn tròn mắt c·h·ó...
Còn có càng nhiều sự tình ly kỳ cổ quái, không ngừng phát sinh ở Lưu Thuỷ Thành.
Lưu Hà thượng nhân thật sắp đứng ngồi không yên.
Mấy ngày nay, tiểu thiên kiếp của lão sắp tới gần, lại càng có cảm giác tẩu hoả nhập ma. Cảm giác ấy quá mức kỳ quái, lão đường đường là Chuẩn Đế cường giả, độ một cái tiểu thiên kiếp con còn mà thôi, làm sao có thể tẩu hoả nhập ma được?
Lẽ nào truyền thuyết kia là thật?
Cái Hắc Vận Tông truyền thuyết kia, cái vương bát tông đáng c·hết kia...là thật?
"Võ giả họ Ô kia vẫn còn muốn Thượng Thiên Nhược Thuỷ sao? Không yêu cầu thứ gì khác nữa chứ?"
Lưu Hà thượng nhân thở dài hỏi.
Hiện tại chẳng lẽ phải hao tài tiêu tai?
Đồ c·h·ó c·hết vương bát tông!
"Bẩm, bẩm lão tổ! Lần này khẩu vị của võ giả họ Ô kia còn lớn hơn, không những muốn Thượng Thiên Nhược Thuỷ, còn muốn, còn muốn..."
"Cái gì! Mới có mấy ngày, hắn vì sao lại tăng giá? Hắn còn muốn cái gì mới bằng lòng ly khai Lưu Thuỷ Võ Vực?"
Lưu Hà thượng nhân giận dữ hỏi.
"Hắn còn muốn 30 tỷ nguyên thạch, hắn nói, chính mình giúp Lưu gia chúng ta trông cửa thành ba ngày, không thể trông miễn phí, một ngày 10 tỷ nguyên thạch. Hắn còn nói, nếu lão tổ còn kéo dài thời gian, hắn còn muốn tăng tiền, hắn nói mình chờ được, nhưng thiên kiếp của lão tổ chưa chắc đã chờ được..."
Bành!
Lưu Hà thượng nhân giận quá hoá cười.
Trông cửa thành một ngày liền đòi 10 tỷ nguyên thạch, đùa gì thế? Giá trị con người của Ô Thiên Phong này cao như thế sao? Hắn cho mình là Chuẩn Thánh ư! Coi như là Chuẩn Thánh, trông cửa cho người khác cũng không đòi nhiều tiền như vậy! Thật cho rằng Lưu gia là quả hồng mềm rồi?
"Người đâu, đi Lưu Thuỷ đạo tuyền, lấy Phân Thuỷ Thần Kích của lão phu ra đây! Vẫn Kích chữa trị hẳn là đã không sai biệt lắm. Đầu vương bát kia không phải không chịu đi ư, tốt, lão phu liền đem hắn đánh chạy. Đồn đãi, truyền nhân của Hắc Vận Tông không thể g·iết, g·iết nhất định gặp xui xẻo, hừ, lão phu cũng muốn nhìn xem, Hắc Vận truyền nhân có g·iết được hay không?"
Một gã hạ nhân chợt run rẩy nói:
"Chuyện này...chuyện này có lẽ không được....Phân Thuỷ Vẫn Kích trong quá trình chữa trị xảy ra vấn đề...tạm thời...tạm thời không thể sử dụng..."
"Cái gì!"
Nội tâm Lưu Hà thượng nhân cả kinh.
Phân Thuỷ Vẫn Kích là một kiện Hoàng Cực Đế Binh, chính là bản mệnh Đế Binh của Lưu Thuỷ Đế Quân để lại, bởi vì trong một lần đánh nhau sống c·hết mà Đế Binh bị tổn thương nhỏ, lão liền giao cho bọn hạ nhân chữa trị.
