Chương 28: Đạo Binh
Con hàng này lại vơ vét nhiều nguyên thạch như vậy?
Mà lại chỉ dùng vẻn vẹn hai năm!
Khương Ly không khỏi động dung, Ô Thiên Phong tuyệt đối có thể làm một tên trợ thủ đắc lực, có gã, nếu thành lập một cái tông môn, căn bản không cần lo lắng thiếu thốn tài nguyên tu luyện, còn có thể dựa vào vận đen kinh sợ vô số địch nhân, cũng có thể dựa vào vận đen khiến cho địch nhân nội bộ mâu thuẫn...
Ô Thiên Phong nhạy bén bắt được b·iểu t·ình của hắn hơi biến hoá, theo lý giải của gã, rất có khả năng là bởi vì năng lực vơ vét tiền tài của mình, xúc động tới Khương Ly, cho nên gã vẫn có một chút hi vọng sống.
Gã căn bản không nghĩ tới, Khương Ly từ đầu đến cuối chưa từng chân chính động sát tâm, chẳng qua là hù doạ gã một trận mà thôi.
"Lão đại! Kể từ hôm nay, ngươi cần loại tài nguyên tu luyện nào, chỉ cần nói với Tiểu Ô một tiếng, Tiểu Ô nhất định sẽ xông pha khói lửa, thay lão đại tìm tới! Lão đại có bất kỳ phân phó gì, Tiểu Ô nhất định tận tâm tận lực hoàn thành! Lão đại coi trọng cô gái nào, Tiểu Ô...Tiểu Ô nhất định sẽ giúp ngươi đoạt tới, nếu nàng dám không theo, Tiểu Ô sẽ để nàng tông huỷ người vong!"
Đây rốt cuộc là chuyện lộn xộn gì?
Khương Ly ta là loại người khi nam bá nữ như thế sao?
Ô chao, đừng nói, hắn thật đúng là một tên ác nhân ưa thích khi nam bá nữ...Khương Ly tự xét lại mình, loại chuyện như vậy, hắn dường như từng làm không ít.
"Lão đại, Tiểu Ô tuyệt đối hữu dụng, có tác dụng cực lớn, nếu ngươi g·iết ta, chẳng khác nào đang mổ gà lấy trứng nha!"
Thành ngữ mổ gà lấy trứng còn có thể dùng như vậy? Vì sao Khương mỗ không biết, khi dễ hắn không có học thức rồi?
Mà thôi, diễn trò cũng diễn được rồi, Khương Ly thực sự không muốn tiếp tục nhìn bộ dáng khóc lóc sướt mướt, hồ ngôn loạn ngữ của Ô Thiên Phong .
Lại hù dọa gã thêm một hồi, Khương Ly mới làm ra vẻ miễn cưỡng nói:
"Nhớ kỹ lời nói của ngươi, đây lần cơ hội cuối cùng, không có lần tiếp theo!"
Hù dọa Ô Thiên Phong một phen, tâm tình của Khương Ly nguyên bản bởi vì chuyện của Thành nhi mà buồn bực, chẳng hiểu sao đã tốt hơn nhiều.
Đây chẳng lẽ là cảm giác vui sướng trên sự thống khổ của người khác? Có thể khiến cho tâm tình của hắn thoải mái, Ô Thiên Phong ngược lại lập một cái công nhỏ.
Ô Thiên Phong mừng đến chảy nước mắt!
Sát tinh rốt cuộc đồng ý thả mình một con đường sống rồi, thật sự quá tuyệt vời!
Cái gì Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ, cái gì Thủy Yêm Nhất Giới Bình, cũng không sảng khoái bằng loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ c·hết này.
Đại bi hợp với đại hỉ, dưới sự kích động, Ô Thiên Phong không ngờ ngoài ý muốn đột phá cấp bảy hắc vận, ái chà chà, lại là phúc lợi khi đi theo sát tinh, bần đạo thật là quá may mắn!
Thế là Ô Thiên Phong xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.
Nhìn xem chính mình đã làm chuyện gì, chính mình không ngừng từ trên người Khương Ly thu được chỗ tốt, tăng lên tu vi, tăng lên đạo hạnh, vẫn còn to gan lớn mật, m·ưu đ·ồ Bất Diệt Thuỷ của sát tinh, đơn giản là lấy oán báo ân, là hành động tiểu nhân, đâu chỉ là vô sỉ mà là quá vô sỉ.
Hoàn toàn bôi đen hình tượng chính trực trung nghĩa của bản thân trước mặt lão đại....
Ô Thiên Phong đã tự động bỏ qua việc không lâu trước đó, gã vừa mắng Khương Ly vô sỉ, hèn hạ.
"Lão đại, Tiểu Ô nhất định sẽ là đệ nhất thiên hạ tiểu đệ, từ nay về sau, Tiểu Ô sẽ vì lão đại mà sinh, vì lão đại mà c·hết!"
Ô Thiên Phong lời thề son sắt nói.
Khoé miệng Khương Ly giật một cái.
