Chương 43: Ô Thiên Phong Thâm Thụ Đả Kích
Lời của Khương Ly rơi vào trong tai Ô Thiên Phong, để gã sướng rơn, hoàn toàn không để ý tới một cái hàm nghĩa khác của hai chữ mũ xanh.
Chỉ cần lão đại không c·ướp mũ xanh của mình, những vật khác trong túi trữ vật, tuỳ tiện đưa cho hắn, gã chẳng thèm quan tâm.
Ngoài miệng tự nhiên liên tiếp thổi phồng Khương Ly một trận, biểu thị lòng trung thành vô bờ bến của bản thân, lần nữa công bố chính mình có mũ xanh ra trì vận đen, sau khi đột phá Chân Vương sẽ vì lão đại xông pha chiến trường, trở thành lưỡi đao của lão đại, thay lão đại mở rộng biên giới, thay lão đại chinh chiến tứ phương, bằng vào một lòng nhiệt huyết, vì lão đại thủ hộ biên giới...
Những lời nịnh nọt như vậy, Khương Ly đã nghe quen, không nhìn thẳng, mà bình tĩnh đem phân nửa đan dược lấy đi, sau đó đem túi trữ vật trả lại cho gã.
Rau hẹ không thể một lần liền cắt sạch!
Khương Ly còn hi vọng Ô Thiên Phong tiếp tục c·ướp đoạt tứ phương, giúp hắn tích luỹ của cải, tự nhiên phải lưu lại cho gã chút ít đồ tốt.
Làm xong những chuyện trên, hắn mới đưa mắt nhìn ra cửa phòng, liền phát hiện Quảng Hàn tiên phi đang đứng ở trước cửa, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt.
Đôi huynh đệ "chí cốt" này quả thực là hai thằng hề...
"Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Khương Ly hỏi tự nhiên không phải vì chuyện Quản Hàn tiên phi luyện chế đan dược, mà là vấn đề khác.
Quảng Hàn tiên phi tự dưng chạy tới Bách Hoa Phong, có một nguyên nhân là vì chuyện kia.
"Vẫn tính thuận lợi, dựa theo ước định giữa ta và Bách Hoa Đế, chỉ cần bổn cung ôn dưỡng đầy đủ đan dược, giúp nàng chữa trị thương thế, nàng sẽ dâng tặng mười tích nước Cam Lộ, để ta hồi phục tàn thần. Chỉ tiếc, người nào đó hung hãn ra tay, đem Bách Hoa Đế đả thương, làm cho thương thế của nàng tăng thêm. Đã như thế, bổn cung còn muốn ôn dưỡng càng nhiều đan dược, mới có thể hoàn thành ước định..."
Quảng Hàn tức giận trừng mắt nhìn Khương Ly, hiển nhiên sau khi xuất quan, nàng đã nghe nói đến chuyện Khương Ly và Bách Hoa Đế quyết đấu đạo niệm.
Ánh mắt giận mà không dám nói kia, tựa hồ là trách cứ Khương Ly đả thương Bách Hoa Đế.
Dù sao, nàng cùng Bách Hoa Đế cũng coi như bạn cũ, chính mình còn nợ Bách Hoa Đế một cái nhân tình, nên có chút lo lắng Khương Ly trực tiếp đem Bách Hoa Đế đập c·hết.
Bách Hoa Đế vốn đã trọng thương sắp c·hết, thương thế không thể tiếp tục tăng thêm nha.
Đương nhiên, Quảng Hàn tiên phi tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nàng thực tế cũng khá bận tâm đến an nguy của Khương Ly.
Đừng nhìn Bách Hoa Đế trọng thương chưa lành, nhưng thân là Cổ Chi Đại Đế, trong tay nắm giữ rất nhiều lá bài tẩy, mà lại đạo niệm của nàng cũng cực kỳ cường đại, đủ để ngạo thị chư Đế.
Nếu là giao đấu trực diện thì cũng thôi, giao chiến đạo niệm, quả thực quá mức lỗ mãng, may mắn tiểu d·â·m tặc thắng rồi, nếu thất bại, thì sẽ rất nguy hiểm.
Đạo niệm chiến vô cùng hung hiếm, mặc dù Bách Hoa Đế sẽ không tổn thương tính mạng của Khương Ly, nhưng hơn phân nửa sẽ cho hắn một ít trừng phạt.
Trọng thương, đánh rớt cảnh giới...đều có khả năng xảy ra.
Thế là Khương Ly đem vô cùng đáng thương Ô Thiên Phong ném sang một bên, ngồi xuống cùng Quảng Hàn tiên phi đối thoại.
Dựa theo lời của Quảng Hàn tiên phi, bản thân Bách Hoa Đế là một vị Cửu Chuyển Huyền Đan cấp bậc đan sư, tự mình luyện chế ra không ít đan dược.