Chẳng qua là một v·ết t·hương nhỏ mà thôi, muốn chữa trị vô cùng dễ dàng, chỉ cần thả ở trong đạo tuyền ôn dưỡng ba tháng nửa năm là được, không cần phải làm bất cứ điều gì, quá trình chữa trị đơn giản như thế, làm sao có thể xuất hiện vấn đề?
"Lão tổ có chỗ không biết, ngay tại hôm qua, toàn bộ Lưu Thuỷ Võ Vực bỗng nhiên xuất hiện vạn năm một lần địa mạch biến động, trọc khí lắng đọng ở trong lòng đất thoát ra ngoài, ô nhiễm đạo tuyền, càng làm cho thương thế của Phân Thuỷ Vẫn Kích tăng lên, gần như tiêu tán....nếu không đại tu, sợ là không thể dùng nữa..."
Hí!
Sắc mặt của Lưu Hà thượng nhân chấn động.
Vạn năm một lần địa mạch biến động, sao lại trùng hợp như vậy, càng xuất hiện ngay lúc Đế Binh của lão sắp chữa trị hoàn tất?
"Vậy lấy Hắc Thuỷ Huyền Cung cho lão phu! Lão phu muốn b·ắn c·hết đầu vương bát kia!"
Lưu Hà thượng nhân lại hạ lệnh.
"Cái này....cái này...chỉ sợ cũng không được....dây cung của Hắc Thủy Huyền Cung chẳng biết tại sao lại đứt rồi..."
Bọn hạ nhân cười khổ nói.
"Cái gì? Dây cung của Hắc Thuỷ Huyền Cung được luyện thành từ gân của một đầu cấp chín Hắc Thuỷ Huyền Xà, nước lửa bất xâm, đao kiếm khó thương, vì sao bỗng nhiên đứt đoạn? Có phải là các ngươi trông coi bất cẩn, bị k·ẻ t·rộm chui vào bảo khố, huỷ mất dây cung?"
Lưu Hà thượng nhân giận dữ quát.
"Oan uổng a lão tổ! Đã có Luyện Khí Sư kiểm nghiệm qua, dây cung kia là bởi vì độ bền hao hết, tự mình đứt đoạn...không liên quan tới chúng ta"
"Đùa gì thế? Dây cung kia sớm không đoạn, muộn không đoạn. Ô Thiên Phong vừa đến, nó liền đoạn, đừng đem chuyện trùng hợp ra để loè lão phu, lão phu không tin!"
Lưu Hà thượng nhân ngoài miệng thì nói không tin, nhưng nội tâm lại có chút sợ hãi.
Tà môn, quá tà môn!
Ô Thiên Phong kia vừa đến, lão liền mọi việc không thuận, còn hỏng mất hai món bí bảo.
Bỗng nhiên có một đội võ giả của Lưu gia hớt hải chạy vào đại điện, hướng về phía Lưu Hà thượng nhân bẩm báo tin tức.
"Báo! Khách khanh Lưu Vân Trường bị một toà thiên thạch từ trên trời rơi xuống đập thương, thỉnh cầu lão tổ ban thuốc cứu mạng!"
"Báo! tam trưởng lão phản hồi Lưu gia, tao ngộ cấp chín Yêu Vương tập kích, bây giờ trọng thương ngã gục, mời lão tổ vận dụng bí dược trong tộc cứu giúp!"
"Báo! Trận pháp thủ hộ bên ngoài Lưu Thuỷ cấm địa bỗng nhiên ly kỳ sụp đổ...."
"Báo! Nguyên mạch bên dưới Lưu Thuỷ Thành xuất hiện bất ổn, có nguy cơ hỏng mất, mời lão tổ mau chóng vì tộc ta tìm kiếm tộc địa mới!"
"Báo..."
"Đủ rồi!"
Lưu Hà thượng nhân gầm lớn, đem bàn trà đập nát thành bột mịn, sau đó lại thở dài thật sâu.