Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 38: Đế Nộ Lôi Nghênh
Khương Ly khẽ nhíu mày, chẳng trách Bách Hoa Đế lại tự tin như vậy, mặc dù hắn biểu hiện ra khí thế cực kỳ khủng bố cũng không sợ hãi, thì ra là ỷ vào trận pháp.
Cảm thụ được sát khí giống như thực chất, không ngừng dao động bốn phía, sắc mặt Khương Ly biến ảo chập chùng.
Hiện tại, nếu hắn xuất thủ, liều mạng công kích đối phương, tỷ lệ cao là có thể g·iết c·hết được Bách Hoa Đế, nhưng hậu quả đó là chính mình sẽ bị trận pháp trọng thương, thậm chí có nguy cơ vẫn lạc.
Khương Ly và Bách Hoa Đế tuy rằng có cừu oán, nhưng đầu nguồn là Bách Hoa Vương, đã bị hắn chém g·iết lúc trước, cùng bản thân Bách Hoa Đế, chưa đến mức không c·hết không thôi.
Cho nên không cần thiết vì chém g·iết nàng mà bỏ ra một cái giá lớn!
Có điều, nếu đã tới đây, tự nhiên không có chuyện ra về tay trắng, nhân quả nhất định phải giải quyết.
Mà Bách Hoa Đế cũng âm thầm khẩn trương.
Hiện tại nàng b·ị t·hương nặng, coi như vận dụng đại trận, cũng không nắm chắc có thể bắt lại Khương Ly.
Nếu Khương Ly chỉ biểu hiện ra thực lực là lục phẩm, thất phẩm Chân Đế, vậy thì hoàn toàn chẳng đáng lo, dựa vào hộ sơn đại trận, nàng có lòng tin khiến cho hắn đi vào khuôn khổ.
Đáng tiếc, Khương Ly thể hiện ra thực lực quá mạnh rồi!
Bát phẩm đỉnh phong, coi như thời đại thượng cổ cũng đã là nhân vật hàng đầu, vả lại, nàng nhìn ra được, bát phẩm đỉnh cao còn chưa phải toàn bộ chiến lực của hắn, Khương Ly rõ ràng còn ẩn giấu lá bài tẩy.
Đương nhiên, thân là Cổ Chi Đại Đế, có khả năng sống sót đến hôm nay, nàng đồng dạng cũng nắm giữ lá bài tẩy, nhưng lá bài tẩy kia là nhằm để kinh sợ Cổ Tộc, dùng ở trên người Khương Ly, tương đối lãng phí.
Hiện tại, phương án tốt nhất đó là quyết đấu đạo niệm.
Nếu quyết đấu đạo niệm, liền không cần vận dụng chân nguyên.
Đạo niệm chiến cố nhiên tồn tại nguy hiểm, nhưng đây rõ ràng là phương pháp xử lý ổn thoả nhất.
Khương Ly biểu hiện ra bát phẩm đỉnh phong khí thế, mặc dù khủng bố, nhưng cũng không phải tu vi thật sự của hắn, hiển nhiên là dùng bí pháp để tăng lên.
Tu vi võ đạo của hắn, chỉ là tứ phẩm Chân Vương mà thôi, ngoài ra hắn còn nắm giữ tu vi Kiếp Huyết, mặc dù nàng không nhìn ra cấp bậc cụ điểu, nhưng có thể khẳng định, tu vi Kiếp Huyết của Khương Ly không thấp hơn ngũ tinh Vương Huyết.
Nếu chính diện quyết đấu, Khương Ly có khả năng mượn dùng bí pháp gia tăng thực lực, thắng thua khó đoán.
Nhưng đạo niệm chiến, mình chẳng lẽ còn thua trên tay một gã tứ phẩm Chân Vương hay sao?
Đạo niệm cũng sẽ không bởi vì thương thế mà yếu bớt, đạo niệm của nàng, ở trong Đông Hoang chư đế, hiếm người có thể địch, Khương Ly tự nhiên càng chẳng đáng nhắc tới.
Đừng nói cấp bậc đạo niệm và tu vi của Khương Ly thấp hơn nàng, chỉ nói riêng Đế Quân đạo niệm trải qua Đế Khí gia trì, liền tuyệt đối không phải bất kỳ võ giả dưới Đế Quân nào có năng lực chiến thắng.
Không có bất kỳ gã Chân Vương nào dám đối chiến đạo niệm với Đế Quân. Bởi vì làm chuyện đó liền mang ý nghĩa tự tìm đường c·hết.
Nếu Khương Ly là chân chính Đế Quân, Bách Hoa Đế sẽ kiêng kỵ một hai, sẽ không lựa chọn phương pháp trên, thậm chí trực tiếp lấy ra lá bài tẩy, kinh sợ hắn, đáng tiếc, Khương Ly chẳng phải.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không thật sự g·iết c·hết Khương Ly, nàng còn chưa lợi dụng xong Quảng Hàn tiên phi, còn phải nhờ thần thông của đối phương giúp mình trị liệu thương thế, cho nên quyết không thể dễ dàng đắc tội.