Tứ Hoang hôm nay, cửu chuyển luyện đan sư tương đối hi hữu, Bách Hoa Đế là một vị Cửu Chuyển Huyền Đan đan sư, để Khương Ly âm thầm kinh ngạc, chăm chú lắng nghe.
Nhắc tới, thương thế của Bách Hoa Đế cực kỳ quái lạ, coi như Cửu Chuyển Huyền Đan thông thường cũng chẳng hề có tác dụng, nhất định phải dùng thần thông đặc thù ôn dưỡng mới được.
Mà Quảng Hàn tiên phi vốn là nhân vật lão tổ của Quảng Hàn Cung, vừa vặn nắm giữ loại thủ pháp ôn dưỡng đan dược trên.
"Bách Hoa Đế bị Luân Hồi lực lượng g·ây t·hương t·ích, bởi vậy thương thế của nàng mới sẽ chậm chạp hồi phục như vậy..."
Quảng Hàn khe khẽ thở dài, nói ra bí mật.
"Luân Hồi lực lượng? Nếu là chân chính Luân Hồi lực lượng, sợ rằng sẽ trực tiếp lấy mạng của Bách Hoa Đế, dù tạo thành thương thế, cũng tuyệt đối không phải Cửu Chuyển Huyền Đan, Cửu Chuyển Kim Đan có khả năng chữa khỏi, cho nên loại Luân Hồi lực lượng trọng thương nàng, hẳn là không trọn vẹn, có tỳ vết đi..."
Khương Ly nắm giữ Luân Hồi lực lượng, tự nhiên đối với lĩnh vực này hơi hiểu biết, lập tức đoán được chân tướng.
"Không sai, v·ết t·hương Bách Hoa chỉ là bước thứ hai đại năng bắt chước Luân Hồi lực lượng tạo thành mà thôi, cũng không phải chân chính Luân Hồi lực lượng. Bằng không, Bách Hoa không chỉ gặp trọng thương đơn giản như thế..."
Quảng Hàn tiên phi thở dài đáp.
Nói đến đây, nàng khẽ lâm vào trầm tư, giống như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Nhìn Quảng Hàn tiên phi không nói chuyện Khương Ly cũng không làm phiền, mà lẳng lặng chờ đợi.
"Lão đại...trung thành và tận tâm Tiểu Ô đồng ý cùng ngươi tán gẫu!"
Ô Thiên Phong ngửi được cơ hội biểu hiện lòng trung thành, lập tức nhích người lại gần, hồ hởi nói.
"Không cần!"
Hai chữ "không cần" nhàn nhạt lại cao lạnh đến mức khiến cho Ô Thiên Phong chịu đả kích cực lớn.
Lão đại tình nguyện trầm mặc, cũng không muốn cùng Tiểu Ô tán gẫu...
Lão đại tình nguyện trầm mặc, cũng không muốn cùng Tiểu Ô tán gẫu...
Lão đại tình nguyện trầm mặc...
Lão đại...
Lão...
Chẳng thèm để ý vô cùng đáng thương Ô Thiên Phong, ánh mắt của Khương Ly dần dần lộ ra vẻ nghiêm nghị, bởi vì Quảng Hàn tiên tử bắt đầu kể tới chuyện cũ.
Dựa theo lời của Quảng Hàn tiên phi, năm đó nàng chạy tới Tây Hoang gây sự, trong lúc hãm sâu ở trong trùng vây, được Bách Hoa Đế cứu mạng, nên mới ghi nợ nhân tình của Bách Hoa Đế.
Cho nên sau khi thoát khỏi phong ấn, nàng ngẫu nhiên nghe được tin tức Bách Hoa Đế vẫn còn sống, ẩn nấp ở Bách Hoa Phong dưỡng thương, liền lập tức lợi dụng bí pháp cùng Bách Hoa Đế bắt được liên lạc, cùng đối phương đạt thành giao dịch. Chính mình trợ giúp Bách Hoa Đế chữa thương, mà đối phương sẽ tặng cho nàng mười giọt nước Cam Lộ, giúp nàng hồi phục tàn thần.
Nói đến nước Cam Lộ, thì phải kể đến bản mệnh bí bảo của Bách Hoa Đế.
Bách Hoa Đế sở hữu hai món Tiên Thiên Linh Bảo, là Ngọc Tịnh Bình và cành Dương Liễu, bên trong Ngọc Tịnh Bình cất giấu nước Cam Lộ, có khả năng chữa trị thần hồn, hiệu quả còn tốt hơn cả Cửu Chuyển Kim Đan, đối với trạng thái hiện tại của Quảng Hàn tiên phi quả thực là chí bảo.
Đáng tiếc, không biết vì chuyện gì mà hai món bí bảo của Bách Hoa Đế đều đã hư hại, cành Dương Liễu đã huỷ, Ngọc Tịnh Bình cũng rách nát, mất đi phần lớn uy năng, bên trong bình đã không còn quá nhiều nước Cam Lộ.
