Chương 63: La Thạch
Cứ như thế, Khương Ly dành thêm nửa ngày giải đáp đủ loại thắc mắc của quần tu, khiến cho không ít lão quái tự mình hiểu ra, thậm chí đột phá bình cảnh.
Tu hành giới trước nay, nhân yêu luôn luôn khác đường, mặc dù chưa đến mức thù không đội trời chung, nhưng rất ít có nhân tộc đại năng sẽ thật lòng chỉ điểm yêu tộc, mà yêu tộc đại năng cũng đồng dạng như thế.
Nhưng Khương Ly lại hữu giáo vô loại, bất kể là nhân tộc hay yêu tộc đều đối xử như nhau, không phân bên nặng bên nhẹ, để cho cả đám đại yêu sâu sắc kính nể.
Bọn họ không biết, Khương Ly thân mang năm loại huyết thống, bao quát Quy Khư Cổ Yêu, cho nên ở một phương diện nào đó, hắn cũng là một gã yêu tu, tự nhiên sẽ không có chuyện p·hân b·iệt c·hủng t·ộc.
Giảng đạo kết thúc, thân hình Khương Ly loáng một cái biến mất không còn tăm tích, nhưng vô số võ giả vẫn ngồi yên tại chỗ, tinh tế cảm ngộ những lời mà hắn truyền thụ.
....
Bên ngoài sơn môn, từng nhóm, từng nhóm võ giả cấp thấp tụ tập với nhau, mong ngóng nhìn về phương hướng của Lạc Thần Tông.
Bọn họ đa số đều là Kim Thân võ giả trở xuống, tự biết không đủ tư cách tiến vào đạo tràng nghe đạo, nên chỉ dám tụm năm tụm ba chờ đợi ở dưới núi.
May mắn cho bọn họ đó là Khương Ly mặc dù giảng đạo ở trên Lạc Thần Sơn nhưng âm thanh của hắn lại cực kỳ thần kỳ truyền vào trong tai mỗi một người.
Mặc dù tuyệt đại đa số lời nói đều tương đối cao thâm, khiến bọn họ cái hiểu cái không, nhưng vẫn có một ít người ngộ tính tương đối cao, nghe hiểu được đôi chút, thậm chí có người trực tiếp ngồi xếp bằng dưới mặt đất tu luyện đột phá.
Trong đám võ giả cấp thấp ấy, có một thanh niên tuổi độ hai mươi lăm hai mươi sáu, mặc áo bào tro, tu vi ước chừng Kim Thân sơ kỳ, cũng đang chăm chú nghe giảng, đáng tiếc, ngộ tính của hắn quá kém, nghe được lời Khương Ly cứ như nghe thiên thư.
Đúng vào lúc này, phía trước mặt thanh niên nọ, xuất hiện thêm một người khác.
Đối phương mặc một thân áo trắng, phong thái tuyệt trần, giữa trán có một đạo tử diễm ấn ký, ánh mắt của hắn sâu thẳm như tinh không vô tận.
Điều kỳ lạ đó là tất cả võ giả xung quanh, không người phát hiện sự có mặt của hắn.
Thanh niên mặc áo bào tro ánh mắt chấn động, biết rõ đây là một vị cường giả, vội vàng cung kính thi lễ, hỏi:
"Tiền bối là..."
Thanh niên mặc áo trắng tự nhiên chính là Khương Ly.
Hắn nhìn người tuổi trẻ trước mặt, thần sắc lộ ra một tia hồi ức, cũng không trả lời câu hỏi của đối phương mà hỏi ngược lại:
"Ngươi tên là gì, đến từ đâu?"
"Khởi bẩm tiền bối, vãn bối La Thạch, là Ngô quốc võ tu!"
"Ngô quốc sao?"
Khương Ly thì thào, hỏi tiếp:
"Nếu muốn nghe đạo, vì sao không lên núi?"
La Thạch cười khổ bảo:
"Tu vi của vãn bối thấp kém, không dám quấy rầy đạo tràng của Đế Tôn, hơn nữa, Đế Tôn giảng đạo quá mức cao thâm, vãn bối nghe không hiểu..."