Nhưng, giáo huấn thì vẫn phải làm!
Bằng không, chính mình thân là Cổ Chi Đại Đế, càng là một vị Chưởng Vị Đại Đế, đã từng danh chấn thượng cổ, lại bị một gã tiểu bối ngồi lên đầu, quả thực mất mặt, coi như Vô Lượng Kiếp Linh cũng không được.
"Ngươi có dám cùng bản cung quyết đấu đạo niệm. Nếu thắng bổn cung, hai ta không chỉ ân oán xoá, mà bản cung còn sẽ dâng lên đại lễ bồi tội. Nếu không dám liền cút khỏi Bách Hoa địa giới, bằng không, trận pháp của bổn cung chẳng phải ăn chay"
Bách Hoa Đế nhìn Khương Ly, ánh mắt tràn ngập châm chọc.
Nàng không tin Khương Ly dám tiếp chiến!
Trừ phi Khương Ly là kẻ ngu si!
"Ngươi là đang khiêu chiến bổn toạ?"
Khương Ly thu hồi khí thế, lạnh lùng nói.
"Đúng a, ngươi rốt cuộc chiến hay không chiến?"
Bách Hoa Đế cười gằn.
"Nếu ngươi không hối hận, vậy thì chiến!"
Ngữ khí của Khương Ly vẫn bình tĩnh như cũ, lại khiến cho Bách Hoa Đế tức giận.
Quả nhiên ngông cuồng, rất ngông cuồng!
Nếu ta không hối hận...ha ha, bản cung cũng muốn xem, một tên tứ phẩm Chân Vương, một tên Kiếp Huyết tiểu thành Vô Lượng Kiếp Linh, làm sao khiến bổn cung hối hận.
"Người đâu, thông cáo cho cho toàn bộ Bách Hoa Châu, Bạch Tôn muốn cùng bổn cung quyết đấu. Hết thảy Chân Nhân cảnh phía trên, đều có thể tới Bách Hoa Phong quan chiến"
Năm đó Linh Sơn huỷ diệt, nàng lưu lạc tới Đông Hoang mai danh ẩn tích gần mười vạn năm, thật lâu không triển lộ thần thông.
Bản thân nàng trọng thương khó trị, không dám chạy ra Bách Hoa địa giới, hiện tại ngược lại một cơ hội, để cho thiên hạ biết tới, nàng vẫn là Bách Hoa Đại Đế uy chấn thượng cổ, bát hoang lục hải duy ta vô địch.
Liền ở trước mắt mọi người, trừng phạt Khương Ly được rồi!
Khương Ly nếu dám ứng chiến, tự nhiên là có mấy phần dựa dẫm.
Ở trong Bách Hoa phong, hắn quả thực không quá nắm chắc cầm xuống Bách Hoa Đế, nhưng cũng có ưu thế riêng, tối thiểu, cấp bậc đạo niệm của hắn cao hơn Bách Hoa Đế.
Cấp bậc đạo niệm của Bách Hoa Đế là gì, Khương Ly không biết, nhưng lấy Thiên Nhân đệ nhị trọng nhãn lực lại dễ dàng nhìn ra, cấp bậc đạo niệm của nàng, kém xa mình.
Hắn có thể nhạy bén cảm giác được, lúc đối mặt với Bách Hoa Đế, chính mình có một tia thượng vị đạo niệm áp chế. Đáng tiếc, Bách Hoa Đế cũng không phải Thiên Nhân giả, nên không cách nào phát hiện ra vấn đề trên.
Bởi vì chuyện này, nên Khương Ly mới tự tin ứng chiến.
Đương nhiên, đạo niệm quyết đấu, cũng không chỉ đơn giản là so sánh cấp bậc đạo niệm.
Khương Ly tuy sở hữu cấp bậc ưu thế, nhưng khả năng vận dụng đạo niệm, tất nhiên không thể sánh bằng nhân vật sống từ thời thượng cổ đến nay như Bách Hoa Đế.
Nói tóm lại, cuộc tỷ thí hôm nay, mỗi bên nắm giữ một ưu thế riêng, nhưng lấy nguyên tắc của hắn, cũng kiên quyết không chịu thua.
Đạo của hắn, vốn là cố chấp, không đạt được mục đích, sẽ không quay đầu.
Mà lại, Khương Ly cũng có tự tin, lấy tốc độ và bản lĩnh của mình, coi như quyết đấu đạo niệm rơi xuống hạ phong, cũng có thể lập tức chạy ra Bách Hoa Phong.
Đã như thế, hắn cũng không ngại cùng Bách Hoa Đế đánh một trận, đây quả thực là cơ hội xác minh đạo niệm của bản thân, tuy rằng tồn tại nguy hiểm, nhưng chẳng tính là gì.
Chiến trường, tự nhiên không thể lựa chọn ở bên trong động phủ mà là tuyển chọn một chỗ vách núi ở bên trên chủ phong. Vách núi ngàn trượng trống trải, Khương Ly cùng Bách Hoa Đế mỗi người chiếm cứ một phương, mà bên cạnh vách núi, thì có không ít võ giả chạy tới từ Bách Hoa Thành quan chiến.
