Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Huyết Điệp

Chương 50: Huyết Điệp


Chuyện này lập tức khiến Khương Ly cảm thấy hứng thú.

Đạp Thiên Cửu Bộ được hắn thôi thúc đến mức tận cùng, tiếp đó, Khương Ly vung tay lên, thiên địa đại thế ngưng tụ thành từng đạo từng đạo lưỡi kiếm vô hình, đánh tới chỗ cấm chế yếu nhược nhất.

Cấm chế nơi đây ngược lại cũng phản kháng ngoan cường, đáng tiếc, không chịu nổi công kích liên miên của hắn, dần dần, một ít Chân Vương lão quái truyền chân lực vào bắt đầu không chịu nổi.

Đầu tiên là trọng thương chưa lành Huyền Đăng Chân Vương, tiếp đó là mười gã tam phẩm Chân Vương phong chủ, lại về sau, ngay cả Minh Ngọc Chân Vương cũng khó lòng chịu đựng.

"Để Đế Tôn thất vọng rồi, chúng ta cách quá xa, rất khó dùng trận kỳ chưởng khống trận pháp, đã bị đối phương phá trận!"

Mười hai người ngược lại không mấy xấu hổ, chỉ cho rằng người phá trận là một vị Đế Quân nào đó của Đông Hoang, đang cùng Bách Hoa Đế vượt khoảng cách tỷ thí trận pháp, bại bởi một vị Đế Quân, không đến mức quá mất mặt.

Chỉ có Bạch Hạc thượng nhân còn đang đau khổ chèo chống, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Làm sao có khả năng! Tu vi trận đạo của Bạch tiểu nhi vì sao lại cao thâm như vậy? Mượn trận pháp mà Bách Hoa Đế bày ra, cộng thêm lực lượng của mười ba gã Chân Vương đều không ngăn nổi bước chân của hắn.

Oành!

Đáng tiếc, Bạch Hạc thượng nhân bứt ra quá chậm, bị trận pháp phản phệ, thức hải đau xót, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải không ít.

Thần sắc càng ngơ ngác đến cực điểm!

Trận đạo của Bạch Phàm mặc dù chưa bằng Đế Tôn, nhưng sợ là không kém bao nhiêu! Không phải lão có khả năng chiến thắng!

"Thôi, việc này là do bổn cung sơ sẩy, các ngươi lui ra đi!"

Bách Hoa Đế phất tay để chúng phong chủ lui xuống, đôi mi thanh tú cau lại thật chặt.

Nàng đã nói trước, người nhập bí khố, có thể dựa vào thực lực của bản thân mà lấy bảo vật, tất nhiên sẽ không đổi ý.

Nếu chuyện hôm nay đã thoát khỏi tính toán ban đầu, vậy thì chỉ có thể mặc kệ cho Khương Ly tàn phá bừa bãi bảo khố vậy.

......

Không gian tàng bảo khố, Khương Ly phá tan khói độc trận pháp, nhìn một đoá hoa màu u lục độc khí trùng thiên trước người, ánh mắt lập tức co rụt.

Tiên Thiên Độc Hoa!

Một giọt chất độc của nó, phỏng chừng có thể độc c·h·ế·t lục phẩm Đế Quân, nếu dùng cả cây, coi như nhất giai Chuẩn Thánh cũng có khả năng bị độc c·h·ế·t.

Đương nhiên, gốc Tiên Thiên Độc Hoa này không chỉ có mỗi một công dụng như vậy. Nếu chỉ có công dụng độc người, cũng không đến mức khiến cho Bách Hoa Đế coi trọng cỡ đó.

Nếu đem độc hoa ăn hết, tựa hồ có thể tăng lên sức đề kháng đối với độc của của võ giả.

Đương nhiên, muốn ăn một cây Tiên Thiên Độc Hoa, chính là chuyện thiên phương dạ đàm, lấy tâm tính của Khương Ly đều có chút sởn tóc gáy.

Dù sao Tử Tinh Liệu Thương Thuật có khả năng chữa thương, nhưng chẳng phải chuyên môn dùng để giải độc.

Nên Khương Ly cũng không nắm chắc có thể dựa vào thực lực của bản thân, chống lại kịch độc, đồng thời đem độc tính hấp thu hoàn toàn, hoá thành kháng tính...

Khó!

Lấy tu vi của hắn hiện tại, tuỳ tiện ăn một gốc Tiên Thiên Độc Hoa, chẳng khác nào tự tìm đường c·h·ế·t.