Khương Ly gật gù, lại hỏi:
"Trong nhà có thê nữ gì chưa?"
"Cái này..."
La Thạch âm thầm kỳ quái, chẳng hiểu vì sao vị tiền bối trước mặt lại quan tâm đến chuyện riêng tư của chính mình, nhưng cũng không dám thất lễ, vội vàng đáp:
"Vãn bối có một vị hôn thê chưa cưới, chỉ là..."
Nói đến đây, La Thạch hơi hơi xoắn xuýt cùng thất lạc, nhưng dưới ánh mắt thâm thuý của Khương Ly, y do dự chốc lát liền đem chuyện của mình kể ra.
La Thạch năm nay hai mươi sáu tuổi, xuất thân từ một gia tộc lớn ở Hắc Thạch Thành tại Ngô quốc.
La gia và một gia tộc khác ở Hắc Thạch Thành gọi là Lâm gia từng giao hảo nhiều năm, lúc vừa sinh ra, La Thạch và đại tiểu thư của Lâm gia Lâm Thanh Tuyết đã được phụ mẫu chỉ phúc vi hôn.
Lâm Thạch và Lâm Thanh Tuyết cũng xem như thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt.
Đáng tiếc, thiên phú của La Thạch rất kém cỏi, hai mươi tuổi vẫn dậm chân ở Ngân Cốt sơ kỳ, cộng thêm La gia liên tiếp gặp phải t·hiên t·ai nhân hoạ, dần dần sa sút, cuối cùng bị ép rời khỏi Hắc Thạch Thành.
Ngược lại, Lâm Thanh Tuyết thiên phú cao tuyệt, mười bốn tuổi liền trở thành đệ tử chân truyền của tông môn hàng đầu Ngô quốc, Thiên Đạo Tông, tương lai có tỷ lệ cao vấn đỉnh Chân Nhân.
Thân phận chênh lệch quá lớn, cho nên hơn mười năm trước, Lâm gia rốt cuộc đến cửa từ hôn.
La gia mặc dù không vui, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, giải trừ hôn ước.
La Thạch vì thế mà chán nản nhiều năm, một mình lưu lạc giang hồ, cơ duyên xảo hợp, đột phá Kim Thân sơ kỳ.
Trong lúc du lịch Việt quốc thì hay tin Bạch Tôn khai đàn giảng đạo, liền mộ danh mà tới, muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái vô địch của hắn.
Ngoài ra, y còn đôi chút tư tâm, nghe đồn, lần giảng đạo hôm nay, cao tầng của Thiên Đạo Tông dẫn theo một ít đệ tử chân truyền tới Lạc Thần Tông mở rộng tầm mắt.
La Thạch hi vọng có thể từ xa ngắm nhìn dung mạo của Lâm Thanh Tuyết, nhằm nguôi ngoai nổi nhớ trong lòng.
Khương Ly nghe vậy mỉm cười tủm tỉm.
Vừa mới đầu, hắn nghe đến hai chữ "từ hôn" trong đầu lập tức mường tượng ra tràng cảnh phế vật nghịch tập, nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng ngẫm lại, tu hành giới cũng không phải trong tiểu thuyết, không phải ai cũng là nhân vật chính, có được khí vận nghịch thiên.
Không nắm giữ thực lực thì chỉ có thể cắp đuôi làm người, cái gì ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây đều là nói suông.
Nếu năm đó, La Thạch tính tình cương liệt, nhất quyết không chịu giải trừ hôn ước, như vậy kết cục của La gia rất có khả năng là diệt tộc.
La gia lựa chọn cực kỳ chính xác!
"Người của Thiên Đạo Tông cũng đến nghe đạo sao?"
Khương Ly chợt hỏi.
"Vãn bối không rõ ràng cho lắm, nhưng thiết nghĩ, thịnh hội như thế, thân là tông môn hàng đầu ở Ngô quốc, Thiên Đạo Tông nhất định sẽ không bỏ qua!"
"Vậy thì tốt, đi theo ta!"
"Đi đâu?"
La Thạch âm thầm nghi hoặc, đáng tiếc, Khương Ly không hề giải thích, mà phất tay một cái, hai người nháy mắt biến mất tại chỗ, lại nháy mắt sau đã xuất hiện ở trong đại điện của Lạc Thần Tông.