Lời ấy, nếu phát ra từ miệng Thương Ngô, Quân Vô Tà, hắn còn tin ba phần, về phần Ô Thiên Phong...quên đi, ngày sau hắn phải xem chừng con hàng này kỹ hơn, lâu lâu gõ một lần, miễn cho gã tiếp tục khinh suất.
"Nói một chút cho ta nghe về Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ đi, Khương mỗ muốn biết cụ thể"
Khương Ly thuận miệng phân phó.
Ô Thiên Phong mừng rỡ!
Gã vừa mới đắc tội với Khương Ly, hiện tại đang khao khát được lập công, tất nhiên là biết gì nói nấy, không giữ lại cái gì.
"Biển là nghịch của trời. Cổ thiên có tướng, gọi là thương, về sau trời nghiêng loạn, hoá thành địa tướng, gọi là vô lượng. Lại có hồn ở bát phương, chui vào trong đất, anh linh quy về biển, hoá mưa quy về trời, nước biển trường kỳ nằm ở trong đất, tuyên cổ bất diệt, có thể dùng để luyện chế Cổ Đồ Đạo Binh, coi như Thánh Nhân cũng muốn tranh đoạt."
Ô Thiên Phong miệng lưỡi lưu loát, đem tất cả thượng cổ bí văn mà Hắc Vận lão nhân từng truyền thụ mình báo cho Khương Ly. Đương nhiên, những lời phía trên, Ô Thiên Phong cũng chỉ cái hiểu cái không, đại khái đó là Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ lai lịch rất lớn, có thể dùng để chế tạo trong truyền thuyết Cổ Đồ Đạo Binh!
"Cổ Đồ Đạo Binh!"
Khương Ly trầm ngâm, tinh tế suy ngẫm lời của Ô Thiên Phong, bốn chữ này hắn giống như từng nghe qua ở chỗ nào rồi.
"Đúng vậy! Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ, chính là dùng để chế tạo Cổ Đồ Đạo Binh! Lão đại từng nghe qua Đạo Binh bao giờ chưa?"
Ô Thiên Phong bỗng nhiên hỏi.
"Từng nghe qua! Chỉ là thế gian hiện tại, đã không mấy ai sử dụng Đạo binh nữa rồi"
Khương Ly suy nghĩ chốc lát, hồi đáp.
Đồn đại, võ giả thời thượng cổ, ngoại trừ sử dụng binh khí thông thường ra, còn có một loại binh khí khác gọi là Đạo binh.
Đạo binh là lấy đạo ý của bản thân luyện chế thành binh khí.
Đạo binh có thể theo tu vi của chủ nhân tăng lên mà trưởng thành, nhưng có được thì cũng có mất, uy năng của Đạo binh không biến hoá đa đoan giống như các loại bí bảo. Vì vậy, dần dần, Đạo binh đã không còn thông dụng ở trong võ giới.
Khương Ly từng gặp qua vô số cường giả, nhưng rất ít người đem sử dụng Đạo binh xem như lá bài tẩy, cũng rất ít người tốn hao tâm huyết, luyện chế Đạo binh.
Ô Thiên Phong cười tự đắc nói:
"Không còn ai sử dụng Đạo binh, là bởi vì bọn họ luyện chế ra Đạo binh quá yếu. Nhưng Đạo binh đã liên quan tới một chữ Đạo, làm sao sẽ yếu đây. Nghe đồn, bên trong tam đại Chân Giới, có một Chân Giới là do rất nhiều Viễn Cổ Thánh Tông chấp chưởng. Tu hành giả của những Thánh Tông kia, tuyệt đại đa số đều không dùng bí bảo mà là sử dụng Đạo binh. Hơn nữa, Đạo binh của bọn họ sở hữu uy năng vượt xa bí bảo đồng cấp. Truyền thuyết, những Thánh Tông đó lưu truyền rất nhiều bản vẽ để chế tạo Đạo binh từ thời Thái Cổ, có thể chế tạo ra trong truyền thuyết Cổ Đồ Đạo Binh, cho nên Đạo binh của bọn họ mới có uy lực mạnh mẽ, vượt xa đồng cấp..."
Ô Thiên Phong lật tay lấy ra một quyển cổ tịch đã ố vàng, cung kính đưa cho Khương Ly.
"Không dối gạt lão đại! Sư phụ của sư phụ của sư phụ của sư phụ....của tiểu đệ, cũng chính là tổ sư gia của Hắc Vận Tông ta, từng cơ duyên xảo hợp nhặt được bản cổ tịch này, bên trong ghi lại không ít bản vẽ nhằm chế tạo Cổ Đồ Đạo Binh. Vật ấy vốn là chí bảo truyền thừa đời đời của Hắc Vận Tông. Nhưng ai bảo Tiểu Ô là người vô cùng trung thành và tận tâm cơ chứ! Hết cách rồi, Tiểu Ô nhịn đau cắt thịt, đem trấn tông chí bảo đưa cho lão đại. Tiểu Ô không cầu mong được lão đại khen ngợi, chỉ là vì một lòng trung thành, một lòng nhiệt huyết...ách, Tiểu Ô còn chưa nói xong đây, lão đại ngươi chớ vội xem, trước tiên nghe Tiểu Ô kể ra hết lòng trung thành của ta..."