Vốn là một lần Bách Hoa Đại Hội rầm rộ, còn chưa kịp diễn ra, đã bị tin tức đại chiến hấp dẫn, trực tiếp bỏ ngang.
Vô số võ giả dưới sự tiếp dẫn của Bách Hoa Thành, nhao nhao tiến lên Bách Hoa Phong.
Một người là cường giả mới nổi, ma danh hiển hách, một người là Cổ Chi Đế Quân, danh chấn thượng cổ.
Hai vị cường giả đỉnh cao quyết đấu với nhau, so với cái gì Bách Hoa Đại Hội còn hấp dẫn hơn ngàn lần.
Đông Hoang tuy lớn, nhưng Đế cảnh cường giả trước giờ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, võ giả thông thường muốn thấy mặt còn khó khăn, huống chi được quan sát song đế đại chiến.
Thời gian trôi qua, số lượng võ giả tới vây xem càng ngày càng đông, toàn bộ Bách Hoa Phong vốn yên tĩnh, nay trở nên vô cùng náo nhiệt.
Núi đá đang khẽ run, giống như sợ hãi lửa giận ẩn mà không phát của Bách Hoa Đế.
Sương mù vốn dày vô cùng, nhưng bị Bách Hoa Đế liếc mắt một cái, càng giống như e ngại mà điên cuồng tiêu tán.
Bầu trời đang trong trẻo, bỗng nhiên có tiếng sấm nổ lôi điện giăng kín, đây là kỳ quan độc thuộc về thượng cổ Đế Quân, Đế Nộ Lôi Nghênh!
Từng tên, từng tên lão quái vừa đến Bách Hoa Phong, trông thấy dị tượng lôi rền đầy trời, dồn dập ngơ ngác: Cảnh tượng kỳ dị trong trời đất xuất hiện, tất có Cổ Chi Đại Đế nổi giận!
"Kia là Bạch Tôn, hắn muốn cùng vị Cổ Đế thần bí ở Bách Hoa Phong quyết chiến với nhau"
"Người kia chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết Bách Hoa Đại Đế? Nghe đồn, Bách Hoa Đại Đế là một vị Chưởng Hoa Đại Đế, danh chấn thượng cổ, một thân mị thuật hiếm người so bì"
"Quả thực xinh đẹp, không hổ là Linh Sơn đệ nhất mỹ nhân!"
"Người nào sẽ thắng, Bạch Tôn mặc dù uy danh nhất thời, nhưng có thể thắng được một vị Đại Đế cổ đại sao?"
"Các ngươi không nhìn ra ư, Bách Hoa Đại Đế rõ ràng b·ị t·hương chưa lành, cho nên bọn họ không phải quyết chiến thông thường, mà là tiến hành đạo niệm chiến"
"Đạo niệm chiến, đặc sắc, đặc sắc, lão phu tu thành đạo ý mấy trăm năm, trước giờ chỉ dùng đạo niệm gia trì thần thông, lại chưa bao giờ cùng người tiến hành đạo niệm chiến. Bởi vì một khi xuất hiện sơ sẩy, đạo niệm b·ị t·hương, nhẹ thì cảnh giới rớt xuống, mà nặng thì đạo vỡ người vong..."
Bốn phía liên tuc vang lên tiếng nghị luận.
Không ít Chân Vương lão quái nhìn chằm chằm không chớp mắt, chờ đợi quyết đấu.
Giờ khắc này, Bách Hoa Đế cười tươi rói, đứng ở một bên vách núi, phong thái thướt tha, nhưng lại tiết lộ một luồng khí thế duy ta vô địch. Phảng phất, nàng đặt chân lên ngọn núi nọ, ngọn núi liền thuộc về nàng. Nàng đứng dưới không trung, bầu trời liền thuộc về nàng. Nàng dõi mắt nhìn sơn hà, thì sơn hà mà ánh mắt của nàng quét qua, toàn bộ đều thuộc về nàng.
Nàng hơi thi triển Đế Uy, liền có tư thế khí thôn sơn hà, làm cho phong vân biến sắc, sơn hà cải thế, phi điểu cúi đầu, tẩu thú nằm rạp, dẫn tới không ít lão quái âm thầm kinh hãi.
Đế Uy càng ngày càng mạnh, không ngừng xông lên cao, cuối cùng xông thẳng tới chân trời, càng miễn cưỡng đem bầu trời va nứt, đem dị tượng đế nộ lôi nghênh mở rộng, càng ngày càng nhiều lôi đình lan ra từ trong vết nứt hư không.
Vạn lôi nổ vang điếc cả tai, ánh chớp xẹt qua, khiến cho quần tu không mở nổi mắt. Đế Uy hoá thành cuồng phong vọt tới, từng tên từng tên Chân Nhân, Chân Vương ngã trái ngã phải, hô hấp khó khăn, nhưng Khương Ly chỉ lạnh lùng đứng ở đó, Đế Uy căn bản không thể ảnh hưởng tới hắn mảy may.