Có điều, mặc dù tạm thời chưa thể ăn, nhưng có thể giữ ở bên người, chậm rãi bồi dưỡng, chờ ngày sau tu vi cao hơn, đủ để cứng rắn chống đỡ kịch độc, lại ăn cũng không muộn.

Khả năng kháng độc cao, đối mặt với một ít lão quái chơi độc, hiển nhiên sẽ là tiên thiên bất bại.

"Cây hoa này hẳn là Thí Thánh Tam Hoang Hoa đi..."

"Thí Thánh..."

Có thể độc c·h·ế·t Chuẩn Thánh Tiên Thiên Độc Hoa, ngược lại cũng xứng đáng với hai chữ Thí Thánh.

Ánh mắt Khương Ly nhìn lướt qua bốn phía, không còn có vật gì khác, liền xoay người rời khỏi độc viên, đi về một phương hướng khác.

Dựa vào Thiên Nhân Pháp Mục phá vỡ hư ảo, hắn cảm ứng được ở nơi đây tồn tại không ít thứ tốt.

Mà theo lĩnh ngộ với trận pháp bốn phía càng sâu, hắn hành tẩu càng thêm thuận lợi.

Về phần những võ giả tiến vào bí khố khác, căn bản không chịu nổi uy thế của trận pháp, từng người đọc lên thần chú, truyền tống ra ngoài.

Mỗi một người đều có thu hoạch, dáng vẻ cực kỳ kích động, chỉ là, so với Khương Ly, thu hoạch của bọn họ quả thực không đáng nhắc tới.

Thời gian chậm rãi trôi qua, những người chờ đợi ở ngoài bảo cố đã không kiềm chế nổi kích động trong lòng, muốn trở về khách phòng, kiểm kê thu hoạch của bản thân.

Chỉ là đám thi ma thiếu niên lại từ chối mang bọn họ rời đi.

Bởi vì còn một người chưa trở về!

Ai?

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, vẫn còn có người trốn ở trong bảo khố không chịu ra?

Chúng thanh niên tuấn kiệt mới phát hiện, đúng là Khương Ly còn chưa trở về!

Nhất thời, có kẻ ước ao, có kẻ thán phục.

Người ước ao thì suy nghĩ: Có thể ở lại trong bí khố lâu như vậy, hẳn là đạt được rất nhiều chỗ tốt...

Người thán phục thì suy nghĩ: Nghe đồn Bạch Tôn thực chất là một vị Đế Quân ẩn dấu tu vi, hiện tại xem ra hắn không chỉ là Đế Quân cường giả mà tu vi trận đạo cũng cực kỳ cao thâm

Không hổ là ma đầu thanh danh hiển hách Đông Hoang, có thể ở trên lĩnh vực đạo niệm chiến thắng Bách Hoa Đại Đế!

Khương Ly cũng không biết suy nghĩ của đám thanh niên tuấn kiệt ở bên ngoài bí khố, hiện tại hắn đang toàn tâm toàn ý lục lọi bảo vật, tăng lên thu hoạch.

Lại một hạt Lạn Đà Bát Niết Đan.

Một bộ song tu cổ kinh, ghi chép Hoan Hỉ Thiền của Phật môn. Khương Ly không tu hành song tu đại đạo, tự nhiên sẽ không luyện Phật môn Hoan Hỉ Thiền nên chỉ quan sát đôi chút liền thôi, mặc dù vậy, hắn vẫn hiểu được không ít tư thế hay ho.

Một lọ chín hạt Cửu Chuyển Linh Đan, Thần Nguyên Đan, có tác dụng phụ trợ thần hồn chuyển hoá thành Nguyên Thần, không tệ!

Một đám lớn mười vạn năm linh quả, bị Khương Ly đào tận gốc, trồng vào trong Lạc Thần Giới.

Còn một nhóm đan phương cổ, Luyện Đan tường giải...Khương Ly chỉ dùng thẻ ngọc sao chép lại, chứ không trực tiếp lấy đi nguyên bản.

Đi dạo vài vòng, Khương Ly lần nữa trở về rừng hoa ban đầu.

Rừng hoa hắn đã đi qua, tự nhiên không dự định tiếp tục tiến vào, nghĩ đến, chính mình đã lật khắp bảo khố ba bốn lượt, đã đến lúc phải rời đi. Nếu làm quá mức, khó trách sẽ bị Bách Hoa Đế ghi hận, mặc dù hắn không sợ nàng ta ghi hận...