Khương Ly tự động không để ý tới biểu hiện trung tâm son sắt của Ô Thiên Phong. Lật xem cổ tịch đã ố vàng trong bàn tay, cảm nhận đầu tiên đó là một cỗ khí tức hung thú đến từ viễn cổ.
Đây là...da của Chuẩn Thánh cấp hung thú, hơn nữa niên đại đã vô cùng xa xưa!
Bìa sách không có chữ, trang thứ ba có bản vẽ của Hoang binh Sơn Hải Ấn, cũng ghi chép cặn kẽ tài liệu, trình tự chế tạo, ở cuối bản vẽ càng có lời nói giới thiệu của người vẽ tranh.
"Hoang binh Sơn Hải Ấn, Ấn này có thể xếp vào Thánh Tông năm mươi chín phẩm. Thiên liệu thiếu Cổ Thương Hoả Tinh, thiếu Hoang quốc Phong Tinh. Địa liệu thiếu Bất Chu Sơn Sơn Tuỷ, thiếu Địa Cực Chi Nham...dùng tâm huyết cả đời lại chưa thể luyện ra, đáng tiếc!"
Khương Ly hơi quan sát một chút tài liệu, nhất thời ngạc nhiên.
Tài liệu để chế tạo Hoang binh Sơn Hải Ấn, hắn hoàn toàn chưa từng nghe qua, mà lại vừa nhìn là biết đều là đồ vật nghịch thiên, kể từ đó, coi như có bản vẽ, hắn cũng vô pháp chế tạo món Cổ Đồ Đạo Binh này.
Khương Ly vô ý thức nhìn về phía Ô Thiên Phong. Ô Thiên Phong tức khắc lắc lắc đầu:
"Lão đại ngươi đừng nhìn ta! Nguyên liệu không tồn tại ở Hoang Cổ Giới, tiểu đệ vơ vét không được nha!"
Ngụ ý là tài liệu để luyện chế Hoang binh Sơn Hải Ấn, căn bản không thể nào góp đủ, lão đại ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Lão đại chuyên môn dùng kiếm, không ngại trực tiếp xem trang thứ 49 đi!"
Ô Thiên Phong cười bỉ ổi nhắc nhở.
Khương Ly không để ý tới gã, mà chậm rãi lật từng trang một.
Vạn Cổ Thương Sinh Đao, có thể xếp vào Thánh Tông bảy mươi hai phẩm...
Vô Hạ Thiên Nguyên Kính, có thể xếp vào Thánh Tông chín mươi tám phẩm...
Thần Vẫn Phá Thiên Phủ, có thể xếp vào Thánh Tông sáu mươi tám phẩm....
Vạn Ức Luyện Hồn Phiên, có thể xếp vào Thánh Tông tám mươi bảy phẩm...
....
Nhìn một lát, Khương Ly rốt cuộc biết được phương thức phân chia đẳng cấp trong Đạo Binh Cổ Đồ.
Đạo Binh Cổ Đồ tổng cộng đem Đạo binh phân thành một trăm phẩm cấp, phẩm cấp càng cao, uy năng ở trong đồng cấp càng mạnh. Trong đó bách phẩm là yếu nhất, nhất phẩm là cao nhất.
Đương nhiên coi như yếu nhất bách phẩm Cổ Đồ Đạo Binh, so với bí bảo, đạo binh đồng cấp đều mạnh hơn quá nhiều.
Có điều, Khương Ly lật tung tất cả bản vẽ của cổ tịch, đẳng cấp cao nhất chính là Hoang binh Sơn Hải Ấn, xếp vào hàng năm mươi chín phẩm, những bản vẽ khác đều có cấp bậc thấp hơn.
Ô Thiên Phong để cho hắn xem là một kiện Đạo binh gọi là Nghịch Trần Kiếm.
Món Đạo binh này phẩm cấp không cao, miễn cưỡng tính là Thánh Tông chín mươi chín phẩm. Khuyết điểm, tự nhiên là phẩm cấp quá thấp, nhưng ưu điểm thì là cực kỳ dễ dàng luyện chế.
Ngoại trừ Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ ra, dĩ nhiên không cần thêm bất kỳ tài liệu nào khác.
Phần cuối cùng của bản vẽ, đồng dạng có một câu do người vẽ tranh để lại.
"Nghịch Trần Kiếm là biểu tượng cho thân phận của đệ tử chân truyền tại Hỗn Côn Thánh Tông. Không phải đệ tử Thánh Tông, nếu cầm kiếm, cũng có thể tiến vào đạo tràng của Thánh Tông, ngồi nghe giảng đạo...Bởi vì đặc điểm ấy, không ít tu hành giả khổ tranh một giọt Bất Diệt Thuỷ, chỉ để làm ra thanh kiếm này, vào Thánh Tông nghe đạo..."