La Thạch chỉ là tiểu võ giả, lần đầu tiên tiến vào đại điện hùng vĩ cỡ đó, sắc mặt tương đối co quắp, không được tự nhiên.
Lại phát hiện Khương Ly càng trực tiếp ngồi ở trên chủ vị, thần sắc tức khắc sững sờ, trong lòng suy đoán, hắn là cao tầng của Lạc Thần Tông, do dự chốc lát, hiếu kỳ hỏi:
"Xin hỏi tiền bối, ngài là..."
"Ta là Khương Ly, cũng là Bạch Tôn trong lời của thế nhân!"
Khương Ly thản nhiên đáp.
"Ây..."
La Thạch ngẩn ngơ tại chỗ, trợn mắt há mồm.
Không nghĩ tới, chính mình lại có cơ duyên tận mắt nhìn thấy trong truyền thuyết Bạch Tôn, thậm chí trò chuyện cùng hắn, nội tâm nhất thời loạn thành một đoàn, cứ ngỡ như đang nằm mơ.
Khương Ly không để ý tới La Thạch mà tuỳ ý hô:
"Người đến!"
"Đệ tử tại!"
Một gã chấp sự của Lạc Thần Tông cung kính tiến vào đại điện.
"Cho mời người của Thiên Đạo Tông tới đại điện gặp ta"
"Rõ!"
Gã chấp sự nọ vội vàng đáp, sau đó chạy ra đại điện, chừng vài khắc sau liền mang theo một đoàn võ giả thấp thỏm tiến vào. Đúng là phái đoàn của Thiên Đạo Tông.
Đoàn người tổng cộng có mười tên võ giả, dẫn đầu là lão tổ của Thiên Đạo Tông, Vân Trường Tử, tu vi nhị phẩm đỉnh cao, ngoài ra còn có tông chủ trưởng lão cùng ba gã đệ tử chân truyền.
Bên trong ba gã đệ tử chân truyền nọ, có một thiếu nữ mặc váy lam dáng người uyển chuyển, xinh đẹp mỹ miều.
Chỉ là thần sắc của bọn họ vô cùng hoang mang, lo được lo mất.
Thiên Đạo Tông ở Ngô quốc xem như một phương đại tông, quát tháo phong vân.
Nhưng so sánh với Lạc Thần Tông lại chỉ là con tôm nhỏ.
Hơn nữa, nghe Lạc Thần Tông chấp sự tiết lộ, người triệu kiến bọn họ chính là Bạch Tôn.
Bị một vị Đế Quân chỉ tên triệu kiến, bọn họ không thấp thỏm mới là lạ.
Đoàn người vừa tiến vào đại điện, lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, cung kính bái lạy, không dám ngẩng đầu lên:
"Vãn bối Vân Trường Tử cùng môn đồ Thiên Đạo Tông tham kiến Đế Tôn"
"Tham kiến Đế Tôn!"
"Miễn lễ!"
Khương Ly thản nhiên đáp. Lời vừa nói ra, giống như có một luồng khí tức vô hình đem tất cả mọi người đỡ dậy, để đám võ giả Thiên Đạo Tông cảm thán không ngớt.
Không hổ là Đế Quân cường giả, đây hẳn là trong truyền thuyết ngôn xuất pháp tuỳ đi.
Lúc trước, bọn họ mặc dù ngồi ở dưới đài nghe giảng, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cộng thêm trên người Khương Ly lượn lờ bốn màu khí vận, khiến cho bọn họ không cách nào nhìn rõ dung mạo của hắn.
Hiện tại được ở khoảng cách gần chứng kiến phong thái tuyệt luân của Khương Ly, cả đám võ giả đồng loạt kích động vô cùng, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.
Thiếu nữ mặc áo lam kia cũng dè dặt đánh giá Khương Ly, sau đó ánh mắt lơ đãng lướt qua chỗ khác, phát hiện bên cạnh Khương Ly còn có một người tuổi trẻ.
Vừa nhìn thấy đối phương, ánh mắt của nàng lập tức trợn to, kinh ngạc đến ngây người.