Đang muốn đọc thần chú thoát khỏi bí khố, chợt có một luồng gió tanh phả vào mặt, trong gió tanh, không ngừng truyền ra tiếng đập cánh, rõ ràng là một con huyết điệp to bằng bàn tay đột nhiên hướng về phía hắn đánh tới.

Chỉ là một con huyết điệp nho nhỏ, lại có tu vi cấp chín đỉnh cao, để ánh mắt của Khương Ly ngưng lại, tâm niệm khẽ động, bên ngoài thân thể lập tức ngưng tụ ra chín lớp kim thân, dễ dàng đón đỡ công kích của huyết điệp.

"Hả?"

Đầu huyết điệp kia dường như phát ra một tiếng ồ lên khe khẽ, lại dường như chưa từng phát ra, bỗng nhiên quay đầu hướng về phía khác bỏ chạy. Càng giống như sợ hãi Khương Ly, cuống cuồng hướng về một chỗ huyễn vụ mà chui vào, mất đi tăm tích.

"Muốn chạy trốn ư?"

Ánh mắt Khương Ly loé sáng, hai mắt lập loè thanh mang, phá tan hư ảo, dựa theo khí tức của huyết điệp, nhanh chóng đuổi theo.

Nơi huyết điệp bỏ trốn, nói không chừng có cất giấu bảo vật, mà đầu huyết điệp nọ, rất có khả năng là hộ bảo linh trùng.

Khương Ly một đường truy đuổi, không biết đã đuổi bao lâu, rốt cuộc chạy tới trước một chỗ biển máu huyết quang trùng thiên.

Biển máu trước mặt sát khí nồng đậm, nhưng bị đồ vật gì đó cưỡng ép đóng băng, hoá thành một cái biển băng.

Phía trên biển băng càng trôi nổi một cái Huyền Băng Đài, hàn khí lạnh lẽo không ngừng tản ra bốn phía. Hàn khí nọ mạnh mẽ đến mức khiến cho Niết Bàn thất trọng thể tu như Khương Ly cũng rùng mình.

"Đây là vật gì...?"

Bên trên ngọc đài, bày đặt một cái mâm ngọc, bên trong mâm ngọc chỉ chứa đựng một giọt chất lỏng nửa đóng băng màu u lam.

Chính là giọt băng dịch nọ tản ra hàn khí, đem biển máu phía dưới hoàn toàn đóng băng.

Đầu huyết điệp dẫn Khương Ly tới đây không biết đã chạy đi nơi nào.

Khương Ly nhìn chăm chú biển máu hổi lâu, bỗng nhiên tung người một cái, nhảy lên bên trên biển máu, lập loè vài cái liền xuất hiện ở trên Huyền Băng đài.

Lại loé lên một cái, thân hình thình lình đã ở dưới mặt đất, trong lòng bàn tay có một giọt u lam băng dịch.

Chính là giọt băng dịch ở trên Huyền Băng Đài.

"Vật này có tác dụng gì?"

Khương Ly nhíu mày.

Giọt băng dịch trong tay hắn, rõ ràng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương, nhưng lại không tổn thương tới thân thể, phảng phất chỉ có một vài loại tác dụng đóng băng đặc biệt nào đó.

"Trước cất giữ, sau đó tìm Ô Thiên Phong hỏi dò vậy!"

Khương Ly thì thào, tiếp theo giống như nghĩ đến điều gì, hai mắt khẽ híp lại:

"Vì sao lại trùng hợp như thế? Sớm không đến, muộn không đến, ngay lúc ta chuẩn bị rời khỏi bí khố, huyết điệp liền chạy đến tập kích? Chẳng lẽ đầu huyết điệp nọ dẫn ta tới đây, chính là do Bách Hoa Đế phái ra..."

Nghĩ tới đây, trong mắt Khương Ly lộ ra một tia cẩn trọng, kiểm tra băng dịch một phen, hoàn toàn không phát hiện điều gì khác thường, mới thu vào trong hộp ngọc.

Đang muốn rời đi, chợt có một vệt ánh sáng màu máu từ bên trong huyết hải bị đóng băng bắn ra, phát sinh đập cánh, hướng Khương Ly mà lao tới.

Khương Ly sầm mặt, đang muốn tiến hành phòng ngự, thì huyết quang kia chợt dừng lại, hiện ra thân hình chính là đầu huyết điệp từng phát động tập kích trước đó.

Chỉ là lần này, huyết điệp không dự định ra tay mà là hướng về phía mặt băng rơi xuống, sau khi hạ xuống, chậm rãi hoá thành một cô gái trẻ mặc lụa mỏng.

Chương 50: Huyết Điệp