Từ chuyện trên có thể nhìn ra, khuyết điểm của Quảng Hàn tiên phi tuy nhiều, nhưng thực chất là một người biết tri ân báo đáp, mặc dù đây chỉ là một hồi giao dịch, hai bên cùng có lợi.
"Năm đó, bổn cung ỷ vào tu vi Đế cảnh đỉnh cao, hoành hành Tây Hoang, bỗng nhiên bị một đầu khuê ngưu trọng thương, trong lúc nguy cấp, Bách Hoa lấy trận đạo tinh thâm, cứu ta một mạng. Ngày ấy, nếu không có nàng tương trợ, bổn cung coi như bất tử, cũng phải trả giá cực lớn..."
"Còn nhớ, năm xưa ta cùng Bách Hoa sơ ngộ, tính tình của nàng vô cùng hiền lành thiện lương, từ bi giống như cứu khổ cứu nạn Bồ Tát. Cũng chưa từng tham luyến nam sắc như bây giờ. Không nghĩ tới, nhiều năm trôi qua, nàng càng biến thành bộ dạng như thế, sát phạt quả quyết, d·â·m đãng háo sắc..."
"Từ biệt nhiều năm, ngược lại là cảnh còn người mất..."
Quảng Hàn tiên phi âm thầm cảm khái, loại cảnh còn người mất này, là gần mười vạn năm tuế nguyệt.
So với Bách Hoa Đế hôm nay, nàng tự nhiên càng yêu thích Bách Hoa tiên tử trước kia, yêu thích vị tiểu cô nương ngay cả giun dế cũng phải cứu năm nào.
Đó là một cô gái ngu ngốc, tốt bụng...không giống một vị tu hành giả!
Tuy rằng, hiện tại Bách Hoa Đế đã biến hoá rất lớn, hành vi phóng đãng, tàn nhẫn quỷ quyệt, nhưng nàng trước nay là người coi trọng ân nghĩa, đương nhiên sẽ không bởi vì sự thay đổi của đối phương, mà lãng quên ân cứu mạng khi xưa.
Bằng hữu chân chính, coi như đối phương biến thành dáng dấp gì, thì nàng vẫn là nàng, vẫn là bằng hữu...
"Chờ đã, ngươi nói là Bách Hoa Đế ngày trước, cùng Bách Hoa Đế hiện tại, tính cách khác biệt rất lớn?"
Khương Ly bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang lời của nàng.
Quảng Hàn theo thói quen trào phúng nói:
"Vì sao ngươi lại quan tâm tới nàng như vậy? Chẳng lẽ tiểu d·â·m tặc nhà ngươi coi trọng Bách Hoa rồi? Nếu thật là vậy, bổn cung liền khuyên ngươi một câu, loại nữ nhân như nàng, ngươi tốt nhất cách xa một chút!"
Ngữ khí nhìn như trào phúng, kì thực là đang khuyên nhủ.
Sợ Khương Ly tìm Bách Hoa Đế song tu không được, ngược lại bị Bách Hoa Đế thải bổ tinh tẫn người vong.
Hiện tại, Bách Hoa Đế đã không phải là hạng người lương thiện, tốt nhất đừng đựng tới!
"Lời khuyên của ngươi, Khương mỗ nhớ kỹ, có điều, ngươi vẫn nên trả lời vấn đề của ta!"
Khương Ly có chút bất đắc dĩ, cũng không biết nữ nhân này bao giờ mới thay đổi cách nói chuyện chua ngoa đanh đá kia.
"Được được được, ngươi là chủ nhân, ngươi muốn ta trả lời, tiểu nhân làm sao dám kháng chỉ? Bách Hoa xác thực đã thay đổi hoàn toàn triệt để, cùng trước kia giống như hai người khác nhau. Nhưng tu hành vốn là như thế, người, sẽ theo năm tháng mà thay đổi, không ai sẽ vĩnh viễn đứng tại một chỗ, cũng không ai vĩnh viễn không từng thay đổi..."
Là vậy sao?
Ánh mắt Khương Ly khẽ híp lại, trong đầu mơ hồ tưởng tượng ra tràng cảnh năm đó, Bách Hoa Đế thánh khiết thiện lương như cứu khổ cứu nạn Bồ Tát, không đành lòng tổn thương tính mạng của giun dế.
Lẽ nào, Bách Hoa Đế cũng không phải tính cách đại biến? Mà bởi vì Bách Hoa ngày xưa cùng Bách Hoa hiện tại, căn bản không phải cùng một người...
"Thôi, mặc kệ chân tướng là cái gì, đều không liên quan gì tới ta, không cần thiết liên luỵ quá sâu..."
Khương Ly lập tức quyết định, không tiếp tục tìm hiểu bất kỳ tin tức gì liên quan đến Bách Hoa Đế, cùng Quảng Hàn tiên phi nói vài câu, liền trở về phòng nghỉ ngơi.